Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 678: Đỗ Nhất Phong thần phục

Đỗ Nhất Phong nói đến đây, liếc nhìn Giang Dược một cái, thấy hắn từ đầu đến cuối chỉ treo nụ cười nhàn nhạt, cũng không hề có vẻ gì là thẹn quá hóa giận.
Lúc này hắn mới lấy hết dũng khí tiếp tục:
"Hiệu trưởng rõ ràng cũng có những tính toán nhỏ, đám Ngụy Sơn Pháo kia, hiển nhiên là bị hiệu trưởng mua chuộc. Đấy đại khái là cái gọi là thuật quản thúc của kẻ bề trên? Đến một trường học nhỏ cũng không thể ngoại lệ."
Đừng nhìn Đỗ Nhất Phong xưa nay ngông nghênh bất tuân, vẻ ngoài như bất cận nhân tình.
Dù sao hắn cũng là con em nhà tài phiệt, kiến thức chắc chắn không hề thấp, rất nhiều vấn đề mà học sinh bình thường không nhìn ra chiều sâu, hắn tùy tiện một chút đã có thể thấy rõ ràng.
Đây chính là sự khác biệt, không thừa nhận cũng không được cái sự khác biệt ấy.
"Giang Dược, ta nói có đúng không?"
"Coi như là có chút tinh mắt đấy. Vậy ngươi biết phải làm như thế nào không?"
"Ta?"
Đỗ Nhất Phong kinh ngạc ngẩn người, "Ý của ngươi là?"
"Không phải ý của ta, ta hỏi ý của ngươi."
"Ta nên làm như thế nào? Ủng hộ Đồng Phì Phì? Giúp hắn củng cố địa vị? Giang Dược, cho dù ta bỏ qua hiềm khích lúc trước, tên mập đó cũng không biết điều, luôn thích làm ngược lại ý của ta. Ngươi không thấy hắn khó chịu với ta thế nào sao? Hễ bắt được cơ hội là lại muốn cắn ta."
Nói đến Đồng Phì Phì, Đỗ Nhất Phong cũng đầy bụng tức tối.
"Hắn đề phòng ngươi cũng không tính là sai. Nếu không phải có cái lệnh cấm kia, ngươi có nghe theo như vậy không? Có phối hợp như vậy không?"
Đỗ Nhất Phong nhất thời không cãi lại được.
"Được rồi, nể mặt ngươi, ta không chấp nhặt với tên mập đó. Ta biết phải làm thế nào."
"Những người hầu của ngươi đâu?"
"Yên tâm đi, ta còn có thể chịu, bọn họ dựa vào cái gì mà không nhịn được?"
Giang Dược cười:
"Vậy ta chờ xem biểu hiện của ngươi. Được rồi, về phía Dương Tiếu Tiếu, tốt nhất ngươi nên liên lạc với cô ta, ta hi vọng bước đi của hai người các ngươi là nhất quán."
"Dương Tiếu Tiếu làm sao có thể nghe ta, cô ta chỉ muốn lấy lòng Hàn Tinh Tinh. Theo ta thấy, cô ta đang nằm mơ, Hàn Tinh Tinh không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội."
"Cái đó ngươi không cần lo. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ngươi nhất định phải bảo đảm bước đi của Dương Tiếu Tiếu thống nhất với ngươi. Tốt nhất là buổi tối liên hoan, cô ta cũng có thể tham gia."
Đỗ Nhất Phong cảm thấy Giang Dược nói không có lý, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào phản bác.
"Được, ta sẽ cố gắng đi khuyên nhủ cô ta, xem có thể thuyết phục được không."
. Hai người giải tán, Giang Dược trở lại dưới lầu chỗ Lão Tôn, lại thấy Đồng Phì Phì đang đứng ở dưới lầu chờ hắn.
"Dược ca, tên súc sinh Đỗ Nhất Phong kia nói gì với hắn?"
"Nói về mày đấy."
"Tên khốn đó nhất định không ít nói xấu tao chứ?"
"Cũng có một ít oán than, nói mày luôn nhằm vào hắn. Bất quá hắn rất nhanh nhận ra lỗi sai của mình, bày tỏ về sau nhất định đứng về phía mày, giúp mày củng cố địa vị."
Gì?
Đồng Phì Phì tròng mắt tinh xảo nhanh như chớp đảo quanh, cứ tưởng mình nghe nhầm.
"Dược ca, đừng có đùa kiểu đó chứ?"
"Không đùa, tối nay liên hoan mày sẽ nghe được. Nhớ kỹ, kéo chuông vui vẻ nhé. Tao đi gặp cô ta một chút."
"Được, Dược ca, vậy tao đi tìm cô ta nói chuyện luôn."
Thân thể mập mạp của hắn như một cơn gió lốc, vèo một cái đã bay xa hơn mười mét.
Này tốc độ rõ ràng có sự tăng tiến a, xem ra độ thức tỉnh thân thể của tên Phì Phì này cũng tuyệt đối không tệ.
Lên lầu, Hàn Tinh Tinh và Dương Tiếu Tiếu đều đang ngồi trong phòng của Lão Tôn.
Lão Tôn ở giữa, cười trêu:
"Hai đứa trước kia tốt như cặp song sinh, sao giờ lại giận dỗi rồi?"
Hàn Tinh Tinh mặt trào phúng, đến cả liếc mắt nhìn Dương Tiếu Tiếu một cái cũng không buồn.
Dương Tiếu Tiếu lại thành khẩn:
"Tôn lão sư, là em bị ma quỷ ám ảnh, làm những chuyện có lỗi với Tinh Tinh. Em giờ hối hận lắm, muốn hối cải, nhưng lại không biết nên làm thế nào..."
Lão Tôn hơi ngạc nhiên, đúng lúc Giang Dược bước đến.
"Dương Tiếu Tiếu, Đỗ Nhất Phong ở dưới lầu tìm cô."
Dương Tiếu Tiếu buột miệng:
"Em không có gì để nói với hắn cả."
"Cô vẫn nên xuống gặp hắn một lần thì hơn."
Giang Dược thản nhiên nói, giọng điệu lại mơ hồ mang theo vài phần mệnh lệnh cứng rắn.
Dương Tiếu Tiếu có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Giang Dược vẻ mặt nghiêm túc, theo bản năng cũng không dám kháng cự.
Cô ta đương nhiên biết rõ địa vị của Giang Dược trong lòng Hàn Tinh Tinh.
Càng lờ mờ biết Giang Dược đã ra rất nhiều sức trong chuyện diệt Vạn gia.
Chỉ là không biết Đinh Hữu Lương là Giang Dược giả trang, cho nên không thể so đo mưu kế thâm sâu.
"Tôn lão sư, vậy em xuống dưới một lát."
Dương Tiếu Tiếu cố gượng cười, nhanh chân ra cửa.
Tôn lão sư thở dài một tiếng, thấy Dương Tiếu Tiếu xuống lầu, mới nói:
"Giang Dược, Tinh Tinh, chuyện gì xảy ra giữa hai con, thầy là lão sư cũng không tiện hỏi. Cũng không muốn ép buộc ai phải hòa giải. Hai đứa cứ tự xử lý đi, đừng vì thầy mà phải miễn cưỡng điều gì."
Rõ ràng thái độ của Lão Tôn rất rõ ràng, hắn sẽ không để Dương Tiếu Tiếu trở thành công cụ để lợi dụng.
"Tinh Tinh, thái độ của cô thế nào?"
Giang Dược mỉm cười hỏi.
"Tao không có thái độ gì, tao đơn giản là không muốn để ý đến cô ta, thấy ghê tởm cô ta."
Hàn Tinh Tinh hờ hững nói.
"Ha ha, tao cũng nhìn ra rồi."
Giang Dược gật đầu.
"Vậy thái độ của mày thì sao? Chẳng lẽ mày định nói giúp cho Dương Tiếu Tiếu sao?"
Hàn Tinh Tinh có chút nổi nóng nói.
"Tao chẳng thích ai nói giúp cho ai cả, tao chỉ cảm thấy, nếu mày không có ý định xử lý cô ta, vậy thì nhân cơ hội này mà dằn mặt cho đáng. Tao có thể nói cho mày biết, Dương Tiếu Tiếu và Vạn Nhất Minh làm ở chỗ cục vật tư, chắc chắn không ít lấy trộm đồ. Vạn Nhất Minh đã chết, mấy món đồ đó, rất có khả năng đều bị Dương Tiếu Tiếu nhận hết. Nói như vậy, mày có giỏi không?"
"Chẳng lẽ mày muốn tao tha thứ cho cô ta vì chút vật tư đó sao?"
Hàn Tinh Tinh càng thêm tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Mày tha thứ hay không thì cái nhóm vật tư đó cũng không thể rơi vào tay cô ta được. Mày nghĩ mà xem, ba mày giờ mới vừa ổn định được tình hình ở Tinh Thành, thứ mà ba mày đang thiếu nhất bây giờ là gì?"
"Vật tư?"
"Đúng, chính là vật tư."
Giang Dược rất bình tĩnh nói.
Lão Tôn nghe bọn hắn nói đến những chuyện cao siêu hơn, nhất thời cũng có chút hoảng hốt, cảm xúc hỗn loạn.
Hai học sinh này, không còn là hai học bá ở trên lớp học nữa, độ cao trong cách sắp xếp bố cục của bọn họ đã đạt đến trình độ mà đến cả lão sư như hắn cũng không tài nào với tới được.
Hàn Tinh Tinh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nhưng ngay lập tức lại nhớ tới một chuyện khiến trong lòng khó chịu, giận dữ nói:
"Giang Dược, mày có ý gì? Hiệu trưởng đối xử với Tôn lão sư và chị Liễu như vậy, tại sao mày không từ chối bữa tối liên hoan?"
"Tinh Tinh, đừng có nghĩ linh tinh, phía lão sư không sao cả. Bản thân thầy cũng không muốn dính vào những chuyện đó. Giang Dược là lãnh tụ tinh thần của trường, hắn mà không tham gia thì không thể nào nói được."
Giang Dược lại nói:
"Tao không hứng thú với đề nghị của hiệu trưởng, nói ra mày không tin đâu, tao thuần túy chỉ là muốn đứng sân khấu giúp Đồng Phì Phì thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận