Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 566: Ngoài mạnh trong yếu

Nhìn Dương Tiếu Tiếu chững chạc đàng hoàng cùng hắn giảng những đạo lý lớn lao này, Giang Dược liền có một loại thôi thúc muốn cười.
Đặc biệt là khi thấy Vạn Nhất Minh bên cạnh cô ta vẻ mặt hết sức tán thành, Giang Dược suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Có lẽ theo Vạn Nhất Minh, hắn khống chế Dương Tiếu Tiếu cũng dễ như điều khiển một con rối, đã sớm sắp đặt cho Dương Tiếu Tiếu đâu vào đấy.
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ ra, chỉ vài tiếng trước thôi, người phụ nữ này vừa mới rời khỏi văn phòng của Đinh Hữu Lương, hơn nữa còn chủ động ôm ấp, làm nũng hắn.
Bởi vậy, bộ dạng nghiêm túc của Dương Tiếu Tiếu hiện tại, tạo cho Giang Dược cảm giác tương phản càng mạnh, cảm giác hài hước tự nhiên cũng càng lớn.
Vạn Nhất Minh nhìn chằm chằm vào hắn, thu hết những phản ứng kỳ quái của hắn vào mắt.
Cơn giận lần nữa bùng lên phừng phừng.
Giang Dược không hề tỏ ra vẻ e ngại, cũng không có chút hoảng sợ nào, càng không có sự cung kính thường thấy.
Theo Vạn Nhất Minh, đây rõ ràng là một sự khiêu khích.
Tên chó chết này, xem ra thực sự cảm thấy mình đã cứng cáp rồi sao?
Thực sự cho rằng hắn có thể đưa ra điều kiện với Vạn Gia ta sao?
Vạn Nhất Minh phẫn nộ đến cực hạn, ngược lại trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
"Đinh trưởng phòng, chuyện này trách ta."
"Trách ta luôn quá khách khí với ngươi, khiến ngươi ảo tưởng, cảm thấy có thể ngẩng cao đầu mà nói điều kiện với ta."
Giang Dược thản nhiên nói:
"Đây là đang uy hiếp sao?"
"Ha ha, vậy ngươi, Đinh Hữu Lương, là cảm thấy không có gì phải sợ sao? Điều gì đã cho ngươi cái ảo tưởng buồn cười vậy? Khiến ngươi nghĩ rằng ngươi, một kẻ thấp hèn, có thể thách thức Vạn Nhất Minh ta? Hay là có ai đó ném cho ngươi mấy khúc xương, khiến ngươi tưởng mình cứng cỏi rồi?"
Từng chữ Vạn Nhất Minh nói ra đều rất bình tĩnh, nhưng sau sự bình tĩnh ấy lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo dày đặc.
Vạch mặt rồi.
Ngay cả Dương Tiếu Tiếu cũng có chút tái mặt, khó hiểu nhìn Giang Dược:
"Đinh trưởng phòng, đến giờ này rồi mà anh còn không chịu tỉnh ngộ? Rốt cuộc ai đã che mờ mắt anh vậy? Anh tự xem xét lại đi, rốt cuộc anh có tư cách gì mà đấu với Vạn thiếu?"
"Dương tiểu thư, cô đúng là một pho tượng Bồ Tát đất, đừng ở cạnh ta mà bày vẻ từ bi nữa có được không? Thân mình còn khó giữ lại giả bộ thái độ ung dung làm gì, cô không mệt sao?"
Mặt Dương Tiếu Tiếu xám như tro tàn, nhất thời không thốt nên lời.
Thấy Vạn Nhất Minh đen mặt, cô bản năng muốn giải thích vài câu, nhưng nhất thời lại không biết nói gì cho phải.
Ngược lại Giang Dược, cười ha ha nhìn Vạn Nhất Minh.
Ánh mắt không hề có ý né tránh, cũng không hề có vẻ ngưỡng mộ, ngược lại càng giống như một người ngang hàng, dùng giọng điệu bình thường.
"Vạn thiếu, chuyện uy hiếp người, tôi vẫn luôn rất tin tưởng ở anh, mấy việc như giết người diệt khẩu, trả thù, tôi biết rõ anh có thể làm đến mức nào. Tôi chẳng có tài cán gì, chỉ biết chút ít đạo lý biết mình biết người. Chính vì biết rõ Vạn thiếu đáng sợ cỡ nào, cho nên tôi luôn chừa cho mình đường lui. Chưa từng để đường lui của mình bị chặn cả."
"Cho nên những lời uy hiếp vô nghĩa ấy, tôi đề nghị chúng ta tiết kiệm nước bọt đi. Chuyện búng tay một cái có mấy chục người cầm súng bắn chết tôi, giết cả nhà tôi, anh chắc chắn làm được, nhưng thực lòng tôi chẳng bận tâm đâu."
Những lời này ngược lại khiến Vạn Nhất Minh thật sự ngây người.
Hắn nhìn chằm chằm Giang Dược, nhất thời không phân biệt được thật giả.
Người không sợ chết, Vạn Nhất Minh cũng không phải chưa từng gặp qua.
Nhưng người không sợ liên lụy gia đình, thực sự hắn chưa gặp qua mấy ai.
Tên Đinh Hữu Lương này lại không giống là kẻ có xương cứng rắn như vậy.
Cảm giác đầu tiên của Vạn Nhất Minh chính là, tên Đinh Hữu Lương này đang giả bộ, đang làm ra vẻ thanh thế.
Nếu thật sự bắt cả nhà hắn, họng súng kề vào bọn họ, Vạn Nhất Minh không tin tên này thật sự có thể chống đỡ nổi.
Bất quá, dù là muốn vậy, Vạn Nhất Minh vẫn cảm thấy cần phải làm rõ xem nguyên nhân nào khiến Đinh Hữu Lương không sợ hãi như vậy.
"Dương tiểu thư, tiếp theo sẽ là cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, cô chắc chắn muốn ở lại nghe sao?"
Giang Dược đột nhiên cười quái dị.
Dương Tiếu Tiếu bỗng cảm thấy khó xử, ngập ngừng nhìn Vạn Nhất Minh.
Vạn Nhất Minh không cho cô ta đi, cô ta thật sự không dám tự tiện rời khỏi phòng.
Vạn Nhất Minh lại không hề lo sợ, khoát tay ra hiệu cho Dương Tiếu Tiếu đi ra ngoài.
Dương Tiếu Tiếu có chút lo lắng, ghé vào tai Vạn Nhất Minh:
"Vạn thiếu, anh nên đề phòng, coi chừng có người chó cùng rứt giậu."
Giang Dược cười ha ha một tiếng:
"Chó cùng rứt giậu, dù sao cũng không bằng người, người nếu gấp thì chưa chắc đã rứt giậu, mà còn có thể luồn lách ở giữa."
Giọng nói của Dương Tiếu Tiếu vốn rất nhỏ, gần như không ai nghe thấy.
Không ngờ Giang Dược lại nghe rõ mồn một, hơn nữa còn nói thẳng ra trước mặt mọi người, mà câu nói kia lại rõ ràng hàm ý về việc cô ta "ở giữa".
Một mặt tằng tịu, mờ ám với Đinh Hữu Lương, một mặt lại ân cần với Vạn Nhất Minh, giả vờ tỏ vẻ lòng trung thành.
Bất quá giờ phút này cô ta cũng không dám giải thích gì cả, loại chuyện này chỉ có thể giả ngu coi như không hiểu. Giải thích thêm một câu chắc chắn chỉ càng làm rối tung lên.
Dương Tiếu Tiếu rời đi, nhưng hai gã đại hán vạm vỡ bên cạnh Giang Dược lại không đi.
Hiển nhiên, bọn họ muốn phòng ngừa hắn đột nhiên "vò đã mẻ không sợ rơi", gây bất lợi cho Vạn Nhất Minh.
Mặc dù theo tính tình thường ngày của Đinh Hữu Lương, hẳn là không có gan đó, nhưng chung quy vẫn phải đề phòng.
Hai người này là công cụ, đương nhiên cũng không xem là người.
Vạn Nhất Minh cố gắng tiêu hao chút kiên nhẫn cuối cùng của mình, lạnh lùng nói:
"Lão Đinh, mày thực sự muốn ép tao 'gà bay trứng vỡ', đối với mày rốt cuộc có lợi gì?"
"Vạn thiếu, đến nước này rồi, chúng ta cũng đừng quanh co nữa. Cứ nói thẳng ra đi. Nếu tôi ký tên, anh nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện vừa rồi của tôi."
"Mày chắc là không biết, tao hoàn toàn có thể thay người khác lên ký chứ?"
"Thay người thì được thôi, Vạn Gia các anh có thể dễ dàng thay được người khác. Nhưng chuyện tôi là Đinh trưởng phòng hay không phải Đinh trưởng phòng là hai chuyện khác nhau. Nếu tôi không còn là Đinh trưởng phòng nữa, một số bí mật thuộc về Đinh trưởng phòng, hình như cũng không cần phải giữ kín nữa thì phải?"
Trong hai mắt Vạn Nhất Minh đột nhiên lóe lên hung quang.
Lời của Giang Dược, đã hoàn toàn đâm xuyên qua lớp phòng tuyến cuối cùng của hắn, rõ ràng là khiêu khích và uy hiếp không chút che đậy.
Tên súc sinh này, sao bỗng nhiên trở nên to gan lớn mật vậy!
Hóa ra trước đây ta đã nhầm sao.
Vẫn luôn nghĩ rằng tên chó chết Đinh Hữu Lương này ổn trọng, đáng tin, biết điều.
Giờ xem ra, tên chó chết này dịu dàng, ngoan ngoãn, thận trọng, đều là giả vờ!
"Lão Đinh, chỉ với câu nói vừa rồi của mày thôi, tao đã có thể khiến mày bốc hơi khỏi thế gian, mày tin không?"
"Đương nhiên tôi tin, anh còn có thể khiến cả nhà tôi bốc hơi ấy chứ. Chuyện như vậy anh đâu có làm lần một lần hai."
"Vậy tức là, mày muốn nói với tao, mày không sợ chết? Cả nhà mày đều không sợ chết?"
"Tôi sợ chết chứ, nhưng tôi biết mình không chết được. Còn nhà tôi, bọn họ có sợ hay không thì tôi không rõ, cũng không để tâm lắm. Vạn thiếu anh quả là làm việc không đến nơi đến chốn, không biết bao nhiêu năm nay vợ tôi và tôi đều 'đồng sàng dị mộng', còn con tôi thì là một phế vật không nên thân, ai nó cũng chẳng thân thiết, đúng là con sói mắt trắng không quen thuộc. Anh bảo tình cảnh đó, đến cả tôi còn chẳng thèm quan tâm, còn có thể lo cho chúng nó bao nhiêu?"
"Mày cho là tao sẽ tin à? Nếu mày không để ý người nhà, mày có thể trèo lên thuyền của tao? Mày leo lên trên, tham lam nhiều như vậy, để cầu cái gì?"
"Ha ha, nói một câu mạo phạm, nếu Vạn phó tổng quản không thể cho Vạn thiếu anh quyền thế phú quý kia, chẳng lẽ anh thật sự có tình cảm sâu sắc với hắn?"
"Chưa chắc đâu! Vạn thiếu, tôi hiểu rõ anh, cũng như anh hiểu rõ con tôi vậy. Các anh suy cho cùng cũng là một loại người, những người như các anh, người mình yêu nhất vĩnh viễn là chính mình. Còn người khác, nếu có thể mang lại lợi ích, tự nhiên sẽ liếm láp, một khi không còn giá trị lợi dụng nữa, cho dù là cha mẹ ruột, anh còn có thể để ý được bao nhiêu?"
Mặt Vạn Nhất Minh lộ vẻ không nhịn được, mấy lần giận quá muốn phát tác.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn cố gắng kìm chế lại.
"Lão Đinh, mồm mép của mày càng giỏi hơn tao nghĩ. Nếu mày không phải là đang mạnh miệng, vậy chúng ta thử một chút xem sao, bây giờ tao sẽ cho người đến đón vợ con mày về, à, bố mẹ mày cũng đang ở cùng đúng không?"
"Cứ đi đi, đi nhanh đi. Theo tôi thấy, anh đừng đón bọn họ về làm gì, trực tiếp nổ súng bắn chết hết là tốt rồi. Nếu thấy sướng tay thì quay video gửi cho tôi xem với, để tôi cũng yên tâm."
Giang Dược hoàn toàn một bộ giọng điệu không tiếc rẻ.
Lần này đến lượt Vạn Nhất Minh kinh ngạc.
Trên đời này thật sự có những kẻ biến thái như vậy sao?
Lại đi cầu người ta giết vợ con mình, còn chủ động yêu cầu quay video?
Tên Đinh Hữu Lương này rốt cuộc là ma quỷ phương nào vậy?
Vạn Nhất Minh tự cho mình là một người rất tàn nhẫn, nhưng loại chuyện này, dù trong lòng hắn có nghĩ, cũng không thể nói ra miệng, càng không có chuyện bảo người khác quay video.
Tên này có phải là cố ý lừa gạt mình không?
Sau khi Vạn Nhất Minh phán đoán cẩn thận, đúng là không giống đang lừa.
"Đinh Hữu Lương, mẹ nó mày thật là một con súc sinh mà. Vợ con thì mày không thích, còn bố mẹ, lúc nào chẳng sinh mày, nuôi mày lớn khôn?"
"Vạn thiếu, anh xem anh nói kìa. Bố mẹ tôi cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Bao nhiêu người đến tuổi đó, xương cốt cũng đã mục nát trong đất rồi.
"Bọn hắn lúc đầu cũng chỉ là hai lão già nhà quê, đi theo ta hưởng phúc hai mươi năm, so với những người cùng lứa với họ, nhất định mạnh hơn không chỉ gấp mười lần. Cho dù bây giờ có mất đi, cũng có thể mỉm cười nơi Cửu Tuyền. Hơn nữa, cái thế đạo quỷ quái này, chỉ là sống qua ngày thôi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta cũng không dám chắc khi về già bọn hắn có thể mãi hạnh phúc. Vạn Thiếu nếu có thể đưa tiễn bọn họ một đoạn đường, đối với bọn hắn mà nói chưa chắc đã không phải là một sự giải thoát."
"Đồ súc sinh, mẹ nó ngươi chính là một con súc sinh không hơn không kém!"
Vạn Nhất Minh trước giờ không hề nghĩ tới, kẻ mặt dày vô liêm sỉ như hắn, có một ngày lại có thể đứng trên đạo đức cao chót vót để chỉ trích người khác là súc sinh, hơn nữa còn cực kỳ hùng hồn đanh thép.
Hắn cố gắng điều hòa lại cảm xúc, đập bàn quát:
"Cho dù theo lời ngươi nói, cha mẹ, vợ con ngươi đều bị ta giết chết, trong tình cảnh đó, ngươi chống đối ta thì có thể được cái gì? Dù cho ngươi sống sót thì nửa đời sau ngươi cầu cái gì? Lương tâm ngươi không đau sao?"
"Vạn Thiếu, câu này của ngươi ta không thích nghe chút nào, loại người như ngươi mà lại còn dám hỏi người khác lương tâm có đau không, ngươi nói ra câu này lương tâm ngươi không đau sao?"
Vạn Nhất Minh tức giận nói:
"Ít nhất ta sẽ không để người khác động đến cha mẹ, động đến vợ của ta."
"Ta cũng có muốn để đâu, ai bảo nắm đấm của ta không to bằng ngươi chứ? Nếu đổi vị trí, ta chắc chắn cũng không cho."
Vạn Nhất Minh xoa trán, cố gắng giữ cho tâm trạng không bùng nổ.
"Được được, vẫn là câu nói kia, người thân nhất của ngươi đều đã chết rồi, vậy thì nửa đời sau ngươi định mưu đồ cái gì? Ngươi đối đầu với ta để mưu đồ gì? Động cơ là gì?"
"Vạn Thiếu, sao nói đi nói lại, ngươi vẫn chưa hiểu à. Không phải ta đối đầu với ngươi, mà là ngươi ép buộc đó chứ. Chẳng phải ngươi luôn miệng tuyên bố muốn giết ta, muốn diệt cả nhà của ta sao? Chuyện này đâu phải do ta chủ động muốn?"
"Nhưng tất cả mọi chuyện này, hoàn toàn có thể tránh được mà!"
Vạn Nhất Minh cố gắng giảng đạo lý.
"Tránh thế nào? Ký tên à?"
"Đúng!"
Giang Dược nhếch miệng cười một tiếng:
"Vạn Thiếu, ta năm nay hơn bốn mươi rồi, đừng coi ta là con nít ba tuổi. Mấy cái sổ sách kia, gần đây ta vừa cẩn thận xem lại rồi. Ta khẳng định chắc chắn rằng, sau khi ký tên xong, chắc chắn ta sẽ phải tự sát, người nhà của ta e là cũng tám chín phần mười sẽ bị giết để diệt khẩu. Cả nhà một sổ hộ khẩu này, sẽ biến mất khỏi nhân gian luôn. Chính vì dự cảm được những điều đó, nên ta mới phải chuẩn bị một chút mà thôi."
Thấy Vạn Nhất Minh định mở miệng phản bác, Giang Dược xua tay, ngăn cản đối phương, tiếp tục nói:
"Ngươi đương nhiên có thể phủ nhận đủ kiểu, nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật. Vậy nên, nếu Vạn Thiếu muốn tiếp tục ba hoa chích chòe, ngươi cứ tiếp tục. Còn nếu muốn thực sự giải quyết vấn đề, thì tốt hơn là hãy thể hiện chút thành ý đi. Mấy cái trò trẻ con đó, không hợp với những người trưởng thành như chúng ta."
Vạn Nhất Minh bị nghẹn uất đến mức nhất thời đúng là không thốt ra được lời nào.
Lúc này hắn thực sự đã nhận ra, quả nhiên là đã đánh giá thấp Đinh Hữu Lương rồi.
Trầm mặc rất lâu, Vạn Nhất Minh mới lên tiếng:
"Vậy nên, ngươi định giải quyết như thế nào? Ngươi có quân bài nào để có thể đàm phán với ta?"
"Quân bài của ta chắc chắn không nhiều bằng ngươi, nhưng ta nắm giữ những thứ đó, nếu ta tùy tiện tung ra chút chuyện ngoài ý muốn, rất nhanh sẽ xuất hiện trong tay các đại lão ở kinh thành thôi. Ta biết rõ Vạn gia ở trung khu cũng có chỗ dựa, nhưng rồi cũng sẽ có kẻ thù mà? Ta tin chắc là kẻ thù của các ngươi sẽ đặc biệt rất hoan nghênh chuyện này đó. Ví dụ như gia tộc của Chủ Chính đại nhân, nhà Lão Hàn chẳng hạn?"
Kế hoạch đã rõ ràng.
Đến nước này rồi, không cần thiết phải giả tạo gì nữa.
Vạn Nhất Minh suýt nữa thì phun máu.
Hắn đã biết rõ kẻ tên Đinh Hữu Lương này kiêu ngạo, khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Nhưng những lời này nói ra, dù sao cũng đã đâm trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng hắn.
Một đao này nếu đâm trúng, dù không chết ngay tại chỗ, cũng tuyệt đối sẽ bị trọng thương.
Trong lòng muốn nói một chút bối rối cũng không có, vậy là giả.
Dù có phách lối đến đâu, bị đối phương nắm thóp, chung quy cũng vẫn cảm thấy hơi bất an.
Bất quá, hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, cố gắng làm ra vẻ lơ đễnh:
"Lão Đinh, theo ta thấy, ngươi vẫn quá ngây thơ rồi. Ngươi nói đó, cha mẹ ngươi là nông dân, Đinh Hữu Lương ngươi có thể bò đến được ngày hôm nay, dựa vào chẳng phải tổ tông nhà ngươi ngầu lòi cỡ nào, mà là nhờ chúng ta bên này dìu dắt. Với chút nội tình của ngươi, ngươi nghĩ những lời ngươi nói có thể đến được tai những người ở trung khu sao? Ngươi có biết cổng nhà mấy ông lớn ở trung khu mở ở chỗ nào không? Ngươi chỉ là một trưởng ban, ngươi cho rằng ngươi có thể tạo ra được một sóng gió lớn cỡ nào?"
"Vạn Thiếu, ngươi nói đều có lý, nhưng sao ta vẫn cứ cảm thấy ngươi đang rất căng thẳng vậy? Nếu ngươi thấy mấy lời ta nói là nhảm nhí, thì cần gì phải khẩn trương thế? Ngôn ngữ, cử chỉ và sắc mặt của ngươi đều đang nói với ta rằng, thực ra ngươi đang cực kỳ lo lắng đó."
Vạn Nhất Minh lạnh nhạt nói:
"Lão Đinh, chuyện đã đến nước này rồi, tranh cãi đôi co vô ích."
"Vạn Thiếu, ngươi có nghĩ tới chuyện này chưa, bên chỗ Tinh Thành Chủ Chính, có bao nhiêu người đang muốn tìm phốt của ngươi? Ta đưa cho bọn hắn, thì chẳng khác gì đưa cho đối phương con dao găm, thế mà ngươi còn lo ta không đưa được tới chỗ trung khu à? Thực danh báo cáo có được không? Viết thư có được không? Thùng thư công việc của rất nhiều bộ ngành ở trung khu ta ít nhiều cũng biết mà? Vạn gia các ngươi cũng không phải Phật sống, thần quang phổ chiếu đến nỗi ai cũng tin hết đó chứ? Chỉ cần có một bức thư nhà thôi, tự nhiên sẽ không thiếu lực lượng đứng ra thúc đẩy điều tra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận