Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1055: Vào tròng (length: 15504)

Hải ca cùng Uy ca kinh hãi nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc. Rõ ràng là bị nai con cả gan đề nghị dọa cho sợ hãi.
"Cô nãi nãi, nhỏ tiếng chút, ngươi đây là cố ý muốn hù c·h·ế·t hai anh em chúng ta hả?" Hải ca một tay bịt miệng nai con, ra hiệu nàng đừng nói tiếp.
Đồng thời ra hiệu Uy ca nhìn xung quanh một cái, xem bốn phía có ai không phận sự ở đó hay không.
Uy ca và Hải ca vẫn ăn ý với nhau ở điểm này, dò xét khắp nơi một lượt, sau khi loại trừ nguy cơ liền ra hiệu an toàn với Hải ca, ý bảo hắn cứ yên tâm.
Hải ca lúc này mới thả nai con ra, cười khổ nói: "Ngươi thật đúng là dám nói, lời này của ngươi nếu bị người khác nghe thấy, bẩm báo lên chỗ Đăng Phong đại nhân thì hai anh em chúng ta không c·h·ế·t cũng phải mất một lớp da. Còn có ngươi, e rằng cũng xui xẻo đến đổ m·á·u."
Nai con khó chịu hất tay Hải ca ra, tức giận đẩy hắn một cái: "Hai cái thằng đàn ông mà không bằng cả một đứa con gái như ta. Cái này không được, cái kia cũng không xong. Cứ cái dáng vẻ đàn bà con gái chít chít thế này, trách sao thất bại thảm hại. Không được thì thôi, coi như bản cô nương r·ắ·m. Tránh ra, ta về."
Nói xong, nai con lướt qua Hải ca, sải bước muốn đi về.
Nhưng bị Uy ca mặt dày mày dạn cười hề hề chặn lại, liếm láp mặt một cách nịnh nọt: "Bớt giận, bớt giận. Có gì thì từ từ nói nha! Mỹ nữ đừng có giận, giận là có nếp nhăn đó."
"Tránh ra!" Nai con quát lên, quyết tâm phải đi.
Uy ca cuống lên, khuyên Hải ca: "Hải ca à, người ta nai con cũng là có lòng tốt thôi mà! Hay là chúng ta cứ từ từ thương lượng, làm gì mà nói chuyện nặng nề thế."
Hải ca cau mày, hơi luống cuống tay chân, có lẽ cũng biết bản thân vừa rồi phản ứng hơi thái quá, có chút đắc tội với người ta.
Chỉ là hắn không giống Uy ca mặt dày mày dạn, có thể tùy thời kéo mặt xuống đi cầu người. Cắn răng ấp úng một hồi lâu, mới nói: "Nai con, là anh phản ứng quá độ. Em đừng để ý."
Nai con hừ lạnh: "Hải ca, em ghét nhất ở anh là cái điểm này, rõ ràng ruột gan đang như lửa đốt, còn phải làm ra vẻ đạo mạo thủ quy tắc. Mấy lời này của anh, em lẽ nào lại không biết? Anh nghĩ không có rủi ro nào mà vẫn vui vẻ lừa được hơn mười vạn vào tay hả. Có chuyện tốt như thế thì đến lượt anh sao?"
"Cũng không nghĩ lại xem bản thân giờ đang ở cái tình cảnh gì. Anh cho rằng em đang thương lượng với anh à? Nếu không phải em đang thiếu tiền trầm trọng thì em tìm đến hai người làm gì. Sòng bạc có khối kẻ hám của, thật sự nghĩ em không tìm được người khác hợp tác hả?"
Uy ca vội vàng hòa giải: "Đúng đúng, nai con vẫn tin hai anh em chúng ta nhất. Hải ca này, không phải em nói anh chứ, chuyện này nai con nghĩ đến hai anh em mình trước tiên, đó là nể mặt hai anh em mình rồi. Được hay không được thì cũng không thể dọa người ta nai con được."
Hải ca thở dài, giọng điệu cũng mềm đi ba phần: "Là anh không đúng. Nhưng mà nai con, đề nghị của em quá mạo hiểm. Em cũng biết, cái chỗ chúng ta trực ban kia là cấm địa. Người lạ đều bị cấm không được vào. Đừng nói là cái tên đó, ngay cả em cũng tuyệt đối không thể đến gần."
Nai con trợn mắt: "Anh cho là em không biết những điều này hả?"
Hải ca cười khổ, môi mấp máy nhưng không nói gì. Ý cũng rất rõ ràng.
Em biết rõ những điều này rồi còn nói làm gì nữa? Đây chẳng phải là cố tình sao!
"Hải ca, trước hết anh phải hiểu rõ, kế hoạch này của em, không phải là nhất định phải có hai anh em. Sở dĩ em tìm hai anh là vì trước đây chúng ta cũng có chút giao tình tại sòng bạc, em thấy cũng coi như có quen biết. Thứ hai, cũng là do hai anh đang t·h·i·ế·u tiền, em định tiện thể kéo hai anh một tay. Nên là anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, cứ như là em đang muốn h·ạ·i anh ấy. Anh nên nghĩ xem, mất cơ hội lần này, lỗ hổng của các anh sẽ được lấp thế nào, còn có mấy ngày tốt để mà sống đây... Còn nói với em mấy cái quy tắc, mấy cái cấm địa, cứ như em là người không biết gì ấy."
Hải ca bất đắc dĩ lắc đầu, Uy ca thì lo lắng đến độ xoa tay liên tục. Nai con nói đúng, chuyện này người ta thực sự không phải là cầu cạnh bọn họ, mà là muốn kéo họ một tay.
Bọn họ không muốn thì sẽ có người khác muốn. Nai con không có hai người bọn họ, kế hoạch vẫn có thể thực hiện được như thường. Nếu hai người họ bỏ lỡ cơ hội này, e rằng căn bản không tìm thấy cơ hội nào để lật mình nữa.
Chẳng lẽ đi cầu Đăng Phong đại nhân giúp bọn họ trả tiền? Đăng Phong đại nhân là một trong các cổ đông của sòng bạc, hắn ta xây sòng bạc chính là để thu hoạch những loại "rau hẹ" như bọn họ.
Tự đi tìm Đăng Phong đại nhân, đó chẳng phải là tự rước lấy bực vào mình sao?
"Nai con, vừa rồi là Hải ca không hiểu chuyện. Phiền em suy nghĩ lại xem, có muốn thăm dò cái tên kia một chút hay không. Xem hắn có rảnh vào ngày mai hoặc là ngày mốt ban ngày không?" Hải ca thái độ thả xuống rất thấp.
"Lại bắt đầu ba hoa rồi. Hôm qua một đêm em đã bám theo hắn cả đêm rồi, toàn thân hắn trên dưới sớm đã bị em sờ soạng cả rồi, cả tất chân trên đùi lão nương cũng bị hắn sờ đến tướt cả, anh cho rằng em còn chưa sờ soạng đủ hả?"
"Người ta đã nói rõ ràng rồi, ban ngày phải hầu hạ Đăng Phong đại nhân, tuyệt đối không thể rời khỏi vị trí. Anh tự nghĩ mà xem, lúc hai anh đang trực thì có dám tự tiện bỏ vị trí không?"
Chắc chắn là không dám rồi.
Hải ca và Uy ca đều hiểu rõ, Đăng Phong đại nhân coi trọng quy củ cực kỳ.
"Vậy tối ngày mốt thì cũng không được sao?" Hải ca không cam tâm hỏi.
"Không phải là không được, nếu hắn ở thì chắc chắn là được. Vấn đề là, hắn nói là, đại khái dẫn đầu vào ngày mai hoặc là ngày mốt ban ngày là phải xuất phát rồi. Cụ thể là xem Đăng Phong đại nhân sắp xếp thế nào. Các anh có muốn đi hỏi Đăng Phong đại nhân xem kế hoạch cụ thể là gì, nhiệm vụ gì, lúc nào xuất phát không?"
Hải ca cười khổ lắc đầu.
Đi tìm Đăng Phong đại nhân hỏi nhiệm vụ cụ thể? Đây chẳng phải là chê mình sống quá dài hay sao? Đem đầu đến cửa cho người ta chặt à?
Hỏi thì chắc chắn là không thể hỏi, thậm chí nghe ngóng cũng không được. Đăng Phong đại nhân kiêng kị nhất là bọn thủ hạ vượt quyền, không phải việc của anh thì tốt nhất là đừng có mù quáng mà nhúng vào, tránh để dẫn lửa thiêu thân.
"Nói như vậy, chỉ còn tối nay hoặc tối mai thôi hả?"
"Tốt nhất là tối nay, tối mai đều không an toàn. Chỉ tối nay, hắn chắc chắn sẽ đến sòng bạc. Tối mai thì may ra có hai ba phần trăm xác suất. Còn tối ngày mốt thì em đoán chừng là không có hy vọng gì." Nai con đưa ra một câu trả lời hết sức rõ ràng.
Hải ca và Uy ca lần này đúng là gặp phải khó khăn thật sự. Thời điểm mấu chốt rất là khó chịu. Thời gian của người ta và thời gian của họ hoàn toàn không khớp nhau.
Hơn nữa, với loại nhân vật này, chắc chắn sẽ không vì đánh bạc mà lỡ việc đến rồi chạy theo thời gian của bọn họ được.
Mà bọn họ lại có thời gian rảnh vào tối ngày mốt, có lẽ khi đó người ta lại không ở đây. Bọn họ đang thiếu nợ nặng, lãi mẹ đẻ lãi con mỗi ngày, nếu mà kéo dài mười ngày nửa tháng thì cả đời này cũng đừng mong ngoi lên được.
"Hai vị ca ca, trời cũng không còn sớm. Muốn quyết định thì quyết sớm đi. Thời gian không chờ ai đâu. Cũng sắp đến chạng vạng rồi, hai anh cũng nên đi trực ban. Đến lúc đó người ta đi sòng bạc thì dù có cố mời người ta đến cũng có chút miễn cưỡng, dễ dẫn đến nghi ngờ."
Được hay không được, cứ quyết đoán đi, nai con cũng không giúp họ quyết định, nhưng lại như là nói bóng gió, vô hình chung đã giăng một cái lưới lớn, giam giữ hai người họ lại.
Có lẽ hai gã này là không thoát khỏi cái lưới vô hình này được rồi.
Uy ca trong hai người thì có quyền lên tiếng ít hơn, hắn phải đợi Hải ca quyết định rồi mới được. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không có quyền lên tiếng.
"Hải ca, thật ra thì, nai con nói cũng có lý đó chứ. Hoàn cảnh của hai anh em mình bây giờ, người ta đang kéo mình một tay đó. Hai anh em mình cũng đâu có khả năng kiếm tiền một cách nhẹ nhàng. Có câu nói cầu phú quý trong nguy hiểm mà. Cơ hội kiếm được nhiều tiền mà không có rủi ro thì kiếm đâu ra?"
Uy ca thật sự đã động lòng rồi, cho nên, lời hắn nói ra, thực tế là đang cổ động Hải ca đồng ý theo phương án của nai con, đánh bạc ngay tại nơi trực ban. Hai anh em họ chịu trách nhiệm trông coi khu vực đó, mà cũng chỉ có hai anh em họ phòng thủ, chứ đâu phải người khác. Chỉ cần đóng cửa kỹ vào, thả chó ra thì cũng không lo có người to gan đến gần. Cho dù có ai đến gần, chó cũng có thể phát hiện trước và cảnh báo sớm.
Nói thì làm thế cũng có chút rủi ro, nhưng khả năng bị bại lộ trên thực tế không lớn. Dù sao khu vực họ phụ trách, coi như là địa bàn riêng của hai người họ.
Ở địa bàn của mình thì không cần phải lo lắng người khác đến gây chuyện.
Tuy nói nếu việc này mà bị bại lộ thì hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng chỉ cần thao tác thỏa đáng thì khả năng bại lộ cũng rất nhỏ. Trừ khi bọn họ tự chủ động làm lộ.
Hải ca thực ra cũng đang suy nghĩ nghiêm túc về sự rủi ro của chuyện này. Anh cũng hiểu rõ tình hình lợi và hại ở trong đó.
Uy ca cổ động khiến anh ít nhiều cũng có chút dao động.
Cơ hội để lật mình chỉ có lần này, chẳng lẽ thực sự phải trơ mắt để nó vuột mất hay sao?
Bất quá, anh cân nhắc vấn đề rõ ràng hơn, hỏi: "Nai con, nói về mạo hiểm thì hai anh em cũng không phải là không dám thử. Nhưng có một vấn đề, em đã cân nhắc đến chưa? Nếu như thắng sạch tiền của hắn, hắn vì quá tức giận mà trở mặt với chúng ta, thậm chí là uy h·i·ế·p chúng ta thì sao? Một khi làm ầm lên thì với chúng ta, đó chính là tai họa ngập đầu."
Đó là vấn đề mấu chốt, Uy ca nghe cũng gật đầu: "Đúng, liền sợ đối phương thua không nổi, chơi ăn gian."
Nai con thấp giọng nói: "Vấn đề này ta đương nhiên cân nhắc qua. Đầu tiên, hắn người này rất kiêu ngạo, không phải loại người thua không trả tiền. Thứ hai, số tiền kia bản thân hắn liền thắng được, coi như thua, cũng không có đau lòng như vậy. Thứ ba, hắn tiến vào cấm địa, cũng chưa chắc dám làm ầm ĩ. Thật sự làm ầm ĩ lên, chúng ta muốn xui xẻo, hắn chẳng lẽ có thể toàn thân trở ra? Chúng ta có thể cắn ngược một cái, nói hắn là mật thám trà trộn từ bên ngoài vào, muốn dò xét tin tức khu vực cốt lõi. Chúng ta Tam Trương Chủy ba người hợp sức, còn sợ không nói lại hắn? Điểm này, hoàn toàn có thể nắm. Đánh bạc là đánh bạc, chẳng lẽ hắn lại muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận?"
Uy ca là loại người gió chiều nào xuôi chiều đó, không có lập trường, cũng không phải rất thông minh. Nghe nai con nói kiểu này, lại cảm thấy nai con nói rất có đạo lý.
"Hải ca, tao thấy nai con nói đúng, tên kia chưa chắc dám làm ầm ĩ. Chúng ta mịt mù một đầu, hắn chẳng lẽ vì chút tiền mà cùng chúng ta đồng quy vu tận? Thật sự làm ầm ĩ, ba anh em chúng ta xúm lại cắn hắn một cái, cắn không c·h·ế·t hắn!"
Trong lòng Uy ca hiện tại chỉ có một thanh âm: Kiếm tiền!
Chỉ cần có thể kiếm tiền, lừa ai cũng được, lục thân không nhận.
Nai con đáp lại, cũng dẹp tan được nỗi lo cuối cùng của Hải ca.
Hắn biết rõ, nếu không quyết định, nai con thật có thể mất kiên nhẫn. Giờ hắn hạ quyết tâm: "Mẹ nó, quyết định vậy đi, làm hắn một chuyến!"
Uy ca nghe vậy thì mừng rỡ: "Đúng, làm mẹ nó!"
Hải ca lập tức lại dùng giọng nghiêm túc nói với nai con: "Nhưng mà, lời cảnh cáo tao vẫn muốn nói trước, chúng ta chỉ đùa tiền, ván cược nhất định phải kết thúc trong vòng hai canh giờ."
Nai con trợn mắt trừng một cái: "Mày nghĩ gì vậy? Không đánh bạc thì tao tìm hai thằng đàn ông thối các mày làm gì? Các mày đẹp trai chắc? Hay là dưới háng có của lạ? Yên tâm đi, ván này, chỉ cần thuận lợi, nhiều nhất là một giờ. Hắn đánh bạc rất dễ lên máu, các mày lúc đầu cứ ăn trộm, làm hắn mất cảnh giác, sau đó tìm cơ hội, một phát ăn đến đỉnh, làm hắn cháy túi."
Uy ca máu nóng dâng trào, trong đầu đã là những cảnh tượng mê người trên chiếu bạc khi thắng được rất nhiều tiền.
"Nai con, mày đừng có giở trò gì khác nữa đấy nhé?" Hải ca vẫn còn lo lắng hỏi.
"Hừ, hai mươi vạn mà tao còn lừa các mày chút xíu, đừng trách tao bịp bợm quá đáng. Tiền đưa đủ, các mày có muốn chơi trò gian lận thì bà cô đây còn chẳng thèm phụng bồi." Nai con bĩu môi nói.
Hải ca hài lòng gật đầu, nhưng hắn lập tức nghĩ đến một vấn đề mấu chốt: "Còn một vấn đề, hai anh em tao bây giờ nợ nần chồng chất, trong tay căn bản không có tiền..."
"Mượn! Chỉ cần có khoảng mười vạn tiền vốn, thắng hắn hai ba ván cờ là có thể làm hắn trắng tay!"
Đã nợ nần chồng chất rồi, cũng chẳng ngại gì mượn thêm mười vạn nữa.
Uy ca nghiến răng nói: "Hải ca, giờ mượn, sáng mai trả, cũng chỉ là một ngày tiền lãi. Chúng ta gánh nổi!"
Hai người bọn họ hiện tại nợ mười mấy vạn, lại mượn thêm mười vạn, thành hai mươi mấy vạn. Tiền lãi một ngày tuy nhiều, nhưng dù sao cũng có thể chấp nhận, tính đi tính lại cũng không vượt quá ba mươi vạn.
Trừ số tiền nai con lấy đi là hai mươi vạn, thì năm sáu mươi vạn chí ít cũng dư được hơn ba mươi vạn, cộng thêm mượn mười vạn tiền vốn, sáng mai đi trả nợ, trong tay vẫn còn dư được mười mấy hai mươi vạn.
Có mười mấy vạn này, coi như là xoay người làm lại được.
Hải ca vỗ đùi: "Mượn! Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con."
Sau khi đã quyết định xong, sự tin tưởng giữa hai bên lập tức tăng lên đến một mức độ nào đó, bắt đầu bàn bạc chi tiết để ra tay.
Ví dụ như nai con làm sao để báo bài cho hai người bọn họ biết.
Nai con còn cố ý nói: "Để an toàn, chúng ta phải nghiên cứu mấy phương án. Thằng cha này rất cảnh giác, chỉ dùng thủ ngữ tao e là bị hắn nhìn ra. Ngoài ra, lúc tao chia bài, tao sẽ làm mấy tay bài oan gia cho các mày, đến lúc đó các mày cứ nhìn mắt tao mà hành động..."
"Ơ? Nai con mày còn biết làm bài?"
"Hừ, có ai muốn không biết làm bài không, chỉ dựa vào việc tao báo bài cho các mày, thì thật sự chưa chắc đã thắng được. Dù sao chơi Đấu Kim Hoa toàn bài đẹp chiếm đa số, lúc nhìn bài thì ai cũng đặt tiền nhiều, tao thì có thể nhìn rõ mặt bài."
Uy ca thở dài: "Nếu mà nhìn rõ mặt bài thì mẹ nó thật sự là chắc thắng rồi còn gì."
"Được rồi, bớt nói những cái vô ích đi. Cứ theo phương án của nai con mà làm." Hải ca một khi đã quyết định thì không lằng nhằng nữa.
Sau đó, Hải ca lại cùng nai con thống nhất ám hiệu liên lạc vào ban đêm. Đi đường nào, đi ra sao, khi nào đến, lúc nào thả tín hiệu, đều được bàn bạc cực kỳ cẩn thận.
Muốn làm chuyện thần không hay quỷ không biết, thì đây là điều vô cùng cần thiết. Hải ca ở phương diện này quả thực rất tinh tế và chu đáo.
"Nai con, hai anh em tao giờ đi vay tiền. Nói trước cho mày biết, nếu mày không hẹn được người đến thì số tiền lãi vay này hai anh em tao sẽ tính vào đầu mày đấy." Hải ca có chút ngang ngược không nói đạo lý mà nói.
Nai con tức giận nói: "Nhìn cái vẻ bất tài của mày thì tao thấy hối hận khi tìm đến chúng mày rồi. Yên tâm đi, tao khẳng định đưa được người đến. Tốt nhất là chúng mày vay được tiền đi, nếu không lại mất vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận