Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 8142: Cuối cùng vào bản nguyên

Chương 8142: Cuối cùng vào bản nguyên
Cỗ ấm áp này tới, khác với cảm giác ánh mặt trời chiếu rọi trên người.
Đối với Khương Vân lúc này mà nói, cảm giác của hắn, tựa như là chính mình còn chưa được sinh ra, ở trong cơ thể mẫu thân vậy.
Trừ bỏ ấm áp, còn có cảm giác an toàn và thoải mái.
Hình như, chỉ cần có cỗ ấm áp này bao bọc, sẽ không có bất kỳ ai, bất kỳ sức mạnh nào có thể làm tổn thương đến chính mình.
Khương Vân không nhớ rõ, mình đã bao lâu không có cảm giác như vậy, đến mức khiến hắn có chút hoảng hốt.
Mà ở trong sự hoảng hốt này, Khương Vân trong miệng cũng lẩm bẩm phun ra một chữ.
"Nhà!"
Nhà, là nơi sinh linh trưởng thành.
Nhưng cái nhà đầu tiên của bất kỳ sinh linh nào, thật ra đều là thân thể của mẫu thân mình, là vòng tay ôm ấp của mẹ.
Giờ này khắc này, Khương Vân đương nhiên biết, mình không phải ở trong cơ thể mẫu thân, mà là ở trong Đạo Hưng Đại Vực!
Hoặc là nói, Đạo Hưng Đại Vực giờ phút này, tựa như là một người mẹ hiền từ, dùng thân thể của nàng, bao bọc lấy Khương Vân, đứa con của nàng.
Khương Vân dần dần nhắm mắt lại, hưởng thụ sự an nhàn và ấm áp hiếm có này.
Mà bên tai hắn, bỗng nhiên vang lên một âm thanh mơ hồ không rõ, nhưng lại vô cùng rõ ràng: "Trông coi... Bảo hộ!"
Theo âm thanh này rơi xuống, từ bốn phương tám hướng, có vô số điểm sáng ùn ùn kéo đến, lớp lớp xông về phía Khương Vân.
Giờ khắc này, Khương Vân phúc chí tâm linh, hiểu được đây là Đạo Hưng Đại Vực đang giúp chính mình cảm ngộ đại đạo bản nguyên của mình!
Thủ hộ đại đạo bản nguyên!
Mặc dù thực lực của Khương Vân, đặt ở trong hàng ngũ nửa bước Siêu Thoát đều là cường giả, nhưng tu vi cảnh giới của hắn lại là từ đầu đến cuối lạc hậu hơn nhiều so với thực lực.
Tính ra, Khương Vân chỉ là Chí Tôn Cảnh mà thôi.
Đối với điều này, Khương Vân vốn là hoàn toàn không biết gì cả, may mà có Nhị sư tỷ nhắc nhở, mới khiến hắn ý thức được điểm này, đồng thời cố gắng bắt đầu cảm ngộ thủ hộ đại đạo bản nguyên của mình.
Mấy lần trước, khi Đạo Hưng Đại Vực bị ngoại địch công kích, Khương Vân đã ẩn ẩn có cảm giác, mình sắp cảm ngộ ra thủ hộ đại đạo bản nguyên.
Mà hôm nay, ở trong Hồn Độn Đại Vực, Khương Vân chỉ bằng mấy câu nói, đã thành công kéo Thẩm Thu Vũ, một pháp tu ngoại vực vào Đạo Hưng Đại Vực, đồng thời đưa tới Đại Đạo làm chứng. Ti Đồ Tĩnh đã từng cảm khái, nếu như Khương Vân ở Đạo Hưng Đại Vực, như vậy bản nguyên có thể thành.
Ti Đồ Tĩnh cảm khái là đúng.
Cho dù lúc ấy Khương Vân không ở Đạo Hưng Đại Vực, nhưng lời nói của hắn đã đưa tới Đại Đạo làm chứng, tự nhiên cũng làm Đạo Hưng Đại Vực cảm động lây.
Bởi vậy, giờ này khắc này, khi Khương Vân đột nhiên trở về, Đạo Hưng Đại Vực đương nhiên là muốn thành toàn cho hắn.
Hoặc là nói, đây là một loại tác thành lẫn nhau.
Khương Vân không khoanh chân ngồi xuống, mà duy trì tư thế hiện tại, hoàn toàn thả lỏng chính mình, mặc cho sự ấm áp kia bao vây, mặc cho những điểm sáng không ngừng tới gần.
Những điểm sáng này, có tràn vào trong cơ thể Khương Vân, có lại bồi hồi bên ngoài thân thể hắn.
Điểm sáng chui vào trong cơ thể Khương Vân, sẽ như Cam Lâm, thoải mái tưới mát đan điền khô cạn, bộ phận khô kiệt, ôn dưỡng thương thế của hắn.
Mà điểm sáng bồi hồi bên ngoài cơ thể, lại chen chúc, nhẹ nhàng nâng thân thể Khương Vân lên, mang theo hắn, tùy ý lướt về một hướng khác.
Trong đầu Khương Vân, bắt đầu xuất hiện một vài bức hình.
Mỗi một bức tranh, đều bày ra một màn cảnh tượng.
Xuất hiện trước nhất, chính là Đạo Hưng thiên địa, tiếp theo là Hồn Đạo Giới, Ngũ Hành Đạo giới, Tinh Thần Đạo Giới, Thanh Tâm đạo Giới...
Từng viên sao trời, từng tòa thế giới, mặc kệ Khương Vân có đi qua hay không, giờ phút này đều vô cùng rõ ràng.
Tiếp đó, chính là những cảnh tượng cụ thể.
Có ngọn núi nguy nga cao vút trong mây, có mặt biển cuồn cuộn sóng trào dâng không ngừng, còn có vết nứt vắt ngang trong khe sâu, hình như cự long dữ tợn, lại có sơn cốc bí ẩn không biết tọa lạc nơi nào, được bao phủ bởi mây và sương mù...
Những cảnh tượng này, Khương Vân có gặp, có chưa từng gặp, nhưng hắn biết, tất cả cảnh tượng, toàn bộ đều thuộc về Đạo Hưng Đại Vực!
Đạo Hưng Đại Vực đang dùng phương thức đặc thù này, mang theo Khương Vân đi lãnh hội mỗi một phương diện của mình, đem tất cả của chính mình, tất cả đều rõ ràng hiện ra cho Khương Vân, để Khương Vân tìm hiểu.
Bởi vì, đây là những thứ Khương Vân phải bảo vệ!
Khi tất cả cảnh tượng biến mất, tiếp tục xuất hiện trong đầu Khương Vân chính là từng sinh linh!
Có lão nhân tóc trắng xóa đã ngoài 80, có đứa bé gào khóc đòi ăn, có đôi vợ chồng trung niên nương tựa lẫn nhau, có con sói hoang màu đen ngửa mặt lên trời gào thét, có con cự long khổng lồ bay lượn trên chân trời, có ngọn lửa bùng cháy thao thiên...
Dần dần, ở bên ngoài những bức họa, còn có thêm âm thanh!
Tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng lão giả ho khan, tiếng núi lửa bộc phát, tiếng dòng sông cuồn cuộn, tiếng sao trời tan vỡ, tiếng gào thét không cam lòng!
Đạo Hưng Đại Vực, vạn tộc san sát!
Nhân tộc mặc dù chiếm cứ vị trí chủ yếu, nhưng mỗi tộc đàn khác cũng đều có vị trí của mình trong Đạo Hưng Đại Vực.
Bọn hắn hợp lại cùng nhau, mới tạo thành toàn bộ Đạo Hưng Đại Vực.
Những sinh linh này, cho dù đối với Khương Vân, có rất nhiều là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng khi Khương Vân nhìn thấy bọn hắn, lại có một loại cảm giác thân thiết và quen thuộc khó hiểu.
Thậm chí, còn có một loại cảm giác huyết mạch tương liên.
Khương Vân rất rõ ràng, vì sao lại có cảm giác như vậy.
Bởi vì, chính mình và bọn hắn, đều là một phần của Đạo Hưng Đại Vực, đều là con của Đạo Hưng Đại Vực!
Bởi vì, bọn hắn cũng là những sinh linh Khương Vân phải bảo vệ!
Khương Vân quên đi thời gian, quên đi tất cả, đắm chìm trong những bức họa và âm thanh hiện ra trong đầu.
Mà thân thể của hắn, cũng ở trong vô số điểm sáng chen chúc, du lịch toàn bộ Đạo Hưng Đại Vực, lưu lại dấu chân ở mỗi một nơi.
Mặc dù Đạo Hưng Đại Vực rộng lớn như vậy, hiện tại chỉ có Khương Vân, một sinh linh duy nhất, nhưng chỉ cần là nơi hắn đi qua, đều sẽ xuất hiện vô tận sinh cơ.
Cùng lúc đó, ở trong đỉnh, không biết tại vị trí nào, trên một sợi xích to lớn như kình thiên chi trụ, có một thân ảnh nho nhỏ, khoanh chân ngồi ở đó.
Hắn chính là Hồn Bản Nguyên Đạo Thân của Khương Vân.
Hắn và bản tôn có trạng thái cơ hồ giống nhau như đúc, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt an tường, khóe miệng hơi nhếch lên, như đang chìm trong một giấc mộng đẹp.
Mặc dù hắn cách Đạo Hưng Đại Vực vô tận xa, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác của bản tôn, hưởng thụ tất cả những gì Đạo Hưng Đại Vực mang cho hắn.
Không biết qua bao lâu, hình tượng trong đầu Khương Vân biến mất, thân thể của hắn cũng đình chỉ di chuyển, hắn vẫn nhắm mắt, như đang ngủ say.
Nhưng, ở trong cơ thể hắn, ở chỗ đan điền, lại có vô số điểm sáng, đang liều mạng ngưng tụ lại cùng nhau.
Lại không biết qua bao lâu, những điểm sáng này rốt cục hoàn thành ngưng tụ, từ cá thể biến thành một chỉnh thể, biến thành một chùm sáng nho nhỏ.
Chùm sáng này, thoạt nhìn bình thường, không có gì đặc thù, nhưng, nếu có người có ánh mắt có thể xuyên thấu chùm sáng này, sẽ thấy bên trong lại có vô cùng vô tận sao trời, thế giới, sinh linh.
Thậm chí, nếu ngươi cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe được đủ loại âm thanh!
Chùm sáng này, chính là Đạo Hưng Đại Vực!
Sự xuất hiện của nó, cũng đại diện cho Khương Vân, từ đây cắt đứt bắt đầu, rốt cục chân chính bước vào một cảnh giới cực kỳ trọng yếu đối với tu sĩ —— Bản Nguyên Cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận