Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 6626: Tìm tới Khương Vân

Chương 6626: Tìm được Khương Vân
Liễu Ảnh Phồn đối với nhiệm vụ mà Thiên Tôn giao cho mình lần này, thật sự là vô cùng để tâm.
Nói một câu không ngoa, nàng ta đã đem tướng mạo của Khương Vân khắc sâu vào trong đầu.
Bởi vậy, mặc dù giờ phút này dưới sự đảo ngược thời gian, bóng người hiển lộ ra cực kỳ mơ hồ, thân thể đều bị bao bọc cực kỳ kín kẽ, nhưng Liễu Ảnh Phồn vẫn chỉ cần liếc mắt là có thể kết luận, đối phương chính là người mà mình muốn tìm.
Một bên Xảo Yến, nhìn thân ảnh mơ hồ của Khương Vân, thì há hốc mồm kinh ngạc.
Vừa mới Liễu Ảnh Phồn nói mình bị xóa sạch ký ức, nàng ta còn có chút không tin, thật không ngờ, hóa ra nơi này của mình vậy mà thật sự đã từng có một cường giả tới, cướp đi pháp khí trữ vật của mình, xóa đi ký ức của mình.
Điều này khiến nàng ta vừa tức giận, đồng thời cũng hết sức tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi Liễu Ảnh Phồn một câu: "Liễu Đại nhân, người này, rốt cuộc là ai?"
Bởi vì đã mất đi pháp khí trữ vật, Xảo Yến lo lắng cho mình sẽ bị Nhân Tôn trách phạt, cho nên bây giờ phát hiện ra không phải mình làm mất, mà là bị người đoạt đi, tự nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn bắt được đối phương, hoặc là đem tin tức của đối phương nói cho Nhân Tôn.
Có thể nàng ta lại quên mất, Liễu Ảnh Phồn vậy mà lại gióng trống khua chiêng tìm kiếm người này, bây giờ thật vất vả mới tìm được tung tích của đối phương, há có thể để cho tin tức này tiết lộ ra ngoài.
Nhất là Xảo Yến này, vẫn là thủ hạ của Nhân Tôn.
Bởi vậy, sau khi Liễu Ảnh Phồn nhìn Xảo Yến một cái, liền lựa chọn cách làm giống như Khương Vân, lần nữa xóa đi ký ức gặp qua mình của Xảo Yến. . .
Nhìn Xảo Yến đã hôn mê bất tỉnh, Liễu Ảnh Phồn cũng không tiếp tục để ý tới nàng ta nữa, chỉ một ngón tay vẫn như cũ đang khẽ xoay tròn cành liễu ở trong không trung.
Cành liễu bỗng dừng xoay tròn lại, chiều dài cũng đột nhiên rút ngắn, trở nên thẳng tắp, xuyên qua thân ảnh mơ hồ của Khương Vân, đồng thời trực tiếp bay ra ngoài theo một phương hướng.
Thân ảnh Khương Vân nhất thời tiêu tán, mà Liễu Ảnh Phồn liền đi sát theo sau lưng cành liễu, cất bước rời đi.
Đáng thương cho Xảo Yến này, liên tiếp hai lần bị người xóa đi ký ức trong hồn, nhất là Liễu Ảnh Phồn ra tay, không có chút cố kỵ nào, càng làm tổn thương hồn của nàng ta, khiến cho tu vi kiếp này của nàng ta chỉ sợ không thể tăng lên được nữa.
Giờ phút này Khương Vân, mặc dù rời khỏi Lan Thanh đảo đã một ngày, nhưng cự ly hắn di chuyển lại bất quá chỉ có mấy vạn dặm mà thôi.
Tại trên những hòn đảo tìm kiếm những loại phù văn đặc thù của Ngôn Kỷ, đối với Khương Vân mà nói, vô cùng đơn giản.
Hắn căn bản không cần đặt chân lên hòn đảo, chỉ cần đứng ở trong không trung, dùng thần thức đảo qua một lần là đủ.
Mà trong những đại thế lực nhỏ chiếm cứ những hòn đảo này, đừng nói Ngụy Tôn và Chân giai Đại Đế, cho dù Cực giai Đại Đế đều ít đến đáng thương, căn bản đều không thể phát giác được sự xuất hiện của Khương Vân.
Nhìn thấy thực lực của những tu sĩ này, khiến Khương Vân đều có lần hoài nghi, có phải hay không bọn hắn đều ẩn giấu đi tu vi chân chính.
Cho đến về sau, hắn mới phản ứng lại, kỳ thật, đây mới là sự thể hiện thực lực chân chính của Chân vực.
Sở dĩ mình lại cho rằng bọn họ quá yếu, thật sự là bởi vì sau khi mình bước vào Chân vực, tiếp xúc đến đều là những thế lực cấp cao nhất.
Đầu tiên là Thái Cổ thế lực, lại là Thái Cổ Chi Linh, tiếp theo lại là Yêu Nguyên Tông, cuối cùng là Địa Tôn!
Bọn hắn là những quái vật khổng lồ của Chân vực, mới có thể nắm giữ số lượng không ít Chân giai Đại Đế, Cổ Chi Đại Đế cùng Ngụy Tôn.
Mà mình muốn cùng bọn hắn chống lại, coi như có thể đem Ngôn Kỷ các chiếm thành của mình, cũng là gánh nặng đường xa.
Huống chi, còn có một điểm trọng yếu nhất, chính là quy tắc ấn ký của ba vị Chí Tôn.
Những đại thế lực nhỏ ở Giới Hải này, mặc dù thực lực của bọn hắn căn bản không mạnh, nhưng chỉ cần là Đại Đế, trong cơ thể đều có quy tắc ấn ký do ba vị Chí Tôn lưu lại.
Đừng thấy bọn họ tựa hồ là đang có thể chiếm cứ một góc chi địa ở Giới Hải, có thể sống tự do tự tại, nhưng đó là do ba vị Chí Tôn không cần dùng đến bọn hắn.
Một khi ba vị Chí Tôn cần dùng đến bọn hắn, chỉ cần động động suy nghĩ, tất cả Đại Đế, nhất định phải ngoan ngoãn tự động tiến về trận doanh của vị Chí Tôn tương ứng.
Đại Đế đều gia nhập trận doanh Chí Tôn, như vậy thân bằng hảo hữu của bọn hắn, cho dù không phải Đại Đế, cũng khẳng định cần phải đi theo bọn hắn.
Nói tóm lại, sự chưởng khống của ba vị Chí Tôn đối với khắp cả Chân vực, thật có thể nói là kín kẽ không một kẽ hở, khiến người khác căn bản khó có thể kiếm một chén canh ở Chân vực.
Bởi vậy, chướng ngại lớn nhất bày ra trước mặt Khương Vân, không phải là đem Ngôn Kỷ các chiếm thành của mình, mà là phải làm biến mất quy tắc ấn ký của ba vị Chí Tôn.
Chỉ có tu sĩ có thể có được thân tự do, mới có thể chân chính có can đảm đi đối kháng ba vị Chí Tôn.
Kỳ thật, quy tắc ấn ký tự nhiên cũng có biện pháp làm biến mất.
Chỉ cần cũng là Chí Tôn, thì có thể làm được.
Nhưng Khương Vân căn bản không biết, sáu người cuối cùng của Mộng Vực này, khi nào mới có thể có thực lực như vậy.
Bởi vậy, đoạn đường này Khương Vân tới, trừ việc tìm kiếm manh mối của Ngôn Kỷ các, cũng một mực quan sát kỹ ấn ký trong cơ thể mỗi một vị Đại Đế, suy tư, đến cùng làm thế nào mới có thể làm biến mất quy tắc ấn ký của ba vị Chí Tôn!
Thậm chí, thừa dịp những vị Đại Đế kia không chú ý, hắn sẽ còn lặng lẽ xuất hiện trước mặt đối phương, đưa đối phương vào mộng cảnh, dùng đủ loại phương pháp, để thử nghiệm làm biến mất quy tắc ấn ký của bọn hắn.
Giờ phút này Khương Vân, đang đứng ở phía trên một tòa hòn đảo nhỏ không tên.
Tòa đảo này diện tích không lớn, có trên trăm tên tu sĩ, trong đó thực lực mạnh nhất, chỉ là một vị Pháp giai Đại Đế.
Loại hòn đảo có thực lực nhỏ yếu, tu sĩ không nhiều như vậy, chính là mục tiêu tốt nhất để Khương Vân dùng để thử nghiệm.
Khương Vân nhìn chằm chằm vào vị Pháp giai Đại Đế kia, một bước bước ra, trực tiếp đứng ở trước mặt đối phương, trong mắt mười đạo quang mang lóe lên, dễ dàng đưa hắn ta vào trong mộng cảnh.
Tiếp theo, Khương Vân vươn tay ra, nhẹ nhàng chống đỡ tại mi tâm của đối phương, mấy đạo Pháp Ngoại Thần Văn, đã theo ngón tay của hắn, tràn vào trong hồn của đối phương.
Bởi vì khí tức trái ngược tỏa ra từ cỗ t·h·i kia, có thể ảnh hưởng đến quy tắc ấn ký của ba vị Chí Tôn, cho nên biện pháp mà Khương Vân thử nghiệm nhiều nhất hiện tại, chính là để cho khí tức trái ngược ngưng tụ thành Pháp Ngoại Thần Văn, đưa vào trong cơ thể Đại Đế, xem xem có thể triệt để thay thế quy tắc ấn ký hay không.
Bất quá, Pháp Ngoại Thần Văn đối với tu sĩ ảnh hưởng quá lớn, Khương Vân lại không muốn thương tổn những vị Đại Đế không oán không cừu với mình này.
Bởi vậy, số lượng Pháp Ngoại Thần Văn mà hắn mỗi lần đưa vào trong hồn của đối phương, đều được khống chế nghiêm ngặt.
Có thể những vị Đại Đế mà hắn gặp phải, không chỉ có thực lực quá thấp, mà tâm thần cũng không kiên định.
Mặc dù có Khương Vân dùng mộng cảnh để trợ giúp bọn hắn phóng đại tâm thần, bọn hắn cũng căn bản không kiên trì được quá lâu, chẳng mấy chốc sẽ bị Pháp Ngoại Thần Văn ảnh hưởng đến.
Một khi xuất hiện loại tình huống này, Khương Vân nhất định phải dừng thử nghiệm, rời đi.
Nhìn lên vị Pháp giai Đại Đế trước mặt, thần sắc từ đầu đến cuối ôn hòa, Khương Vân nhẹ giọng nói: "Hy vọng ngươi có thể kiên trì thêm một chút!"
Sau đó, thần thức của Khương Vân tự nhiên cũng chui vào trong hồn của đối phương, bắt đầu điều khiển Pháp Ngoại Thần Văn, đi bao trùm quy tắc ấn ký.
Cũng ngay lúc này, phía trên tòa hòn đảo này, xuất hiện một cái cành liễu.
Cành liễu buông xuống, vừa vặn chỉ vào vị trí của Khương Vân!
Liền thấy thân hình Liễu Ảnh Phồn từ trong hư vô bước ra, thần thức cũng đã thấy Khương Vân đang nhắm mắt bất động ở phía dưới.
Mặc dù Khương Vân cũng có được một đạo thần thức, vẫn luôn ở xung quanh, nhưng trên thân Liễu Ảnh Phồn này, rõ ràng có vật gì đó có thể che lấp khí tức, cho nên Khương Vân căn bản không phát hiện ra nàng ta đến.
Liễu Ảnh Phồn nhìn Khương Vân, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý vừa lòng.
Thiên Tôn giao cho nàng ta nhiệm vụ này, cho đến bây giờ, mới trôi qua không đến mười ngày, nàng ta liền đã tìm được Khương Vân!
Hiện tại, chỉ cần thông báo cho Khương Vân, vậy thì nàng ta đã lập được đại công.
Bất quá, Liễu Ảnh Phồn từ trước đến nay đều có dã tâm.
So với việc đem tin tức của Khương Vân nói cho sư phụ, để sư phụ tự mình tới bắt đối phương, làm sao có thể sánh bằng việc chính mình bắt lấy đối phương, đưa đến trước mặt sư phụ, công lao càng lớn hơn!
Bởi vậy, Liễu Ảnh Phồn lặng yên đưa tay, cầm lấy cành liễu kia, vung lên thật cao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận