Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 341: Tự thân Mệnh Hỏa

**Chương 341: Mệnh Hỏa của bản thân**
Đối với việc luyện hóa thiên phú của Yêu tộc, Khương Vân đã từng có hai lần kinh nghiệm, cho nên cũng đã quen thuộc, thuận buồm xuôi gió.
Sau một lát, trong lòng bàn tay trái của hắn, xuất hiện một đóa đồ án hoa (hẳn là tốn) màu đỏ, sau đó dần dần biến mất không còn tăm tích.
Ngay sau đó, Khương Vân khép bàn tay lại rồi mở ra, liền thấy một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay tuôn ra, hóa thành từng đóa hoa lửa màu đỏ ở trên không trung. q☆W: Thủ - phát l
Theo đóa hoa lửa này xuất hiện, Khương Vân có thể cảm giác rõ ràng, không những năng lực khống chế hỏa diễm của mình được tăng lên, mà hỏa diễm hình thành từ linh khí, cùng Linh Hỏa rõ ràng có khác biệt.
Cảm giác kia, giống như hỏa diễm này là bẩm sinh của chính mình, là một phần thân thể của mình.
Thậm chí, khi hoa lửa đột nhiên bành trướng, bao trùm toàn bộ bàn tay hắn.
Bàn tay của hắn đã không còn là cốt nhục và huyết mạch tạo thành, mà biến thành ---- thuần túy là hỏa diễm!
Đây chính là tác dụng của thiên phú Hỏa tộc.
Chẳng qua, Khương Vân bây giờ chỉ mới hoàn thành bước đầu luyện hóa.
Nếu quả thật có thể triệt để luyện hóa, như vậy hắn thậm chí có thể đem toàn bộ thân thể hóa thành hỏa diễm!
Đến lúc đó, hắn mặc kệ là giao thủ với người khác, hay là luyện chế đan dược, hoàn toàn có thể đem bản thân hóa thành hỏa diễm, điều này khiến hắn nghĩ đến thôi cũng đã thấy có chút kinh khủng.
Tự nhiên, cũng làm cho hắn nhịn không được lần nữa cảm khái sự thần kỳ của Luyện Yêu ấn, đem ưu điểm của hai đại chủng tộc nhân loại và Yêu tộc kết hợp vào một thân!
Nếu như không phải cân nhắc đến thiên phú của Hải tộc có thể xuất hiện phản phệ bất cứ lúc nào, Khương Vân thật sự muốn tìm chút thời gian, đem thiên phú Hỏa tộc này triệt để luyện hóa.
May mắn là trước mắt hắn chỉ cần mượn nhờ loại thiên phú này để cảm ứng được sự tồn tại của mệnh hỏa, cho nên trình độ như vậy cũng đã đủ.
Lần nữa nhắm mắt lại, Khương Vân căn bản không cần tốn bao nhiêu thời gian, liền thành công phát hiện ở sâu trong đầu mình, một tia hỏa diễm to bằng đầu ngón tay ---- mệnh hỏa!
Mặc dù hỏa diễm này không lớn, nhưng lại đang bùng cháy hừng hực, phóng xuất ra sinh mệnh lực vô cùng tràn đầy.
Nhìn xem mệnh hỏa của chính mình, Khương Vân không tự chủ được nhớ tới mệnh hỏa cường đại, có thể thiêu đốt sơn xuyên tinh thần, che khuất bầu trời của Dược Thần.
So sánh mệnh hỏa của mình với hắn, thật sự là khác biệt giữa ánh sáng đom đóm và trăng sáng, hoàn toàn không thể so sánh.
"Thật không biết khi ta còn sống, mệnh hỏa của ta có thể tràn đầy đến trình độ kia hay không!"
Thu hồi mơ màng không thực tế của bản thân, trên mặt Khương Vân lộ ra vẻ cười khổ: "Mặc dù đã thấy được mệnh hỏa của ta, nhưng chỉ sợ khó có thể thiêu đốt lực lượng Dược Thần lưu lại!"
Nói thật, Khương Vân thật sự không ôm hy vọng quá lớn, mà kết quả cũng đúng như hắn dự đoán.
Mặc dù hắn đã liều mạng để cho mệnh hỏa của mình trở nên tràn đầy, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đạt tới độ cao khoảng nửa thước, ngay cả biên giới của cỗ lực lượng kia cũng không cách nào chạm tới.
"Ban sơ mệnh hỏa khẳng định là không được, mà muốn để mệnh hỏa trở nên cường đại, nhất định phải tu luyện mệnh hỏa Niết Bàn!"
Mặc dù hắn bây giờ đang bị vùi lấp trong hộ tông đại trận của Dược Thần tông, đã mất đi tự do, nhưng hắn lại không hề nóng vội, ngược lại coi nơi này là một nơi bế quan cực tốt.
Sau đó, hắn liền bắt đầu tu luyện mệnh hỏa Niết Bàn.
Sau khi nghiêm túc xem xét công pháp mệnh hỏa Niết Bàn, Khương Vân tuy cực kỳ bội phục ý tưởng của Dược Thần, nhưng trong tình huống hiện tại, hắn căn bản không có cách nào làm cho mệnh hỏa của mình tiến hành Niết Bàn.
Bởi vì phương pháp mệnh hỏa Niết Bàn rất đơn giản, chính là thôn phệ dung hợp những hỏa diễm khác.
Mỗi lần thôn phệ một loại, mệnh hỏa sẽ tăng trưởng một phần.
Nhưng Dược Thần cũng cố ý cường điệu, ban đầu hỏa diễm thôn phệ, nhiệt độ và đẳng cấp nhất định không nên quá cao, bởi vì ban sơ mệnh hỏa cực kỳ yếu ớt.
Nếu thôn phệ hỏa diễm có nhiệt độ và đẳng cấp quá cao, như vậy không những không thể dung hợp, ngược lại sẽ có khả năng cực lớn, để mệnh hỏa của bản thân bị thôn phệ hết.
Mệnh hỏa một khi bị dập tắt, thì đại biểu cho sinh mệnh kết thúc.
Vậy thì thật sự là "chơi dao có ngày đứt tay".
Bởi vậy, tuy rằng Khương Vân có sẵn Ly Hỏa, nhưng dù hắn có to gan, cũng biết tuyệt đối không thể để cho mệnh hỏa lần đầu thôn phệ Ly Hỏa.
Thế nhưng không có hỏa diễm để thôn phệ, mệnh hỏa không có cách nào Niết Bàn, tự nhiên cũng không thể thiêu đốt lực lượng Dược Thần lưu lại, không thể lấy ra Luyện Thiên Lô.
Điều này khiến Khương Vân lâm vào một vòng lặp dường như không có lối thoát!
Nhưng mà đúng lúc này, Bạch Trạch lại đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi có thể thử xem, thôn phệ mệnh hỏa!"
"Mệnh hỏa?" Khương Vân đầu tiên là sững sờ, nhưng ngay sau đó liền kịp phản ứng, Bạch Trạch là muốn hắn thôn phệ mệnh hỏa trong Vô Diễm Khôi Đăng!
Vô Diễm Khôi Đăng, dùng mệnh hỏa làm lõi, thiêu đốt thành diễm.
Mặc dù trước đó Hỏa Độc Minh đã đốt lên Vô Diễm Khôi Đăng mấy lần, nhưng dựa theo suy tính của Bạch Trạch, trong đó hẳn là còn có trên trăm cái mệnh hỏa.
Nếu có thể đem những mệnh hỏa trong đó thôn phệ, cũng thật sự có khả năng để mệnh hỏa của bản thân phát sinh Niết Bàn!
Nhưng Khương Vân sau khi trầm ngâm lại lắc đầu nói: "Đầu tiên ta còn không cách nào thu được quyền chưởng khống Vô Diễm Khôi Đăng."
"Tiếp theo, thôn phệ mệnh hỏa, kỳ thật cũng giống như thôn phệ sinh mệnh khác, ta không làm được!"
Bạch Trạch cười hắc hắc nói: "Chuyện chưởng khống rất dễ làm, ta có thể giúp ngươi!"
"Mặt khác, ai nói với ngươi thôn phệ mệnh hỏa, chẳng khác nào thôn phệ sinh mệnh? Chính ngươi suy nghĩ nhiều!"
Khương Vân không hiểu nói: "Là ngươi nói, mệnh hỏa chính là sinh mệnh chi hỏa."
Bạch Trạch hét lớn: "Đó là chỉ mệnh hỏa khi tồn tại ở bên trong sinh mạng thể!"
"Một khi rời khỏi thân thể sinh mệnh sở thuộc, mệnh hỏa cũng đã là vật chết, căn bản không có ý thức, giống như linh khí tồn tại giữa thiên địa vậy."
"Thậm chí nếu như không phải mệnh hỏa ở trong Vô Diễm Khôi Đăng, nếu như chúng tồn tại ở giữa thiên địa, như vậy không bao lâu, chúng sẽ triệt để tiêu tán, không lưu lại dù chỉ một tia vết tích."
"Cái này..." Khương Vân vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
Bạch Trạch giận đến mức cơ hồ gào thét nói: "Nếu ngươi không tin, ta hiện tại liền giúp ngươi tiến vào Vô Diễm Khôi Đăng, ngươi tự mình đi xem liền hiểu!"
"Huống chi, hiện tại ngoại trừ thôn phệ mệnh hỏa, ngươi căn bản không có bất luận biện pháp nào lấy đi Luyện Thiên Lô này."
"Chẳng lẽ, ngươi thật sự cam tâm bị vây ở trong phá trận này?"
Sau một lát trầm ngâm, rơi vào đường cùng, Khương Vân chỉ có thể gật đầu nói: "Nhưng nếu như mệnh hỏa dù chỉ còn lại một tia ý thức, ta cũng sẽ không thôn phệ!"
"Yên tâm, ngươi tận mắt nhìn thấy liền biết!"
Thế là, Khương Vân lấy ra Vô Diễm Khôi Đăng, thần thức đảo qua, lông mày lại lập tức nhíu lại nói: "Kỳ quái, lần trước ta đưa một tia Ly Hỏa vào trong, tại sao không thấy?"
Khương Vân nhớ rất rõ ràng, lần trước sau khi biết rõ tác dụng của Vô Diễm Khôi Đăng, bản thân theo đề nghị của Bạch Trạch, đưa một tia Ly Hỏa vào, để nó từ từ thiêu đốt thần thức còn lại bên trong.
Thế nhưng hiện tại Ly Hỏa rõ ràng đã biến mất, nhưng thần thức kia lại vẫn tồn tại.
"Ly Hỏa không còn?" Nghe được lời Khương Vân, Bạch Trạch hơi trầm ngâm rồi đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh nói: "Ta hiểu rồi!"
"Hiểu cái gì?"
"Hắc hắc, bảo ngươi thôn phệ mệnh hỏa của người khác ngươi không muốn, vậy nếu để ngươi thôn phệ một tia mệnh hỏa của nguyên chủ nhân Vô Diễm Khôi Đăng, ngươi có nguyện ý không?"
Khương Vân chau mày nói: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"Nguyên chủ nhân Vô Diễm Khôi Đăng, tuyệt đối không phải tiểu Hỏa Yêu kia, mà hẳn là phụ thân của hắn, Yêu Chủ Vạn Yêu Quật!"
"Hắn lưu lại trong chiếc đèn này một thứ nhìn như thần thức, nhưng bởi vì hắn là Hỏa Yêu, cho nên thần thức này, trên thực tế chính là một tia mệnh hỏa của hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận