Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 6311: Đạo đãi khách

**Chương 6311: Đạo đãi khách**
Vùng đất với bộ rễ này, bởi vì diện tích quá mức rộng lớn, lại thêm nó liên kết với vô số cây cối, cho nên Hải Yêu không thể bố trí thêm bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào ở phía trên đại địa.
Dù sao, tu sĩ có thể không bị ảnh hưởng bởi khí tức do những cây cối kia tỏa ra như Khương Vân và Thái Cổ Trận Linh, cực kỳ hiếm thấy.
Tuyệt đại đa số tu sĩ đều sẽ lạc và bị vây ở bên trong Giới Hải chi u, không thể nào đến được vùng đất có bộ rễ này.
Dưới sự dẫn đầu của Hàn Nhược, Khương Vân đã đứng ở trên bộ rễ đại địa.
Mà hắn cũng lập tức cảm giác được, có mấy đạo thần thức cường đại tập trung vào người mình.
Mấy đạo thần thức này, sau khi nhìn thấy Hàn Nhược, liền quét qua người Khương Vân, nhưng lại có một đạo thần thức, chẳng những không rời đi, mà lại còn trực tiếp lao thẳng về phía mi tâm Khương Vân.
Khương Vân không nhịn được nhíu mày, hiểu rằng đối phương muốn đối với mình tiến hành lục soát hồn!
Điều này cũng làm cho Khương Vân cuối cùng hiểu rõ, vì sao các Thái Cổ Chi Linh lại phải nhắc nhở mình, cho dù có bọn họ giới thiệu, bản thân mình cũng phải cẩn thận Hải Yêu!
Chủ nhân của những thần thức này, chắc chắn đều là cường giả trong đám Hải Yêu, cũng khẳng định biết mình là do Thái Cổ Trận Linh đề cử, là được Hàn Nhược mang theo vào nơi này.
Nhưng dù vậy, lại vẫn có Hải Yêu dám ra tay lục soát hồn mình, động tác này, không nói là không coi Thái Cổ Trận Linh ra gì, ít nhất rõ ràng là muốn cho mình một đòn phủ đầu.
Khương Vân cười lạnh trong lòng, không ngăn cản mặc cho đạo thần thức kia chui vào trong hồn của mình.
Thần thức nhập hồn, lập tức ngang ngược muốn bắt đầu lục soát hồn, nhưng một đoàn hồn hỏa lại đột nhiên bốc lên, bao vây lấy đạo thần thức kia.
Hồn của Khương Vân mạnh mẽ, tuyệt đối không hề yếu hơn một chút Chân Giai Đại Đế.
Bởi vậy, dưới sự thiêu đốt của Vô Định Hồn Hỏa, đạo thần thức kia lập tức bị thiêu đốt thành hư vô.
Thậm chí, Khương Vân còn nghe thấy rõ ràng một tiếng rên rỉ vang lên bên tai mình.
Thần thức bị tổn hại, ít nhiều sẽ tạo thành ảnh hưởng đến chủ nhân của thần thức.
Ngay sau đó, một đạo tiếng gầm thét đột nhiên vang lên: "Nhân tộc tạp toái, ngươi thật to gan!"
Thanh âm này không chút che giấu, giống như sấm sét nổ vang ở trên vùng đất với bộ rễ này, làm cho tất cả Hải Yêu, bao gồm cả Hàn Nhược, đều nghe được rõ ràng.
Vốn dĩ Khương Vân và Hàn Nhược đến, cũng không gây ra sự chú ý của quá nhiều Hải Yêu.
Nhưng theo thanh âm này vang lên, cùng với một lão giả dáng người không cao, lại mập như quả cầu từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt Khương Vân, chúng yêu tự nhiên cũng cùng nhau nhìn về phía Khương Vân.
Mặc dù bọn hắn không biết lai lịch của Khương Vân, nhưng xưng hô "Nhân tộc tạp toái" này cũng đủ để cho trong mắt bọn hắn tràn đầy vẻ bất thiện.
Mà Hàn Nhược ở bên cạnh lập tức biến sắc, thân hình nhoáng một cái, ngăn ở phía trước Khương Vân, nói với lão giả kia: "Khâu lão quỷ, ngươi quỷ rống cái gì!"
Khương Vân đứng tại phía sau Hàn Nhược, mặt không đổi sắc đánh giá lão giả.
Thực lực của đối phương và Hàn Nhược hẳn là ngang nhau.
Mà theo cách Hàn Nhược gọi hắn, quan hệ giữa hắn và Hàn Nhược hẳn là không hòa hợp cho lắm.
Hai Yêu, mặc dù đều là Hải Yêu, nhưng thuộc về hai chủng tộc khác nhau.
Khương Vân cũng nhớ rõ Trận Linh đã nhắc nhở qua mình, Hải Yêu chẳng những cực kỳ bài ngoại, mà nội bộ bọn họ cũng không hòa thuận.
Khâu lão quỷ mặt lộ vẻ hung ác nói: "Hàn Nhược, nơi này là nơi tu hành của Hải Yêu chúng ta, ngươi mang vào một tên Nhân tộc tạp toái, là có ý gì?"
Hàn Nhược lạnh lùng nói: "Khâu lão quỷ, ta dẫn hắn vào đây, đã chào hỏi tất cả mọi người các ngươi."
"Những người khác đều nghe được, duy chỉ có ngươi ở chỗ này giả ngây giả dại, biết rõ còn cố hỏi, làm sao, ngươi là nghĩ động thủ với ta sao?"
Không khó nhận ra, Thái Cổ Trận Linh chỉ liên hệ với Hàn Nhược.
Mà Hàn Nhược mặc dù có địa vị không thấp trong đám Hải Yêu, nhưng vẫn phải thông báo sớm cho những Hải Yêu cùng cấp khác.
Giờ phút này, nàng cũng không muốn nói rõ lai lịch của Khương Vân trước mặt đông đảo Hải Yêu, cho nên lời nói có chút mập mờ.
Khâu lão quỷ nham hiểm lắc đầu nói: "Những người khác có nghe được hay không, ta không rõ ràng, ta chỉ biết, ta không hề nghe thấy ngươi chào hỏi gì."
Hàn Nhược ánh mắt lộ ra hàn quang, trên thân thể nhỏ nhắn, ẩn ẩn có khí tức bay lên, hiển nhiên là chuẩn bị muốn động thủ.
Nhưng lúc này, Khương Vân lại đột nhiên mở miệng nói với Khâu lão quỷ: "Vị tiền bối này, vừa rồi là ta lỗ mãng, không nên hủy đi một đạo thần thức của ngài."
"Nhưng tiền bối dùng thần thức trực tiếp xông tới lục soát hồn của ta, ta cũng chỉ là bản năng phản kháng mà thôi."
"Hiện tại, ta xin bồi tội với tiền bối, mong rằng tiền bối rộng lòng tha thứ!"
Nói xong, Khương Vân làm bộ chắp tay với Khâu lão quỷ, coi như bồi tội.
Mà nụ cười trên mặt Khâu lão quỷ đều cứng đờ vì lời nói này của Khương Vân.
Những Hải Yêu khác, bao gồm cả Hàn Nhược, thì mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn hắn cũng không biết vừa mới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng Khâu lão quỷ chỉ đơn thuần là thấy Khương Vân không vừa mắt, cho nên ra gây chuyện.
Hiện tại nghe Khương Vân nói thế này, bọn hắn mới hiểu được, thì ra Khương Vân đã hủy đi thần thức của Khâu lão quỷ.
Điều này làm cho bọn hắn rất là kinh ngạc.
Khâu lão quỷ là Chân Giai Đại Đế, mà Khương Vân nhìn thế nào cũng không giống Chân Giai, lại có thể hủy đi một đạo thần thức của đối phương!
Khâu lão quỷ lấy lại tinh thần đầu tiên, đưa tay bắt về phía Khương Vân, hung tợn nói: "Đánh rắm, lão tử bóp chết ngươi!"
Khương Vân đứng tại chỗ không hề động đậy, Hàn Nhược giơ tay lên, một sợi tơ theo trong tay nàng lập tức bắn nhanh ra như điện, quấn chặt lấy bàn tay của Khâu lão quỷ.
Hàn Nhược còn kiều cười ra tiếng nói: "Ta nói ngươi làm sao tức giận như vậy, hóa ra là thẹn quá hóa giận, bây giờ lại muốn g·iết người diệt khẩu!"
Chúng Hải Yêu vốn còn có chút không tin, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức hổn hển của Khâu lão quỷ, lại không khỏi tin mấy phần!
Bàn tay của Khâu lão quỷ bị quấn lấy, lại bị Hàn Nhược mỉa mai, khuôn mặt mập mạp đỏ bừng lên nói: "Họ Hàn, nếu ngươi còn nói nhảm, lão tử xé nát miệng của ngươi."
Hàn Nhược không hề sợ hãi nói: "Ngươi thử xem!"
Ngay lúc Khâu lão quỷ chuẩn bị ra tay, đột nhiên một âm thanh nam nhân khàn khàn từ xa truyền đến nói: "Đủ rồi!"
"Khâu lão quỷ, trước đó Hàn Nhược hoàn toàn chính xác đã chào hỏi chúng ta, nói muốn dẫn một tu sĩ nhân tộc vào đây."
Nghe được thanh âm này, Hàn Nhược phản ứng cực nhanh, lập tức thu hồi dây lụa của mình, lùi về phía sau một bước.
Mà Khâu lão quỷ mặc dù trên mặt vẫn mang theo tức giận, nhưng hung hăng trừng mắt liếc Khương Vân và Hàn Nhược, không có ý muốn ra tay.
Hiển nhiên, Khâu lão quỷ và Hàn Nhược, đối với người nói chuyện này, đều có kiêng kỵ không nhỏ.
Âm thanh kia lại vang lên, bất quá lần này là nói với Khương Vân: "Tu sĩ nhân tộc, ta không quản ngươi là ai giới thiệu tới, cũng mặc kệ ngươi ở bên ngoài là thân phận gì, hy vọng ngươi nhớ kỹ, nơi này, là lãnh địa của Hải Yêu ta."
"Nếu như ngươi còn dám ỷ vào miệng lưỡi bén nhọn, thích thể hiện bằng lời nói, ở chỗ này gây chuyện thị phi, thì đừng trách Hải Yêu ta không hiểu đạo đãi khách."
Vừa rồi Khương Vân cố ý mỉa mai Khâu lão quỷ mấy câu, điều này hiển nhiên khiến vị kia cũng có chút bất mãn, cho nên giáo huấn Khương Vân.
Con mắt Khương Vân hơi nheo lại, trong lòng càng thêm hiểu rõ, vì sao Thái Cổ Chi Linh lại bảo mình ở chỗ này, không cần phải có bất kỳ cố kỵ nào.
Cường giả trong đám Hải Yêu này, hiển nhiên cũng không coi trọng Thái Cổ Chi Linh cho lắm.
Nguyên nhân của chuyện hôm nay hoàn toàn là bởi vì Khâu lão quỷ kia không nói hai lời, xông tới liền muốn lục soát hồn Khương Vân mà ra.
Nhưng đối phương lại căn bản không hề nhắc tới, ngược lại cảnh cáo Khương Vân nhớ kỹ thân phận, ngay cả lời nói cũng không nên nói lung tung.
Đâu phải coi Khương Vân như khách, căn bản chính là coi hắn là địch nhân.
Hiểu rõ hết thảy những điều này, Khương Vân khẽ mỉm cười nói: "Thì ra đây chính là đạo đãi khách của Hải Yêu, đã khiến ta – một Nhân tộc được mở rộng tầm mắt."
"Tiền bối có thể yên tâm, ta tới đây là vì tu hành Thủy chi lực, cũng không phải muốn làm địch với các ngươi."
"Chỉ cần không có Hải Yêu nào chủ động trêu chọc ta, vậy ta tự nhiên sẽ không cố ý gây sự."
"Nhưng mà!" Khương Vân quét mắt nhìn những Hải Yêu xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Khâu lão quỷ, nói tiếp: "Nếu có Hải Yêu nào cho rằng ta dễ khi dễ, thì đừng trách ta không hiểu đạo làm khách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận