Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 5258: Không có thời gian

**Chương 5258: Không có thời gian**
"Đại sư huynh!"
Nghe được thanh âm của Đại sư huynh, Khương Vân tự nhiên có chút kinh hỉ.
Chỉ có điều, hắn hiện tại đang dốc toàn lực thúc giục Âm Linh giới thôn, không rảnh phân tâm đi cùng Đại sư huynh nói chuyện, chỉ có thể khẽ gật đầu.
Hắn vốn đang kỳ quái, Đại sư huynh từ đầu đến cuối đều chú ý tới tình huống của Chư Thiên tập vực, mà ba người Vũ Văn Cực này đến, thậm chí cùng mình đ·á·n·h tới tận bây giờ, đến mức Hồn Cơ tự bạo muốn p·h·á hủy toàn bộ Khổ vực và Tập vực, Đại sư huynh và Nhị sư tỷ sao còn không hiện thân.
Hiện tại thanh âm của Đại sư huynh rốt cục vang lên, theo Khương Vân nghĩ, Đại sư huynh hẳn là trên thực tế đã sớm tới, chỉ có điều từ đầu đến cuối ẩn thân ở trong tối, muốn xem thực lực của mình.
Nếu như mình không phải đối thủ của Vũ Văn Cực bọn hắn, vậy Đại sư huynh tất nhiên sẽ hiện thân, giúp đỡ mình.
Bây giờ thấy mình đã k·h·ố·n·g chế được cục diện, cho nên Đại sư huynh liền không có xuất hiện, vẻn vẹn cùng mình lên tiếng chào hỏi rồi quay trở lại Tứ Cảnh Tàng.
Khương Vân cũng không còn đi cân nhắc việc Đại sư huynh rời đi, tập tr·u·ng toàn lực, tiếp tục thôi động Âm Linh giới thôn, hấp thu lực lượng tự bạo của Hồn Cơ.
Cuối cùng, sau trọn vẹn một khắc đồng hồ trôi qua, Âm Linh giới thôn cuối cùng cũng đã thôn phệ không sai biệt lắm lực lượng tự bạo của Hồn Cơ.
Mặc dù vẫn còn một chút lực lượng tràn ra, nhưng căn bản đều không tạo thành uy h·iếp.
Sau khi thu lại Âm Linh giới thôn và Kiếp Không Chi Đỉnh, thân hình Khương Vân hơi chao đảo một cái, nhìn Nhân Quả lão nhân và Cơ Không Phàm xuất hiện trước mặt mình, cười khổ nói: "Ta không xong rồi."
Dứt lời, Khương Vân đã nhắm mắt lại, trực tiếp ngã về phía hai người.
Để loại trừ lực lượng tự bạo của Hồn Cơ, Khương Vân vẫn luôn trong trạng thái siêu phụ tải, dùng Định Thương Hải chi t·h·u·ậ·t, định trụ thời gian trôi qua.
Mà lực lượng tự bạo của Hồn Cơ quả thực quá mức cường đại, cho nên bây giờ Khương Vân cũng đã sức cùng lực kiệt, hao hết tất cả lực lượng, không cách nào kiên trì thêm nữa.
Cũng may có hai vị tiền bối Cơ Không Phàm và Nhân Quả lão nhân mà hắn có thể tin tưởng ở đây, cho nên Khương Vân cũng có thể yên tâm b·ất t·ỉnh nhân sự.
Cơ Không Phàm vung tay áo lên, một cỗ lực lượng nhu hòa bao bọc lấy thân thể Khương Vân, sau khi liếc mắt nhìn Nhân Quả lão nhân, lại quay đầu nhìn bốn phía.
Xác định Vũ Văn Cực đã chạy trốn kia thật sự hoàn toàn b·iến m·ấ·t vô tung, hai người lúc này mới mang th·e·o Khương Vân, tiến về Phong Mệnh Thiên.
Về tới Phong Mệnh Thiên, hai người tiến vào trong mắt trận, kiên nhẫn chờ đợi Khương Vân tỉnh lại.
Tự nhiên, liên quan tới tin tức Khương Vân trở về, bọn hắn cũng tạm thời không nói cho những người khác.
Dù sao, bọn hắn cũng không biết lần này Khương Vân trở về là cứ như vậy không đi nữa, hay là có chuyện gì khác.
Khương Vân hôn mê ba ngày sau đó, liền tỉnh lại.
Cơ Không Phàm và Nhân Quả lão nhân vội vàng đến gần, quan tâm hỏi: "Sao rồi, không sao chứ?"
Khương Vân cười lắc đầu nói: "Không sao."
Hắn bất quá chỉ là kiệt sức mà thôi, hôn mê ba ngày, tuy rằng còn chưa hoàn toàn khôi phục tất cả lực lượng, nhưng thực sự là không có gì đáng ngại.
Khương Vân bỗng nhiên lấy Âm Linh giới thôn ra.
Hôm đó, hắn vội vàng dùng Âm Linh giới thôn thôn phệ lực lượng tự bạo của Hồn Cơ, còn chưa kịp xem xét việc thôn phệ những lực lượng kia có ảnh hưởng gì đến Âm Linh giới thôn hay không.
Thần thức rót vào Âm Linh giới thôn, Khương Vân không nhịn được sáng mắt lên.
Âm Linh giới thôn không những không có bất kỳ tổn thương nào, mà lại lực lượng tự bạo của Hồn Cơ bị nó thôn phệ hết, lại còn được bảo tồn hoàn hảo không chút tổn h·ạ·i, ngưng tụ thành một hình cầu.
Khương Vân thử dùng thần thức thôi động một chút, hình cầu kia lại còn có thể di động.
Nói cách khác, khối cầu này có thể dùng làm v·ũ k·hí!
Nếu như gặp phải cường đ·ị·c·h, đ·á·n·h không lại, ném khối cầu này ra, tuyệt đối sẽ đ·á·n·h đối phương trở tay không kịp.
Nếu như thực lực đối phương hơi yếu một chút, vậy một khi bị khối cầu này đ·ậ·p trúng, hẳn phải c·hết không nghi ngờ.
Dù sao, trong hình cầu này ẩn chứa lực lượng tự bạo của Hồn Cơ.
Kể từ đó, Khương Vân chẳng khác gì là có thêm một lá bài tẩy.
Bất quá, lá bài tẩy này tuyệt đối không thể vận dụng ở trong Tập vực, chỉ có thể dùng ở Khổ vực, hay là Huyễn Chân vực.
Đương nhiên, nương tựa th·e·o việc hồn phân thân của Khương Vân đoạt xá Trận Linh, ở trong Tập vực, hắn gần như không dùng được lá bài tẩy này.
Sau khi thu Âm Linh giới thôn lại, Khương Vân lúc này mới nhìn về phía Cơ Không Phàm và Nhân Quả lão nhân.
Đầu tiên, Khương Vân ôm quyền nói với Cơ Không Phàm: "Chúc mừng Cơ tiền bối rốt cục bước vào Huyền Không Cảnh, còn nữa, thời gian phụ t·ử nh·ậ·n nhau của Cơ tiền bối, cũng không xa."
Tiếp đó, Khương Vân lại t·h·i lễ với Nhân Quả lão nhân nói: "Đa tạ Nhân Quả tiền bối có thể không màng an nguy bản thân, giúp đỡ Chư Thiên tập vực."
Mặc dù Khương Vân đã mấy chục năm chưa trở về Chư Thiên tập vực, nhưng thông qua việc dung hợp với thần thức phân thân, hắn đã cơ bản biết được tình hình những năm gần đây của Chư Thiên tập vực.
Từ khi mình bị Độ Ách đại sư mang đi năm đó, lúc mới đầu, Chư Thiên tập vực, từ Cơ Không Phàm cho tới tu sĩ bình thường, mỗi một người đều vô cùng khẩn trương.
Một phương diện, bọn hắn phải lo lắng vực chiến, lo lắng các Tập vực khác sẽ liên hợp lại lần nữa, p·h·át động c·ô·ng kích Chư Thiên tập vực.
Một phương diện khác, bọn hắn cũng phải lo lắng Khổ vực.
Nhất là Khổ vực!
Một màn Độ Ách đại sư mang Khương Vân đi kia, thật sự mang đến cho bọn hắn chấn động cực lớn, cũng làm cho bọn hắn rốt cục thấy được thế nào là Đại Đế, thấy được chênh lệch thực lực to lớn giữa mình và tu sĩ Khổ vực.
Về sau, th·e·o thời gian dần trôi qua, Chư Thiên tập vực từ đầu đến cuối vẫn bình yên vô sự, điều này mới khiến bọn hắn yên lòng.
Cũng chính từ lúc đó, ngoại trừ Hiên Viên Hành và Khương Ảnh rời đi sớm nhất, có không ít tu sĩ Chư Thiên tập vực đã rời khỏi Chư Thiên tập vực, tiến về vực lộ, tiến về các Tập vực khác, th·e·o đ·u·ổ·i con đường tu hành của bản thân.
Tuyết Tình, Tiểu Thú, Vô Thương, Đường Nghị, Lư Hữu Dung, Nguyệt Như Hỏa, v.v.
Bọn hắn rời đi, là bởi vì bọn hắn đều đã từng là đồng bạn của Khương Vân, cùng Khương Vân kề vai chiến đấu.
Thế nhưng chênh lệch giữa bọn hắn và Khương Vân càng ngày càng lớn, lớn đến mức đừng nói là kề vai chiến đấu cùng Khương Vân, ngay cả chạy việc vặt cho Khương Vân cũng không làm được.
Bởi vậy, bọn hắn hi vọng mình có thể mạnh lên, không nói có thể đuổi kịp bước chân của Khương Vân, ít nhất không thể trở thành vướng víu của Khương Vân.
Bọn hắn hi vọng, có một ngày, Khương Vân dừng lại quay đầu nhìn lại, ít nhất còn có thể nhìn thấy thân ảnh của những người này!
Tự nhiên, đối với việc những người này rời đi, hồn phân thân của Khương Vân, th·e·o việc đoạt xá Trận Linh ngày càng nhiều, vẫn luôn âm thầm chú ý tới bọn hắn.
Bọn hắn có thể đi con đường mình muốn đi, nhưng Khương Vân phải đảm bảo bọn hắn không bị mê thất, càng không thể vẫn lạc trong quá trình này.
Ngoại trừ những chuyện này, Chư Thiên tập vực còn p·h·át sinh một sự kiện, đó là dưới sự dẫn đạo của Cơ Không Phàm và Phong Mệnh Thiên Tôn, mang th·e·o tất cả Đại Thiên Tôn còn sống sót, cùng với gia chủ, tông chủ của các thế lực đã từng tiến đ·á·n·h Linh Cổ vực, tiến về Linh Cổ vực, x·i·n ·l·ỗ·i Linh Tộc và Linh Chủ.
Linh Chủ cũng rốt cục buông xuống cừu h·ậ·n với Chư Thiên tập vực, cho phép tu sĩ giữa hai vực có thể qua lại với nhau, càng đáp ứng, Chư Thiên tập vực gặp nguy hiểm, Linh Cổ vực sẽ dốc toàn lực duy trì.
Thậm chí, những Linh Tộc như Ngũ D·a·o Hoa, cũng thông qua Chư Thiên tập vực, đi đến vực lộ.
Mà Cơ Vong, nghĩa t·ử của Linh Chủ, cũng chính là nhi t·ử của Cơ Không Phàm, tuy rằng còn chưa nh·ậ·n Cơ Không Phàm là phụ thân, nhưng trên thái độ lại có chút hòa hoãn, thỉnh thoảng cũng sẽ tới Chư Thiên tập vực đưa chút đồ vật theo yêu cầu của Linh Chủ.
Nói tóm lại, toàn bộ Chư Thiên tập vực, những năm gần đây vừa nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa sẵn sàng chiến đấu, chuẩn bị cho c·hiến t·ranh có thể xảy đến bất cứ lúc nào.
Cơ Không Phàm không trả lời Khương Vân, mà hỏi ngược lại: "Ngươi ở Khổ vực thế nào?"
"Lần này trở về, có phải đi luôn không, hay là có chuyện khác?"
Nhân Quả lão nhân cũng hiếu kỳ nói: "Đại Đế đệ nhất nhân, có phải thật không?"
Khương Vân mỉm cười, ngay trước mặt hai vị này, cũng không giấu diếm, kể lại tỉ mỉ những trải nghiệm của mình ở Khổ vực.
Tuy thời gian Khương Vân ở Khổ vực không tính là dài, nhưng trải nghiệm phong phú, lại có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Mà nghe Khương Vân kể lại, trong mắt Cơ Không Phàm thỉnh thoảng lại lóe lên hào quang.
Hiển nhiên, vị tộc trưởng Tịch Diệt tộc này, cũng có chút hướng tới đối với Khổ vực.
Đợi đến khi Khương Vân kể xong kinh nghiệm của mình, Cơ Không Phàm vừa định hỏi mấy vấn đề, bên tai Khương Vân bỗng nhiên vang lên lần nữa thanh âm của Đại sư huynh: "Lão Tứ, mau tới Tứ Cảnh Tàng, ta sắp không có thời gian."
Bạn cần đăng nhập để bình luận