Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 1957: Cực kỳ trọng yếu

**Chương 1957: Cực kỳ trọng yếu**
Thời gian ba tháng trôi qua trong chớp mắt, ngày mai sẽ là ngày mà t·h·i·ê·n Hương tộc mở Thánh Dược Thạch, để cho tộc nhân khảo thí.
Cuộc khảo thí như vậy, t·h·i·ê·n Hương tộc mỗi năm đều tổ chức một lần.
Mặc dù cho phép tu sĩ ngoại tộc đến đây xem lễ, nhưng mỗi lần số lượng tu sĩ thực sự đến cũng không nhiều.
Song lần này lại khác!
Trong ba tháng này, toàn bộ t·h·i·ê·n Hương giới như nghênh đón một trận thịnh hội cỡ lớn, liên tiếp có rất nhiều tu sĩ ngoại tộc đến đây.
Số lượng đông đảo, vượt xa so với trước kia!
Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, mọi người đều hiểu rõ nguyên nhân.
Ngoài việc lần này t·h·i·ê·n Hương tộc muốn mượn cuộc khảo nghiệm này để chọn ra tộc nhân không lâu nữa sẽ tham gia Dược Thần chiến Tây Nam Hoang Vực, thì còn một lý do nữa là vì ở t·h·i·ê·n Hương giới đang có một tu sĩ ngoại tộc, danh tiếng đã vang xa!
Vị tu sĩ ngoại tộc này, tên là Khương Vân!
Khương Vân đến t·h·i·ê·n Hương giới tuy thời gian không dài, nhưng những việc hắn làm ở t·h·i·ê·n Hương giới đã sớm truyền ra ngoài.
Vì một tộc nhân bị t·h·i·ê·n Hương tộc vứt bỏ, Khương Vân dùng sức một người, chống lại hai đại tộc đàn t·h·i·ê·n Hương tộc và Huyết Luyện tộc, không những không rơi vào thế hạ phong, mà từ đầu đến cuối còn duy trì khí thế mạnh mẽ.
Ép cháu trai của trưởng lão t·h·i·ê·n Hương tộc, chất vấn t·h·i·ê·n chi kiêu nữ của t·h·i·ê·n Hương tộc, dùng một tòa k·i·ế·m trận chống lại trăm tên cường giả t·h·i·ê·n Hương tộc tấn công, lại càng một mình g·iết c·hết Luyện Ngân và cha hắn là Luyện Thành Hóa của Huyết Luyện tộc.
Nhất là quá trình đ·á·n·h g·iết Luyện Thành Hóa, khiến cho tất cả những người tận mắt chứng kiến đều phải than thở.
Mười bước, một k·i·ế·m, gọn gàng!
Bởi vậy, đối với Khương Vân, rất nhiều tu sĩ ngoại tộc đều có lòng hiếu kỳ, liên quan tới lai lịch của hắn cũng có đủ loại giả thuyết.
Có người nói hắn là tộc nhân của một tộc đàn cường đại nào đó trong Thất đại khu vực trung tâm Diệt vực, phụng mệnh tộc đàn ra ngoài lịch luyện.
Có người nói hắn là tộc nhân của một tộc đàn ẩn thế sắp xuất thế nào đó, đây là đang làm nền cho tộc đàn của mình xuất thế, cho nên im lặng thì thôi, một khi lên tiếng muốn chấn động thiên hạ.
Có người nói hắn là người duy nhất còn s·ố·n·g sót của một tộc đàn nào đó đã vẫn lạc, bây giờ cường thế xuất hiện, muốn báo thù cho tộc đàn.
Tóm lại, đủ loại giả thuyết, nhiều không kể xiết, khó phân biệt thật giả.
Càng như vậy, lại càng khiến Khương Vân thêm phần thần bí, cũng càng thêm khiến người ta chú ý, cho nên mới có nhiều người đến t·h·i·ê·n Hương giới như vậy, để tận mắt mở mang kiến thức về người trẻ tuổi này.
Trong khoảng thời gian này, bên ngoài t·h·i·ê·n Hương thành, tòa viện lạc vốn vắng vẻ gần như trở thành p·h·ế tích kia, đã trở thành địa điểm được hoan nghênh nhất toàn bộ t·h·i·ê·n Hương giới.
Thời thời khắc khắc đều có rất nhiều tu sĩ tới đây, để xem tòa viện lạc từ đầu đến cuối vẫn luôn bị k·i·ế·m trận bao phủ này.
Bất quá, mặc kệ bọn hắn đến với mục đích gì, ngược lại không có ai dám lấy thân thử nghiệm, xông vào k·i·ế·m trận này, thử uy lực của nó, mà chỉ đứng xa xa xem, cho nên cũng không quấy rầy đến Khương Vân.
Chỉ là tình huống như vậy lại khiến t·h·i·ê·n Hương tộc đau đầu không thôi.
Dù sao khu vực này không chỉ có mình Diệp Ấu Nam cư trú, mà còn có rất nhiều tộc nhân chi thứ.
Nhưng tu sĩ ngoại tộc, ở xa tới là khách, bọn hắn cũng không tiện đ·u·ổ·i những tu sĩ này đi, hoặc là ngăn cản bọn hắn tiến vào.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời di chuyển tất cả tộc nhân chi thứ vào trong tộc địa, triệt để bỏ trống khu vực này.
Cứ như vậy, tu sĩ ngoại tộc càng không kiêng nể gì, dứt khoát chiếm cứ những phòng ốc, viện lạc bị bỏ t·r·ố·ng kia, tụ tập năm ba người lại với nhau chờ đợi Khương Vân xuất hiện.
Giờ này khắc này, Khương Vân chưa từng xuất hiện, nhưng bên ngoài k·i·ế·m trận, lại xuất hiện một trung niên nam tử, hơn nữa không gặp chút trở ngại nào trực tiếp tiến vào trong sân!
Diệp Tri Thu!
Đối với sự xuất hiện của Diệp Tri Thu, tu sĩ ngoại tộc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì bọn hắn đều đã biết, mặc dù toàn bộ t·h·i·ê·n Hương tộc đối với Khương Vân đều không thân thiết, nhưng ít nhất có một mình Diệp Tri Thu là từ đầu đến cuối dốc sức bảo vệ Khương Vân.
Ngày mai là ngày khảo thí, Diệp Tri Thu tất nhiên phải tới xem Khương Vân.
Trong sân, Khương Vân ngồi xếp bằng ở đó, mắt cũng không mở ra, mà Diệp Tri Thu cũng không khách khí trực tiếp ngồi trước mặt hắn nói: "Ta thật bội phục ngươi, trong loại hoàn cảnh này, ngươi còn có thể an tâm bế quan!"
Khương Vân vẫn nhắm hai mắt nói: "Bọn hắn đến thì liên quan gì đến việc ta bế quan?"
Trong ba tháng, Khương Vân không hề rời khỏi tòa viện lạc này nửa bước, tự nhiên cũng biết những người bên ngoài đến.
Bất quá, chỉ cần bọn hắn không đến quấy rầy mình và Diệp Ấu Nam, hơn nữa Thần thức và ánh mắt của bọn hắn đều không thể x·u·y·ê·n thấu trận p·h·áp, cho nên Khương Vân cũng không để ý đến bọn hắn.
Diệp Tri Thu đưa mắt nhìn về phía gian phòng được mấy tòa cách tuyệt trận p·h·áp bảo hộ ở bên cạnh, một lát sau mới thu hồi ánh mắt nói: "Nàng còn chưa xuất quan?"
Khương Vân thản nhiên nói: "Yên tâm, sáng sớm mai chúng ta chắc chắn sẽ không vắng mặt!"
Đối với thái độ lạnh lùng của Khương Vân, Diệp Tri Thu thở dài nói: "Khương Vân, ta biết ngươi có chút bất mãn với phụ thân ta, nhưng phụ thân ta cũng là thân bất do kỷ, mong ngươi có thể thông cảm."
"Có việc nói thẳng đi, quanh co lòng vòng, không phải là tính cách của ngươi!"
"Được thôi!" Diệp Tri Thu gượng cười, lắc đầu nói: "Ngươi có biết, Luyện Thành Hóa không c·hết!"
"Ta biết!"
Diệp Tri Thu cũng không ngạc nhiên khi Khương Vân biết chuyện này, nói tiếp: "Vậy ngươi có biết, sáng sớm ngày mai hắn không những sẽ xuất hiện, hơn nữa còn mời tới người của mấy đại tộc đàn, mục đích của hắn, ta nghĩ ngươi hẳn là rõ hơn ta."
"Ân!"
Thấy Khương Vân từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt, Diệp Tri Thu thật sự không còn gì để nói: "Được rồi, ta vẫn nên giới thiệu cho ngươi một chút về thế lực phân bố của Tây Nam Hoang Vực chúng ta!"
"Toàn bộ Tây Nam Hoang Vực, tổng cộng có chín đại Tướng tộc, cho nên kỳ thật có thể chia làm chín đại khu vực, mỗi Tướng tộc chiếm một khu vực."
"Mỗi Tướng tộc có ba đại Nô tộc, thay bọn hắn thống trị khu vực riêng của mình."
"Khu vực mà t·h·i·ê·n Hương tộc ta ở, do Tham Lang Tướng tộc quản hạt, cho nên được gọi là Tham Lang khu vực."
"Tam đại Nô tộc dưới trướng hắn, phân biệt là Đào Hoa tộc, Thác t·h·i·ê·n tộc và Hỏa Sư tộc!"
"Lần này, trong số mấy tộc đàn mà Luyện Thành Hóa mời tới, có người của Hỏa Sư tộc!"
Nghe đến đó, Khương Vân rốt cục mở mắt.
Đối với thế lực phân bố của Tây Nam Hoang Vực, trước đó hắn thật sự hoàn toàn không biết gì cả, bây giờ nghe Diệp Tri Thu nói như vậy, trong đầu cuối cùng cũng có một ấn tượng khái quát.
Tự nhiên, hắn cũng hiểu rõ mục đích của Diệp Tri Thu khi nói những điều này với mình, đơn giản là nhắc nhở hắn phải cẩn t·h·ậ·n Luyện Thành Hóa và Hỏa Sư tộc kia.
"Thực lực chân chính của các ngươi t·h·i·ê·n Hương tộc so với Hỏa Sư tộc như thế nào?"
"Chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn."
"Vậy so với Tham Lang Tướng tộc thì sao?"
"Kém hơn một chút!"
Khương Vân gật đầu nói: "Nói như vậy, t·h·i·ê·n Hương tộc các ngươi, bao nhiêu năm qua, kỳ thật vẫn là yếu đi!"
Là chín đại Nô tộc của Tịch Diệt tộc, thời kỳ đỉnh phong cho dù không dám nói có thể so với Tướng tộc, nhưng hẳn là cũng không kém quá nhiều.
Mà thực lực của t·h·i·ê·n Hương tộc thời kỳ đầu, có thể so với liên hợp chi lực của chín đại Nô tộc, như vậy chí ít phải ngang với Tướng tộc.
Nhưng bây giờ lại yếu hơn so với Tham Lang Tướng tộc, cho nên trên thực tế, thực lực tổng hợp của t·h·i·ê·n Hương tộc vẫn là yếu đi.
Nói xong câu đó, Khương Vân lại nhắm mắt lại.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Vân, Diệp Tri Thu dở k·h·ó·c dở cười nói: "Ta nói cho ngươi nhiều như vậy, đổi lại chỉ có một câu nói như vậy của ngươi?"
"Vậy ngươi còn mong ta nói cái gì? Sáng mai ta không đi?"
"Cái này..."
"Mặc kệ sáng mai có tộc đàn nào đến, thậm chí cho dù là Tham Lang Tướng tộc kia đến, ta vẫn sẽ bước vào tộc địa của t·h·i·ê·n Hương tộc các ngươi!"
"Tốt, ta cũng hi vọng sáng mai ngươi và Ấu Nam có thể mang đến cho chúng ta chút kinh hỉ, cáo từ!"
Diệp Tri Thu không nói thêm lời nào, đứng dậy, đi ra ngoài.
Mà theo Diệp Tri Thu rời đi, Khương Vân lại mở mắt ra, nhìn về phía gian phòng mà Diệp Ấu Nam đang bế quan, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Sáng mai, không chỉ đối với Diệp Ấu Nam cực kỳ trọng yếu, mà đối với Khương Vân cũng quan trọng không kém.
Sáng mai, chính là màn biểu diễn chân chính của hắn ở Diệt vực này!
Sáng mai, có thể hay không nhận được sự tán thành của t·h·i·ê·n Hương tộc, có thể hay không chấp chưởng t·h·i·ê·n Hương tộc, mang ý nghĩa hắn có thể hay không có được chỗ dựa ở Diệt vực này!
Một khi thành c·ô·ng, hắn mới có thể đối kháng với hai đại Hoàng tộc, cứu Nguyệt Linh tộc, tìm manh mối của cha mẹ mình, thậm chí x·á·c minh chân tướng biến mất của Tịch Diệt tộc!
Một đêm không ngủ, sắc trời dần sáng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận