Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 2433: Không cần xem

**Chương 2433: Không cần xem**
"Sư phụ!"
Trong đôi mắt của Đông Phương Bác nhỏ tuổi đang vẽ mặt kia, Khương Vân lại nhìn thấy bóng dáng sư phụ của mình!
Mặc dù bóng dáng sư phụ chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, tin rằng những người khác, bất kể là Tịch tộc trong bức họa, hay là chín vị cường giả Tịch tộc trong hiện thực đều không phát giác, nhưng Khương Vân đối với sư phụ thật sự là quá quen thuộc, cho nên chỉ một chút liền nhận ra.
Bất quá, Khương Vân cũng không quá mức kinh ngạc.
Bởi vì Đại sư huynh đã nói, sau khi hắn tỉnh lại, liền nhìn thấy sư phụ.
Nghĩ đến hẳn là sư phụ ở thời điểm này, đã đi tới thế giới của Tịch tộc, chuẩn bị ra tay diệt đi toàn bộ Tịch tộc.
Thế nhưng, vừa vặn hắn nhìn thấy màn này, chỉ sợ cũng khiến lão nhân gia ông ta cảm thấy hiếu kỳ, cho nên đã không vội ra tay, mà là lựa chọn tạm thời đứng ngoài quan sát!
Bởi vì nhìn thấy bóng dáng sư phụ hiện lên, khiến trong lòng Khương Vân kinh ngạc.
Bàn tay nguyên bản chuẩn bị nâng lên xóa đi ký ức của Đông Phương Bác kia, có chút dừng lại.
Nhưng mà chính sự dừng lại ngắn ngủi này, lại khiến sắc mặt Đông Phương Bác đột nhiên đại biến, thậm chí lên tiếng kinh hô nói: "Tiểu sư đệ, mau xóa đoạn ký ức này của ta!"
Thái độ đột nhiên trở nên dồn dập của Đông Phương Bác, khiến trong lòng Khương Vân khẽ động.
Mặc dù hắn không biết vì sao Đại sư huynh lại sốt ruột như vậy, nhưng hắn đương nhiên sẽ không không nghe lời Đại sư huynh.
Chỉ tiếc, ngay khi Khương Vân chuẩn bị ra tay, nữ tử Tịch tộc kia lại đột nhiên chỉ tay một cái.
Đạo phù văn chi quang vốn đã ảm đạm từ trong tấm bia đá dưới thân nàng bắn ra, đột nhiên lần nữa trở nên sáng ngời, cũng làm cho bàn tay Khương Vân nâng lên, không cách nào hạ xuống.
Cùng lúc đó, âm thanh của lão giả kia cũng vang lên theo: "Không muốn xóa, chúng ta muốn tiếp tục xem tiếp!"
Hiển nhiên, chín người bọn hắn cũng phát giác thái độ biến hóa của Đông Phương Bác, ý thức được chuyện phát sinh tiếp theo trong bức họa, chỉ sợ khác với tưởng tượng ban đầu của mình, cho nên ngăn trở Khương Vân.
Thân thể Đông Phương Bác lần nữa run rẩy, thậm chí dùng hai tay che mắt, thì thào nói: "Không cần nhìn, không cần nhìn!"
Chín tên cường giả Tịch tộc lại không để ý đến hắn nữa, đem ánh mắt lần nữa nhìn về phía hình tượng.
Mà Khương Vân mặc dù trong lòng không đành lòng, nhưng cũng không thể làm gì, hồn lực của mình đã bị trói buộc lần nữa, không có cách nào thi triển.
Trong bức họa, tất cả tộc nhân Tịch tộc vẫn duy trì yên tĩnh.
Mãi sau một lát, mới có một nam một nữ trung niên đi ra, khom người cúi đầu với trưởng giả nói: "Tộc trưởng, Tịch nhi giống như cốt nhục thân sinh của chúng ta, chúng ta nguyện ý!"
Hai người tuy rằng trong miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt của bọn hắn lại từ đầu đến cuối dừng lại trên thân Đông Phương Bác, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành và bi thương.
Hai người này, chính là cha mẹ của Đông Phương Bác tại Tịch tộc!
Tộc trưởng Tịch tộc gật gật đầu, nhìn về phía mấy tộc nhân vẫn trầm mặc ở bên kia nói: "Chư vị, ta biết trong các ngươi khẳng định có người không nguyện ý, nhưng bây giờ Đạo Tôn thế lớn, một trận chiến này, rất có thể chúng ta cũng sẽ gặp phải vận mệnh diệt tộc."
"Cho nên, chúng ta thà c·h·ế·t trong tay Đạo Tôn, chẳng bằng thành toàn Đông Phương Tịch!"
Trong đám người, rốt cục có người cất bước đi ra, vẻ mặt chán ghét, lạnh lùng nhìn lướt qua Đông Phương Bác nằm dưới đất nói: "Ta không nguyện ý!"
"Đông Phương Tịch căn bản không phải người Tịch tộc ta, chúng ta thu lưu hắn, nuôi dưỡng hắn đến hôm nay, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ."
"Dựa vào cái gì còn muốn chúng ta hy sinh tính mạng, tiến hành tử vong chi tế để tác thành cho hắn!"
"Ta cũng không đồng ý!" Lại có một lão giả đứng ra nói: "Cho dù chúng ta thành toàn Đông Phương Tịch, cứu được hắn, nhưng Đạo Tôn lẽ nào sẽ buông tha hắn"
"Đạo Tôn khẳng định sẽ g·iết hắn, đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là c·h·ế·t sớm và c·h·ế·t muộn khác nhau mà thôi, cho nên chúng ta căn bản không cần thiết phải cứu hắn!"
"Đúng rồi!" Người thứ ba đứng ra phụ họa nói: "Tộc trưởng, nếu như là vì bảo hộ tộc đàn, để chúng ta tiến hành tử vong chi tế, chúng ta sẽ không do dự."
"Nhưng nếu vì cứu một phế nhân không quan hệ, chúng ta không đồng ý!"
"Huống chi, một trận chiến này, Tịch tộc chúng ta chưa hẳn sẽ thua."
"Coi như cuối cùng không địch lại, đến lúc đó chúng ta lại tiến hành tử vong chi tế, cùng Đạo Tôn đồng quy vu tận, chẳng phải càng tốt hơn!"
Theo tiếng nói của ba người này rơi xuống, trong số tộc nhân Tịch tộc xung quanh, bắt đầu có ngày càng nhiều người phụ họa bọn hắn, phát ra ý kiến phản đối.
Bất quá, cũng có khá nhiều người, nguyện ý hi sinh tính mạng của mình, đi cứu Đông Phương Bác.
Tóm lại, tộc nhân Tịch tộc chia làm hai phái, giữa lẫn nhau tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Nhìn đến đây, Khương Vân cũng tốt, chín tên cường giả Tịch tộc cũng được, đều đã hiểu rõ, vì sao Đông Phương Bác lại nóng nảy muốn Khương Vân xóa đi ký ức phía sau của hắn.
Hóa ra, trong nội bộ Tịch tộc, cũng không phải tất cả mọi người đều tán thành Đông Phương Bác, coi hắn là thân nhân.
Nhất là khi đối mặt với sống c·h·ế·t, bọn hắn càng không nguyện ý hi sinh bản thân, đi cứu một phế nhân không có quan hệ máu mủ với bọn hắn.
Đối với những người này, mặc dù Khương Vân hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại biết mình không có lý do gì trách bọn họ.
Bởi vì đây là chuyện thường tình của con người!
Con người, khi đối với thân nhân của mình, có lẽ có thể làm được vô tư, nhưng đối với những người khác, phần lớn thời điểm, lại đều là ích kỷ.
Điều này cũng giống như những người làm cha làm mẹ, vì con cái của mình, tất nhiên nguyện ý dốc hết tất cả.
Thế nhưng nếu để cho bọn hắn dốc hết tất cả vì con cái của người khác, tin rằng, không có mấy người có thể làm được!
Tự nhiên, điều này cũng có nghĩa là, suy đoán trước đó của mọi người là sai lầm.
Tịch tộc, cũng không có lấy tử vong chi tế, để cứu sống Đông Phương Bác.
Khương Vân lặng lẽ hít vào một hơi, thầm nghĩ: "Nói như vậy, cuối cùng hẳn là sư phụ rốt cục nhìn không được, lúc này mới ra tay, g·iết sạch tất cả tộc nhân Tịch tộc, chỉ để lại một mình Đại sư huynh, đồng thời đau lòng Đại sư huynh tao ngộ, cho nên mới thu hắn làm đệ tử."
Ngay khi Khương Vân cho rằng suy đoán của mình là hợp tình hợp lý nhất, trong bức họa, Đông Phương Bác nằm dưới đất từ đầu đến cuối như đã c·h·ế·t, đôi mắt trống rỗng kia, lại khẽ động đậy.
Lúc này, thân thể nhỏ bé kia đã có hơn phân nửa biến thành hồn thể.
Thế nhưng, hiển nhiên, hắn sắp khôi phục ý thức của mình.
Khương Vân thật hy vọng Đông Phương Bác không muốn khôi phục ý thức, không nên nhìn thấy những người trước mắt mà hắn coi là thân nhân, tranh chấp vì hắn.
"Tịch nhi!"
Chỉ tiếc, trông thấy một màn này không chỉ có Khương Vân, đôi vợ chồng từ đầu đến cuối đứng bên cạnh Đông Phương Bác, cũng nhìn thấy mắt Đông Phương Bác chuyển động.
Nữ tử kia càng kinh ngạc kêu lên: "Tịch nhi tỉnh, Tịch nhi tỉnh!"
Nàng cũng không biết, chính vì tiếng kêu này của nàng, đã mang đến vận mệnh diệt tộc cho toàn bộ Tịch tộc.
Nghe được tiếng kêu của nàng, hai bên đang tranh chấp đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Mà ngay sau đó, nam tử Tịch tộc đầu tiên đứng ra phản đối cứu Đông Phương Bác, trong mắt đột nhiên lóe lên hàn quang chói mắt và sát ý lạnh thấu xương nói: "Kỳ thật, chúng ta căn bản không cần tranh chấp ở đây."
"Chỉ cần g·iết hắn, vậy hết thảy vấn đề, đều được giải quyết dễ dàng!"
Thoại âm rơi xuống, thân hình nam tử kia thoắt một cái, vượt qua trùng điệp đám người, đi thẳng tới trước mặt Đông Phương Bác, giơ tay lên, một chưởng giáng xuống.
Cử động của nam tử, thật sự là ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cũng làm cho những tộc nhân Tịch tộc khác căn bản không kịp phản ứng.
Chỉ có mẫu thân của Đông Phương Bác, vào lúc này, đột nhiên bừng tỉnh, trực tiếp nhào vào trên thân thể Đông Phương Bác.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm truyền đến, bàn tay của nam tử kia, trực tiếp rơi vào trên người mẫu thân của Đông Phương Bác.
"Phốc!"
Một chưởng này, nam tử là cố ý gây nên, lại là toàn lực đánh ra, mà mẫu thân của Đông Phương Bác trong lúc vội vàng, căn bản không kịp vận chuyển tu vi, chỉ dùng nhục thân của mình đón lấy.
Chịu một chưởng này, trong miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hai tay vẫn dùng hết toàn bộ khí lực, chật vật chống đỡ thân thể của mình, không để cho thân thể mình đè lên Đông Phương Bác.
Ánh mắt của nàng vẫn gắt gao nhìn chăm chú Đông Phương Bác, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra thần sắc không muốn, thì thào nói: "Dùng toàn bộ của ta, một lần cuối cùng tế thiên, cầu lão thiên, bảo vệ tốt Tịch nhi của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận