Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 1915: Khác có cơ duyên

**Chương 1915: Cơ Duyên Khác**
Về thân phận của Thương Mang, Khương Vân vẫn luôn có nghi hoặc.
Mặc dù Thương Mang nói hắn là thuộc hạ của vị tộc nhân Tịch Diệt đã khai sáng ra Đạo Vực năm đó, nhiệm vụ của hắn chỉ là giám thị Cửu Tộc, nhưng Khương Vân lại cảm thấy, hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.
Nhất là vào giờ khắc này, hắn vậy mà chủ động mở miệng muốn trợ giúp chính mình đối kháng Sáng Sinh và Quang Ám Hoàng tộc, đây chính là đã vượt ra khỏi phạm vi chức trách của hắn.
Bất quá, đối với câu truyền âm này của hắn, Khương Vân ngược lại là tin tưởng!
Dù sao thực lực của Thương Mang cực kì cường hãn.
Ngay cả Hoang Quân Ngạn Hóa Đạo cảnh, hắn đều không để vào mắt.
Lại thêm hắn chung quy là thuộc hạ của Hoàng tộc Diệt Vực cường đại nhất lúc trước, đối với tình huống của Sáng Sinh và Quang Ám Hoàng tộc, hẳn là cực kỳ thấu hiểu.
Thậm chí có thể biết một chút bí mật mà người khác không biết!
Còn như việc Thương Mang không muốn để Cổ Bất Lão biết được sự tồn tại của hắn, Khương Vân cũng có thể lý giải.
Cho nên, nghe được hắn truyền âm, Khương Vân cũng không có chút nào biểu thị, thi lễ với Cổ Bất Lão xong liền quay người đi xuống tàng phong.
Nguyên bản Khương Vân cho rằng mình trước khi triệt để g·iết c·hết Đạo Tôn thì có thể sẽ không rời khỏi Đạo Vực nữa, cho nên rất nhiều chuyện hắn cũng không có gấp đi làm.
Nhưng không ngờ kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Bây giờ Nguyệt Linh tộc xảy ra chuyện, lại thêm đề nghị của sư phụ đối với con đường tu hành của hắn, đều khiến hắn nhất định phải nhanh chóng chạy tới Diệt Vực.
Mà lần này đi Diệt Vực, cũng không biết cần bao lâu thời gian.
Dứt bỏ việc có thể còn sống trở lại Đạo Vực hay không, chí ít cũng cần có được thực lực có thể chống lại Đạo Tôn, hắn mới có thể trở về.
Bởi vậy, có một số việc hắn muốn tạm thời buông xuống, mà có một số việc hắn nhất định phải lập tức đi làm!
Đứng trên tàng phong, suy tư sau một lát, Khương Vân cất bước đi về phía một ngọn núi ở không xa.
Nhưng mà điều khiến Khương Vân ngoài ý muốn chính là, còn không đợi mình tới ngọn núi này, lại nhìn thấy thân ảnh của sư phụ, vậy mà đã đi trước hắn một bước xuất hiện ở trên ngọn núi.
Ngẩn ra, trên mặt Khương Vân không nhịn được lộ ra nụ cười.
Trên ngọn núi này, ở chính là đệ tử của Dược Thần Tông năm đó!
Sau đại kiếp Sơn Hải, Dược Thần Tông cảm kích Khương Vân, cũng là vì có thể sống sót tốt hơn, chủ động gia nhập Vấn Đạo phân tông, từ đó về sau, trở thành một thành viên của Vấn Đạo Tông.
Bây giờ mặc dù Ngũ Sơn đảo đã tái hiện, nhưng đệ tử của Dược Thần Tông cũng từ bỏ ý nghĩ trở lại Dược Thần Tông, vẫn như cũ lưu lại trong Vấn Đạo Tông.
Đạo Nhị lần thứ nhất tiến đánh Đạo Thần Điện, trong chín mươi chín người được Bặc Dịch Nan cứu, thậm chí có không ít chính là người của Dược Thần Tông.
Dược Thần Tông, trừ việc có quan hệ không tầm thường với Khương Vân, trong đó còn có một vị Mai Bất Cổ, cũng có mối quan hệ không nói rõ ràng được với Cổ Bất Lão.
Thậm chí, trước kia trong lòng Khương Vân, đều xem Mai Bất Cổ như sư nương của mình!
Chỉ bất quá, khi đó Cổ Bất Lão xưa nay không hề đề cập tới chuyện của Mai Bất Cổ.
Mà bây giờ, nhìn thấy sư phụ vậy mà cũng đi tới Dược Thần Tông, Khương Vân tự nhiên minh bạch mục đích của sư phụ, không nhịn được lầu bầu nói: "Mặc dù sư phụ lớn tuổi, nhưng nếu như có thể tìm cho chúng ta sư nương, cũng là chuyện không tồi!"
"Ầm!"
Vừa dứt lời, đầu Khương Vân đột nhiên bị người khác hung hăng đánh một cái, bên tai cũng vang lên thanh âm của Cổ Bất Lão: "Để ngươi nói lung tung!"
"Sư phụ..." Khương Vân sờ lấy đầu của mình, dở khóc dở cười.
Tự nhiên, Khương Vân cũng không dám nói gì nữa, trực tiếp tìm được Quan Nhất Minh, thiên tài đệ tử Dược Thần Tông năm đó!
Mặc dù lúc trước Quan Nhất Minh căn bản không để Khương Vân vào mắt, cũng từng có ma sát với Khương Vân, thậm chí coi là địch nhân, nhưng sớm từ khi bọn hắn ở Thanh Trọc Hoang giới, đã hóa thù thành bạn.
Về sau, Khương Vân còn đem Luyện Thiên Lô do Dược Thần năm đó lưu lại đưa cho Quan Nhất Minh!
Nhìn Khương Vân xuất hiện ở trước mặt mình, trên mặt Quan Nhất Minh lộ ra một chút vẻ ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó lại cười nói: "Đã lâu không gặp!"
Bây giờ, trăm năm thời gian trôi qua, tu vi của Quan Nhất Minh đã bước vào Địa Hộ cảnh.
Mặc dù tốc độ tu luyện này cũng coi là cực kì xuất chúng, nhưng so với Khương Vân thì lại kém quá nhiều.
Làm đối thủ năm đó của Khương Vân, bây giờ lại chỉ có thể ngước nhìn Khương Vân đã đi được càng ngày càng cao, trong lòng Quan Nhất Minh tự nhiên cũng có chút không được tốt.
Bất quá, cũng may tâm thái của Quan Nhất Minh so với năm đó đã thành thục hơn nhiều.
Hắn cũng rõ ràng, đừng nói chính mình, toàn bộ Đạo Vực chỉ sợ đều không có người có thể so sánh được với Khương Vân về mặt tu luyện, cho nên đã không để ý những thứ này nữa.
Khương Vân cũng đang quan sát Quan Nhất Minh.
Ngoài việc tu vi có chỗ tăng lên, trên thân Quan Nhất Minh còn có thêm một loại khí chất đặc thù.
Người khác có lẽ không rõ khí chất này đại biểu cho cái gì, nhưng Khương Vân lại biết, loại khí chất này, chính là đạo!
Nói ngắn gọn, Quan Nhất Minh, vị thiên tài đệ tử Dược Thần Tông này, trong trăm năm thời gian, tại Địa Hộ cảnh, thế mà đã chạm đến cánh cửa của đạo!
Tự nhiên, Quan Nhất Minh chạm đến tất nhiên là dược chi đạo!
Đây chính là chuyện cực kì đáng quý!
Bởi vì điều này cũng có nghĩa là, so với những tu sĩ khác, ngày sau xác suất Quan Nhất Minh bước vào Nhân Đạo Đồng Cấu cảnh sẽ lớn hơn nhiều.
Ý thức được điểm này, Khương Vân hơi trầm ngâm, sau đó cũng mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, chúc mừng Quan huynh."
Quan Nhất Minh tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Khương Vân, cười lắc đầu nói: "Người khác chúc mừng, có lẽ ta còn có thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng ngươi chúc mừng, đơn giản chính là đang đánh vào mặt ta!"
Khương Vân cười nói: "Quan huynh nói quá lời, ta tới vội vàng, cũng không chuẩn bị thứ gì, không bằng, ta đem truyền thừa hoàn chỉnh của Dược Thần tiền bối năm đó chuyển giao cho Quan huynh, coi như hạ lễ!"
Năm đó, mặc dù Khương Vân đã đem Luyện Thiên Lô đưa cho Quan Nhất Minh, nhưng lại không đưa truyền thừa của Dược Thần.
Bây giờ phát hiện Quan Nhất Minh vậy mà đã mò tới cánh cửa của dược chi đạo, khiến Khương Vân quyết định đem truyền thừa của Dược Thần đưa cho hắn.
Dựa theo Dược đạo tạo nghệ của Quan Nhất Minh, lại thêm truyền thừa của Dược Thần, một số năm sau, Quan Nhất Minh rất có thể trở thành Dược Thần mới.
Nhưng mà Quan Nhất Minh lại lần nữa lắc đầu nói: "Truyền thừa của Dược Thần lão tổ, nếu đã cho Khương huynh, ta há có thể lại muốn."
"Hơn nữa, ta cũng đã có cơ duyên khác, cho nên hảo ý của Khương huynh, chỉ có thể tâm lĩnh!"
Quan Nhất Minh cự tuyệt khiến Khương Vân thật sự rất bất ngờ.
Mặc dù Quan Nhất Minh nói hắn có cơ duyên khác, nhưng cơ duyên gì có thể so được với truyền thừa của Dược Thần?
Truyền thừa của Dược Thần, tuyệt đối là vô giới chi bảo mà mỗi tu sĩ Dược đạo tha thiết ước mơ, vậy mà Quan Nhất Minh lại cự tuyệt!
Trong lúc nhất thời, Khương Vân cũng có chút không biết nên nói cái gì, mà Quan Nhất Minh đã nói ngay sau đó: "Khương huynh tới thật là khéo, ta còn chuẩn bị mấy ngày nữa đi bái phỏng ngươi, không ngờ ngươi lại tới tìm ta trước!"
Nghe được Quan Nhất Minh nói câu này, Khương Vân lần nữa sửng sốt nói: "Quan huynh tìm ta có chuyện gì không?"
Quan Nhất Minh lắc đầu nói: "Không phải ta tìm ngươi, là gia sư muốn ta tìm ngươi!"
"Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, ta đã bái Hàn tiền bối làm sư phụ."
"Ta nghĩ, ngươi hẳn là vì gặp Hàn tiền bối mà tới đây đi!"
Hàn tiền bối, trưởng lão Dược Thần Tông năm đó Hàn Thế Tôn, cực kì yêu thích Khương Vân, có ý thu làm đồ đệ.
Thậm chí vì thành toàn cho Khương Vân thu hoạch được truyền thừa của Dược Thần, không tiếc hi sinh tính mạng của mình, dùng linh hồn tiến vào trong Luyện Thiên Lô.
Kết quả, bởi vì Khương Vân đã có sư phụ, cho nên Khương Vân nhận hắn làm nghĩa phụ!
Hiện tại, Khương Vân cũng đích thật là vì thăm hỏi nghĩa phụ mà tới.
Đối với vị nghĩa phụ này, Khương Vân có áy náy rất sâu trong lòng, bởi vì bản thân mình là nghĩa tử, nhưng xưa nay không làm tròn trách nhiệm của một nghĩa tử.
Lần trước nhìn thấy nghĩa phụ, vẫn là sau đại kiếp Sơn Hải, khi mình rời khỏi Đại Hoang giới.
Mà lần này mình lại sắp rời đi, không biết bao lâu sau mới có thể trở về, cho nên trước khi đi, Khương Vân quyết định nhất định phải ở cùng nghĩa phụ nghỉ ngơi mấy ngày!
Giờ phút này nghe được Quan Nhất Minh vậy mà bái nghĩa phụ làm sư phụ, hơn nữa nghĩa phụ vừa vặn cũng muốn tìm chính mình, khiến Khương Vân không nhịn được lần nữa có chút ngoài ý muốn.
Cùng lúc đó, trong đầu Khương Vân cũng nghĩ đến một vấn đề:
Quan Nhất Minh nói hắn đạt được cơ duyên, hẳn là chính là bái nghĩa phụ của mình làm sư phụ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận