Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 5935: Thuốc vạn năng dẫn

Chương 5935: Thuốc dẫn vạn năng
Nghe Khương Vân nói ra lý do ra tay với ba người Đình Vân Tông, bất kể là người Triệu gia hay ba người Đình Vân Tông, tự nhiên đều cho rằng hắn đang nói đùa.
Nhưng trên thực tế, Khương Vân thật sự không có nói đùa.
Hắn tên là Khương Vân, mà Đình Vân Tông này lại muốn đặt hắn ở dưới Đóa Vân Đình, đương nhiên hắn không thích.
Khương Vân cũng không để ý tới phản ứng của mọi người, một đạo linh khí bắn ra, hóa thành dây thừng, trói ba người Đình Vân Tông lại.
Ngay sau đó, Khương Vân nhấc chân bước đi, thình lình rời khỏi thế giới này.
Một loạt cử động này của Khương Vân, thấy tất cả mọi người đều ngơ ngác, không hiểu ra sao.
Bất quá, còn không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, Khương Vân đã xuất hiện lần nữa trước mặt bọn họ.
Lần này, ánh mắt Khương Vân trực tiếp nhìn về phía vị Chuẩn Đế cường giả Triệu Nhược Đằng của Triệu gia, nói: "Không biết quý tộc, có chỗ nào nghỉ ngơi không?"
Nghe được câu này, Triệu Nhược Đằng rốt cục lấy lại tinh thần, hưng phấn liên tục gật đầu nói: "Có, có, có!"
Sau khi nói xong, Triệu Nhược Đằng đưa mắt liếc ra hiệu cho những người Triệu gia xung quanh, ra hiệu bọn họ về nhà trước.
Mà bản thân hắn thì tự mình dẫn Khương Vân, đi về phía những công trình kiến trúc phía dưới.
Khương Vân phất ống tay áo một cái, mang theo ba tên đệ tử Đình Vân Tông bị trói, đi theo sau lưng Triệu Nhược Đằng, đi về phía Triệu gia.
Vừa rồi hắn rời đi, là để xem xem Đình Vân Tông có còn cường giả nào khác đang chờ đợi ở trong Giới Phùng hay không.
Điều khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, bên ngoài vậy mà không có một ai.
Đình Vân Tông chỉ phái ba tên đệ tử đến đánh Triệu gia, cướp đoạt Bàn Long Đằng.
Triệu Nhược Đằng cố ý thả chậm bước chân, hiển nhiên là cho những người Triệu gia nên rời đi trước một chút thời gian, để chuẩn bị nghênh đón Khương Vân.
Trước đó, hơn một trăm người Triệu gia bọn họ liên thủ đánh lén Khương Vân, lại bị Khương Vân một quyền đánh tan đơn giản, liền khiến hắn ý thức được sự cường đại của Khương Vân.
Hắn cũng đích thật là muốn giữ Khương Vân lại, trợ giúp Triệu gia đối kháng Đình Vân Tông.
Hắn thậm chí còn có chút cảm kích ba tên đệ tử Đình Vân Tông, đến thực sự quá đúng lúc.
Nếu không phải bọn hắn đến, ngăn trở Khương Vân rời đi, thì bây giờ Triệu gia, chỉ sợ đã tan cửa nát nhà.
Nhất là Khương Vân sau khi bắt được ba người Đình Vân Tông, lại vẫn không nóng nảy rời đi, ngược lại nguyện ý chủ động tiến về Triệu gia, càng nói rõ, Khương Vân muốn giúp Triệu gia đến cùng.
Như vậy, Triệu gia đương nhiên muốn biểu hiện ra sự tôn trọng đầy đủ đối với Khương Vân, thu được hảo cảm của Khương Vân.
Đối với ý nghĩ của Triệu Nhược Đằng, Khương Vân tự nhiên cũng rõ như lòng bàn tay.
Bất quá, hắn cũng không vạch trần hay thúc giục, mà mượn cơ hội này, dùng thần thức quan sát kỹ thế giới này.
Vốn dĩ, Khương Vân nghĩ rằng, thế giới có diện tích lớn như vậy, chắc chắn có không ít sinh linh và tu sĩ cư trú.
Nhưng bây giờ xem xét, hắn lại phát hiện, mặc dù những nơi khác của thế giới này, cũng có một ít kiến trúc rải rác, cũng có không ít người ở, nhưng tu vi của những người này, phổ biến đều cực kì nhỏ yếu.
Chỉ sợ, tất cả đều là người Triệu gia.
Nói cách khác, thế giới này, chính là địa bàn riêng của Triệu gia.
Một gia tộc chiếm cứ một phương thế giới, chuyện như vậy, cũng không hiếm thấy.
Nhưng là, thực lực tổng hợp của Triệu gia thực sự quá yếu, mạnh nhất bất quá chỉ là Triệu Nhược Đằng, vị Chuẩn Đế này.
Một gia tộc như vậy, cho dù là ở Mộng Vực, cũng không có tư cách chiếm cứ một phương thế giới.
Sự nghi ngờ này, Khương Vân đương nhiên không thể chủ động hỏi thăm Triệu Nhược Đằng, như thế có thể làm lộ thân phận của mình.
Chính hắn suy đoán, chỉ sợ là bởi vì Chân vực đất rộng của nhiều, diện tích quá mức hạo hãn, số lượng thế giới cũng nhiều, cho nên mới xuất hiện tình hình như vậy.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn đầu của Triệu Nhược Đằng, Khương Vân rốt cục đi tới Triệu gia, trải qua một phen nghi thức hoan nghênh cực kì long trọng, cuối cùng cũng được an bài vào trong một tĩnh thất.
Nói thật, Khương Vân không thích nhất những nghi thức như vậy, nhưng mới đến, vì tận khả năng che giấu tung tích, hắn cũng chỉ có thể mặc kệ.
Giờ này khắc này, Triệu Nhược Đằng ngồi ở đối diện Khương Vân, thần thái cực kỳ cung kính.
Khương Vân cười nói: "Triệu lão trượng, ta là người thích đơn giản một chút, cho nên ngươi không cần khách khí như thế."
"Ta đã lưu lại Triệu gia của ngươi, đã nói lên ta sẽ đem việc này quản đến cùng."
"Bây giờ, có thể nói cho ta biết, Đình Vân Tông này, và Triệu gia các ngươi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Triệu Nhược Đằng hiển nhiên đã sớm biết Khương Vân chắc chắn sẽ hỏi việc này, cho nên đã có chuẩn bị.
Sau khi Khương Vân dứt lời, hắn lập tức lấy ra một vật từ trong ngực, đặt trước mặt Khương Vân.
Khương Vân ngưng thần nhìn lại, phát hiện đây là một đoạn Đằng màu xanh lục dài hơn một thước, phía trên Đằng, mọc ra một loại gai nhỏ màu vàng kim, lít nha lít nhít bao quanh cả cây Đằng.
Nhìn qua, tựa như là một con Kim Long, quấn quanh trên Đằng.
Hiển nhiên, đây chính là Bàn Long Đằng kia.
Là Luyện Dược sư, Khương Vân là lần đầu tiên nhìn thấy loại dược liệu này, đối với Bàn Long Đằng này cũng có chút hiếu kỳ.
"Triệu lão trượng, ta có thể nhìn kỹ Bàn Long Đằng này một chút không?"
Triệu Nhược Đằng cười gật đầu nói: "Đương nhiên có thể."
"Bàn Long Đằng này, Đằng này là ta cố ý đưa cho tiền bối."
"Đưa cho ta?" Khương Vân không nhịn được ngẩn ra.
Triệu gia vì bảo vệ Bàn Long Đằng, không tiếc mạo hiểm nguy cơ diệt tộc, khai chiến cùng Đình Vân Tông.
Mà bây giờ lại tặng một cây Bàn Long Đằng cho mình.
Triệu Nhược Đằng vội vàng giải thích: "Bàn Long Đằng sinh trưởng dưới đất, đây là chúng ta lấy ra một đoạn nhỏ mà thôi, mong rằng tiền bối không chê."
Khương Vân lúc này mới hiểu rõ gật đầu, bỗng nhiên cười hỏi: "Triệu lão trượng, ngươi không sợ, ta cũng là vì Bàn Long Đằng mà đến sao?"
Triệu Nhược Đằng cũng cười, lắc đầu nói: "Nếu tiền bối cũng là vì Bàn Long Đằng mà đến, thì không đợi người Đình Vân Tông đến, tiền bối đã cầm Bàn Long Đằng rời đi rồi."
Thực lực của Triệu Nhược Đằng tuy không bằng Khương Vân, nhưng tuổi già lõi đời, nhãn lực vẫn có mấy phần, có thể nhìn ra, Khương Vân và người Đình Vân Tông, hoàn toàn khác biệt.
Bằng không, lúc trước hắn cũng sẽ không chuẩn bị cầu xin Khương Vân giúp đỡ.
Khương Vân mỉm cười, không nói gì thêm, đưa tay cầm Bàn Long Đằng này lên.
Ngón tay Khương Vân vừa mới chạm vào Bàn Long Đằng, sắc mặt liền hơi đổi.
Bởi vì, những cái gai màu vàng kim kia, lại khiến hắn có cảm giác hơi khó giải quyết!
Nhục thân của Khương Vân quá cường hãn, một đoạn Đằng lại có thể khiến hắn có cảm giác khó giải quyết, từ điểm này cũng đủ để nhìn ra Bàn Long Đằng không tầm thường.
Tiếp theo, Khương Vân phóng xuất ra thần thức của mình, rót vào trong Bàn Long Đằng, cẩn thận nhìn lại.
Thời gian dần trôi qua, sắc mặt Khương Vân lại trở nên ngưng trọng, cũng rốt cục hiểu rõ, vì sao Triệu gia lại coi trọng Bàn Long Đằng như vậy!
Bất kể là luyện chế đan dược gì, có ba thứ là ắt không thể thiếu.
Đan phương, dược liệu và thuốc dẫn!
Dược liệu đông đảo, có đủ loại dược tính, muốn dung hợp chúng hoàn mỹ lại với nhau, thì cần thuốc dẫn. Thuốc dẫn, nói đơn giản một chút, chính là như người hòa giải, có thể hóa giải mâu thuẫn giữa các loại dược tính khác biệt.
Tự nhiên, luyện chế đan dược khác biệt, cần có thuốc dẫn cũng khác nhau.
Thậm chí có không ít thuốc dẫn cổ quái kỳ lạ, rất khó tìm kiếm.
Nhưng Bàn Long Đằng này, dược tính trong cơ thể lại không cố định, mà là không ngừng biến hóa.
Đặc tính này, cố nhiên khiến Bàn Long Đằng cũng có thể dùng làm các loại dược liệu luyện chế đan dược, nhưng làm như vậy, là phung phí của trời.
Công dụng thực sự của Bàn Long Đằng, hẳn là được coi là thuốc dẫn vạn năng!
Khương Vân cũng luyện dược vô số, nhưng thật sự chưa bao giờ gặp dược liệu như Bàn Long Đằng này, nhịn không được thốt lên: "Thuốc dẫn vạn năng!"
Nghe được Khương Vân nói, Triệu Nhược Đằng cũng lộ vẻ kinh ngạc nói: "Tiền bối cũng là Luyện Dược sư?"
Khương Vân khôi phục bình tĩnh, thu hồi thần thức, cười nói: "Đã từng là, bất quá, đã rất nhiều năm không luyện chế đan dược."
Vì không để Triệu Nhược Đằng tiếp tục hỏi thăm, Khương Vân nói tiếp: "Triệu lão trượng, những vật khác, ta còn có thể cự tuyệt, nhưng Bàn Long Đằng này, ta thật sự là không nỡ cự tuyệt, cho nên, ta đành mặt dày nhận lấy."
Bàn Long Đằng này, đối với Khương Vân tuy tác dụng không lớn, nhưng hắn tin tưởng, người bên cạnh mình, có lẽ sẽ rất cần.
Triệu Nhược Đằng cũng biết ý không tiếp tục hỏi, gật đầu nói: "Vốn là đưa cho tiền bối."
Vì đưa ra đoạn Bàn Long Đằng này, trên dưới nhà họ Triệu bọn họ cũng thảo luận rất lâu.
Nếu Khương Vân không thu, bọn họ lại có chút lo lắng.
Nhưng Khương Vân đã chịu nhận lấy, vậy bọn họ ngược lại an tâm.
"Tiếp theo, ta sẽ nói cho tiền bối về Đình Vân Tông..."
Không đợi Triệu Nhược Đằng nói hết lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói lo lắng: "Lão tổ, không xong!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận