Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 6110: Các nhà nếm thử

**Chương 6110: Các nhà trổ tài**
Thái Cổ Dược Linh nói những lời này, đối với những người khác mà nói, tất nhiên là để cổ vũ bọn họ, nhưng lọt vào tai Khương Vân, lại khiến trong lòng hắn rung động!
Bởi vì, những lời này rõ ràng là nói với hắn!
Thứ mà Khương Vân cần thiết nhất bây giờ, chính là đan dược có thể trị liệu hồn bị tổn thương.
Mà viên Tái Sinh Hồn Đan này, đúng như tên gọi, chính là có thể khiến hồn tái sinh, đơn giản giống như là vì Đại sư huynh của hắn đo ni đóng giày!
Khương Vân thầm nghĩ: "Nói như vậy, lúc trước khi Nhị sư tỷ tới tìm ta, nói với ta những lời kia, Thái Cổ Dược Linh này đã nghe được rõ ràng!"
Mặc dù ngày đó Tư Đồ Tĩnh muốn Khương Vân giúp đỡ luyện chế ra đan dược có thể trị liệu hồn của Đông Phương Bác, là dùng truyền âm nói ra, nhưng Tư Đồ Tĩnh chẳng qua là Chân giai Đại Đế.
Mà Thái Cổ Dược Linh là ngụy tôn, như vậy hắn có thể nghe được nội dung truyền âm, cũng không có gì lạ.
Chỉ là, điều khiến Khương Vân không ngờ tới là, hắn vậy mà biết được mình cố ý luyện chế ra một viên Tái Sinh Hồn Đan.
Khương Vân lại nghĩ đến ngay sau đó, khi mình sắp luyện chế thành công Thái Cổ đan dược, hắn đã ra tay ngăn cản, hủy đi dược dịch, đồng thời bởi vì không biết thân phận của mình, cho nên mới đưa ra điều kiện, nếu như mình có thể sống sót rời khỏi Thái Cổ thí luyện, liền sẽ nói cho mình biết một số chuyện.
Điều này cũng có nghĩa là, Thái Cổ Dược Linh làm tất cả những chuyện này, kỳ thật, cũng là vì mình!
"Vì sao hắn phải làm như vậy?"
Khương Vân nhíu mày, suy tư vấn đề này.
Mà đúng lúc này, Sư Mạn Âm vừa vặn lên tiếng hỏi hắn: "Phương trưởng lão, ngươi đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?"
Nghe được lời Sư Mạn Âm, trong đầu Khương Vân đột nhiên thông suốt, nghĩ đến đáp án.
Nhân Quả túc tuệ!
Sư Mạn Âm nói qua, Thái Cổ Dược Linh cũng là người có được Nhân Quả túc tuệ, thậm chí, danh xưng này, đều là do Thái Cổ Dược Linh nói cho nàng biết.
Như vậy, Thái Cổ Dược Linh hẳn là cũng biết, Sư Mạn Âm cho rằng mình cũng là người có Nhân Quả túc tuệ.
Khương Vân tiếp tục suy nghĩ: "Nói như vậy, hẳn là, Thái Cổ Dược Linh và Sư Mạn Âm đã từng có kinh nghiệm giống nhau."
"Sư Mạn Âm nhớ rõ có người xông qua tất cả ác mộng khảo thí của Dược các, vậy thì Thái Cổ Dược Linh này, cũng từng thấy qua, có người thông qua được thí luyện mà hắn thiết lập."
"Nhưng trên thực tế, chuyện như vậy, trong hiện thực căn bản chưa từng xảy ra."
"Bởi vậy, khi biết ta cũng có Nhân Quả túc tuệ, thông qua được ác mộng khảo thí của Dược các, hắn liền nhất định muốn ta tới tham gia thí luyện."
"Nếu như ta có thể lấy ra đan dược, thông qua thí luyện của hắn, vậy thì ta chính là người mà hắn muốn tìm!"
"Thậm chí, Thái Cổ Dược Linh đều đã cân nhắc đến khả năng ta không chú ý đến đan dược và thí luyện, căn bản không đi thử lấy ra đan dược, cho nên cố ý luyện chế ra một viên Tái Sinh Hồn Đan mà ta cần!"
Những suy nghĩ này, mặc dù Khương Vân không dám chắc chắn nhất định là đáp án chính xác, nhưng thông qua những tình huống mà hắn biết được trước mắt, đây chính là lời giải thích hợp lý duy nhất.
Mà muốn chứng minh suy nghĩ của mình có chính xác hay không, cũng rất đơn giản, chính là lấy ra đan dược trong hỏa diễm, thông qua thí luyện của Thái Cổ Dược Linh.
Khương Vân nhìn về phía Sư Mạn Âm, lắc đầu nói: "Ta vừa mới thảo luận với Hàn trưởng lão, hai chúng ta trước mắt cũng không nghĩ ra được biện pháp gì tốt."
"Nhiệt độ của hỏa diễm này thực sự quá cao, vượt xa phạm vi mà chúng ta có thể chịu đựng được."
"Bất quá, đây mới chỉ là bắt đầu, vẫn còn ba ngày nữa, có lẽ, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp."
Sư Mạn Âm gật đầu, bỗng nhiên đổi sang dùng truyền âm nói: "Đúng rồi, t·h·i·ê·n Tôn sư muội vẫn chưa rời đi, không biết có phải là đang chờ ngươi hay không, các nàng vừa rồi có nói gì với ngươi không?"
"Không nói gì với ta, các nàng sao còn chưa rời đi?" Câu nói này của Sư Mạn Âm khiến Khương Vân cũng phải sửng sốt.
Tuyết Tình các nàng tới đây là vì xem mình liệu có thể luyện chế ra Thái Cổ đan dược hay không.
Bây giờ, mình đã thẳng thắn thừa nhận luyện dược thất bại, đều đã tiến vào Thái Cổ thí luyện này, các nàng lại còn chưa đi.
Sư Mạn Âm nói tiếp: "Không chỉ có các nàng, tất cả mọi người đều chưa rời đi, hẳn là đang chờ Thái Cổ thí luyện kết thúc, xem ngươi có tiếp tục luyện chế Thái Cổ đan dược hay không."
Khương Vân hiểu rõ gật đầu, đích thật là có khả năng này.
Sư Mạn Âm quay đầu nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Cũng không biết, Kỳ Lão và Lăng Chính Xuyên được đưa đến khu vực nào, Thái Cổ Dược tông chúng ta, tính cả ba người chúng ta, tổng cộng chỉ có năm người tiến vào nơi này, so với các thế lực Thái Cổ khác thì ít hơn quá nhiều."
"Nếu như những người khác muốn gây bất lợi cho Thái Cổ Dược tông chúng ta, vậy thì hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm."
Việc Lăng Chính Xuyên có thể tiến vào Thái Cổ thí luyện, Khương Vân cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Mặc dù thực lực tổng hợp của Thái Cổ Dược tông kém, nhưng Lăng Chính Xuyên, người đứng đầu hàng đệ tử chân truyền này, ngược lại cũng có thể coi là danh xứng với thực.
Khương Vân cười nói: "Không cần lo lắng, tông chủ đã dám để bọn hắn vào, tất nhiên là đã cho bọn hắn một chút vật phòng thân."
"Hơn nữa, các Thái Cổ Chi Linh khác, không chừng cũng không cho phép mọi người động thủ với nhau."
Sống c·h·ế·t của Lăng Chính Xuyên, Khương Vân không hề để ý chút nào, còn về Kỳ Lão, Khương Vân cũng không thân không quen, Khương Vân đương nhiên sẽ không quan tâm tới sự an nguy của bọn họ.
Sư Mạn Âm thở dài nói: "Chỉ mong là như vậy!"
"Phương trưởng lão, không quấy rầy ngươi nữa, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian xem có thể lấy ra viên đan dược kia không."
Sau khi Sư Mạn Âm nói xong, liền không nói gì thêm nữa, ánh mắt nhìn về phía hỏa diễm trước mặt, mà Khương Vân cũng không còn lười biếng như trước, mà nghiêm túc suy tư.
Còn về những người khác, dù sao cũng không thể động thủ với nhau, cho nên tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý vào việc làm thế nào để lấy ra đan dược trong hỏa diễm.
Trong lúc nhất thời, thế giới này lâm vào yên tĩnh, chỉ có âm thanh hỏa diễm t·h·iêu đốt vang lên.
Không thể không nói, đệ tử của năm nhà Thái Cổ thế lực khác, thật sự đều có bản lĩnh.
Nửa ngày sau, ba tên đệ tử Khí Tông riêng phần mình lấy ra một cỗ khôi lỗi, sau đó, ba người vậy mà ngay trước mặt mọi người, tháo dỡ ba cỗ khôi lỗi ra, chia thành đống lớn linh kiện.
Tiếp theo, bọn hắn dùng linh kiện, lại lắp ráp ra một cỗ khôi lỗi.
Mà Khương Vân cũng chú ý tới, cỗ khôi lỗi này và cỗ khôi lỗi mà Khí Tông đưa cho mình, mặc dù kiểu dáng không khác biệt lắm, nhưng vật liệu sử dụng, cùng với phù văn khắc trên thân, lại có một số khác biệt.
Hẳn là càng chắc chắn hơn.
Quả nhiên, ba tên đệ tử Khí Tông liên thủ thao túng cỗ khôi lỗi này, để nó đưa bàn tay ra, thận trọng thăm dò vào trong lửa.
Dưới sự t·h·iêu đốt của hỏa diễm, bàn tay khôi lỗi mặc dù lập tức bốc lên khói đen, nhưng lại không bị bốc cháy, càng không bị đốt thành tro bụi.
Điều này khiến cho ba tên đệ tử Khí Tông lập tức sáng mắt lên, tiếp tục thôi động khôi lỗi, để cánh tay, thân thể khôi lỗi, từng chút một thăm dò vào trong lửa.
Rất nhanh, toàn bộ cỗ khôi lỗi đều đứng trong ngọn lửa, vẫn không bị bốc cháy!
Lần này, người xung quanh đều có chút hâm mộ nói: "Vẫn là các ngươi Khí Tông lợi hại, khôi lỗi này thậm chí ngay cả hỏa diễm cao như vậy, đều có thể chịu được."
Chỉ có Khương Vân trong lòng cười lạnh, khôi lỗi bây giờ chỉ là đặt mình ở chỗ rìa của hỏa diễm, mà mọi người đều biết, càng tiến sâu vào trong hỏa diễm, nhiệt độ càng cao.
Đan dược là ở vị trí năm trăm trượng, khôi lỗi này có thể đi đến hai trăm trượng, đã là cực hạn!
Quả nhiên, dưới sự thôi động của ba tên đệ tử Khí Tông, khôi lỗi sải bước, dùng tốc độ cực nhanh xông về phía đan dược.
Nhưng qua trăm trượng, thân thể khôi lỗi đã bắt đầu bị t·h·iêu đốt từng chút một.
Đợi đến khi vọt tới gần hai trăm trượng, khôi lỗi đã hoàn toàn bị đốt thành hư ảo.
Kết quả này, khiến cho sắc mặt ba tên đệ tử Khí Tông đều trở nên khó coi.
Không có đạt được đan dược, còn khiến ba người riêng phần mình tổn thất một cỗ khôi lỗi!
Sau Khí Tông, hai tên đệ tử t·h·i gia cũng tiến tới, lẩm bẩm một trận, lấy ra bốn bộ t·h·i t·hể, một cỗ t·h·i t·hể Đại Đế, ba bộ t·h·i t·hể Chuẩn Đế.
Tiếp theo, dưới sự điều khiển của đệ tử t·h·i gia, bốn bộ t·h·i t·hể vậy mà lại c·ắ·n nuốt lẫn nhau.
Rất nhanh, bốn bộ t·h·i t·hể biến thành một cỗ t·h·i t·hể, bụng to như quả cầu.
Nhìn đến đây, Khương Vân liền hiểu rõ, t·h·i gia chẳng khác gì là dùng bốn bộ t·h·i t·hể này, tiếp sức đi lấy đan dược.
Cỗ t·h·i t·hể thứ nhất bị t·h·iêu hủy, sẽ lộ ra cỗ t·h·i t·hể thứ hai, cỗ t·h·i t·hể thứ hai bị hỏa táng, thì sẽ là bộ thứ ba, bộ thứ tư.
Biện pháp này, kỳ thật rất là không tệ.
Nếu như bọn hắn mang theo đủ số lượng t·h·i t·hể, như vậy có lẽ thật sự có thể lấy được đan dược.
Nhưng đáng tiếc, bọn hắn chỉ có bốn bộ t·h·i t·hể, vẻn vẹn chỉ đi tới vị trí gần ba trăm trượng, tất cả đều đã bị t·h·iêu đốt thành hư vô.
Sau đó, Phó gia, Bặc gia, Trận Tông, ba đại thế lực cũng lần lượt ra tay, phương thức đều là ngũ hoa bát môn, nhưng kết quả lại giống nhau.
Xa nhất, lại là Trận Tông, đi tới vị trí bốn trăm trượng!
Năm nhà toàn bộ thất bại, mà đệ tử Khí Tông, cũng đưa ánh mắt nhìn về phía ba người Khương Vân nói: "Đây là thí luyện do Thái Cổ Dược Linh các ngươi bày ra, ba vị Dược tông các ngươi, có thể hay không để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận