Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 3627: Cường đại chúa tể

**Chương 3627: Chúa tể cường đại**
Thời khắc này Thiết Như Nam đã đến lúc hấp hối, thần trí mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền, thậm chí linh hồn cũng bắt đầu tan rã từng chút một.
Mặc dù có thể nghe được Khương Vân nói, nhưng nàng không thể mở mắt, không thể đáp lại.
Có thể Khương Vân lại để nàng tựa vào người mình, thật sự đem bát cháo trong tay mình đút từng chút một vào miệng nàng.
Sớm từ nhiều năm trước, Thiết Như Nam gần như không thể tự mình động thủ ăn cơm, ba bữa một ngày của nàng đều là Khương Vân đút.
Mà lần này, Khương Vân cho ăn càng đặc biệt cẩn thận, dường như sợ có một chút bỏ sót.
Trong quá trình này, trên người Thiết Như Nam lại dần dần sáng lên ánh sáng chín màu mông lung!
"Khương Vân, ngươi, ngươi cho nàng ăn thứ gì?"
Đúng lúc này, thanh âm mang theo khiếp sợ của Vong lão đột nhiên vang lên bên tai Khương Vân.
Khương Vân như không hề nghe thấy Vong lão nói gì, vẫn tiếp tục đút cháo từng chút một vào miệng Thiết Như Nam.
Ánh sáng chín màu trên người Thiết Như Nam càng ngày càng sáng, đến mức trong Uyên Ương giới này, không ít phàm nhân đều đã chú ý tới ánh sáng chín màu phát ra từ trong hồ!
Cuối cùng, Khương Vân đút xong thìa cháo cuối cùng vào miệng Thiết Như Nam, đồng thời đưa ngón tay ra, cực kỳ dịu dàng lau đi vết cháo đọng nơi khóe miệng nàng.
Cùng lúc đó, bên ngoài Uyên Ương giới, bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm gừ mang theo chút phẫn nộ.
Mà trong tiếng gầm gừ này, ở phía trước Khương Vân, một bóng hình mơ hồ bỗng nhiên dần dần nổi lên.
Gần như trong nháy mắt, bóng hình này đã ngưng tụ thành hình người, tướng mạo cũng trở nên rõ ràng.
Thình lình, là đứa bé trai mà Khương Vân sáng tạo ra, đã có ý thức tự chủ!
Thiếu niên mười sáu tuổi này, tướng mạo có bảy tám phần tương tự Khương Vân.
Giống như đối với người không hiểu rõ Khương Vân, khi nhìn thấy thiếu niên này, chỉ sợ có thể coi hắn là Khương Vân.
Chỉ có điều, giờ phút này trên mặt thiếu niên không có chút biểu cảm nào, trong hai mắt càng hiện ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo.
Hắn không nhìn Khương Vân, mà nhìn về phía Thiết Như Nam đang tựa vào người Khương Vân!
Giờ khắc này, Thiết Như Nam tuy đã như ngủ say, bất động, nhưng ánh sáng chín màu phát ra từ trên người nàng đã hoàn toàn bao phủ lấy nàng, khiến nàng thoạt nhìn thần thánh không thể xâm phạm!
"Rống!"
Trong miệng thiếu niên đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét như dã thú, chân dùng sức đạp mạnh xuống đất, thân hình liền như tia chớp, lao về phía Thiết Như Nam!
Đối với sự xuất hiện của thiếu niên này, đối với việc đối phương đột nhiên ra tay, cùng tu vi cường đại mà đối phương sở hữu, trên mặt Khương Vân từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, tựa hồ hắn biết trước đối phương sẽ xuất hiện, cũng biết đối phương sẽ công kích mình.
Mắt thấy đối phương sắp xông tới trước mặt mình, Khương Vân mới đột nhiên giơ tay lên, đấm một quyền về phía thiếu niên.
Thiếu niên không tránh không né, cũng giơ quyền lên, nghênh đón nắm đấm của Khương Vân.
"Oanh!"
Hai nắm đấm va chạm, thân thể Khương Vân sừng sững bất động, còn thiếu niên lại bị chấn động bay ngược ra ngoài.
Bất quá, thiếu niên rất nhanh liền ổn định thân hình, hàn ý trong mắt càng đậm, một lần nữa đưa bàn tay về phía Khương Vân.
Bàn tay kia vậy mà trực tiếp biến mất, nhưng ngay sau đó liền từ trong hư vô trước mặt Khương Vân duỗi ra, chộp về phía cổ Khương Vân.
Thiếu niên ra tay, chẳng những tốc độ cực nhanh, mà còn xuất kỳ bất ý.
Chỉ tiếc, hắn gặp phải Khương Vân!
Trong kình phong do bàn tay thiếu niên đột nhiên xuất hiện mang theo, mái tóc trắng phơ của Khương Vân đều bị thổi tung bay, lộ ra đôi mắt vẩn đục kia.
Chỉ là, giờ phút này sự vẩn đục trong mắt hắn đã quét sạch sành sanh, thay vào đó là ánh sáng lấp lánh như sao.
Tu vi đã sáu mươi năm không dùng tới, càng là trong nháy mắt bộc phát toàn bộ.
Khương Vân với tốc độ nhanh hơn, đột nhiên đưa tay, bắt lấy cổ tay thiếu niên, lắc mạnh một cái.
Một cỗ lực lượng kinh khủng từ trong tay Khương Vân bay ra, dọc theo cổ tay thiếu niên tràn vào trong cơ thể hắn.
Sắc mặt thiếu niên lập tức biến đổi, cảm thụ được cỗ lực lượng kia trong cơ thể mình với thế tồi khô lạp hủ, ầm ầm va chạm vào thân thể, khiến hắn lần nữa không khống chế được bay ra ngoài.
Ngay khi thiếu niên bay ra lần nữa, Khương Vân nhẹ nhàng đặt thân thể Thiết Như Nam nằm ngang trên mặt đất.
Sau đó, Khương Vân lúc này mới đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trầm giọng mở miệng nói: "Ngươi chính là vị chúa tể kia sao?"
"Ngươi là vì Như Nam mà đến đây đi!"
"Chỉ là, ta có chút không hiểu, với thực lực của ngươi, tại sao phải bám vào một đứa trẻ ta sáng tạo ra?"
"Bản tôn của ngươi đâu? Thủ hạ của ngươi đâu?"
Cùng lúc đó, trong Tuần Thiên Thần Cung, Tuần Thiên Sứ Giả mặc một bộ áo lam, đeo mặt nạ màu xanh lam, đang đứng ở phía trên cung điện, như pho tượng, bất động!
----
Nghe được Khương Vân chất vấn, thiếu niên không có phản ứng gì, nhưng Vong lão lại có chút giật mình nói: "Ngươi vậy mà biết hắn là ai?"
Khương Vân khẽ gật đầu nói: "Ta không những biết hắn là ai, mà ta còn vừa vặn biết, hắn rất hứng thú với một vật."
"Sau khi ta cho Như Nam ăn vật kia, ta liền nghĩ đến, hắn hẳn là sẽ xuất hiện."
"Nhưng ngược lại ta không ngờ, hắn lại bám vào thân đứa bé này!"
"Có phải hay không, hắn đã chiếm cứ ý chí của ta?"
Vong lão không để ý đến vấn đề của Khương Vân, mà tiếp tục truy hỏi: "Ngươi cho Thiết Như Nam ăn vào, rốt cuộc là cái gì?"
Khương Vân khẽ mỉm cười nói: "Kỳ thật, đáp án ngươi đã biết, làm gì hỏi lại?"
"Mặc dù ta không hiểu hết thảy thế gian này có phải là mộng cảnh hay không, nhưng ta coi như là như vậy đi!"
"Nếu Như Nam trong mộng ta không thể cứu nàng, vậy có lẽ để nàng tỉnh lại, để nàng rời khỏi mộng cảnh, trở lại hiện thực, nàng mới có thể sống sót!"
Vong lão hít sâu một hơi nói: "Ngươi cho nàng ăn vào Như Mộng quả!"
Đúng vậy, Khương Vân đã cho viên Như Mộng quả kia vào trong bát cháo!
Như Mộng quả, hẳn là vật của Thận tộc.
Mà tác dụng của nó, nghe nói sau khi ăn vào, có thể khiến người ta tỉnh táo lại từ trong mộng!
Từ đầu đến cuối, Khương Vân chưa hề từ bỏ ý định cứu Thiết Như Nam.
Thậm chí, khi Vong lão để hắn lựa chọn có tiếp tục để đứa bé có ý thức tự chủ kia xuất hiện hay không, hắn lựa chọn tiếp tục để đứa bé kia xuất hiện, mục đích thực sự, chính là hy vọng có thể gây nên sự chú ý của vị chúa tể cường đại kia, có thể khiến hắn đích thân đến tìm mình.
Khương Vân tin tưởng, làm chúa tể của mảnh thiên địa này, đối phương hẳn là có biện pháp cứu sống Thiết Như Nam.
Mà nếu như đối phương không có cách nào, hoặc là không tới, thì Khương Vân quyết định cho Thiết Như Nam ăn Như Mộng quả!
Kết quả, đối phương không tới, mà đại nạn của Thiết Như Nam lại theo đó đến, cho nên Khương Vân cuối cùng đã bỏ Như Mộng quả vào trong cháo, để Thiết Như Nam ăn hết.
Kỳ thật, Khương Vân cũng không biết ăn Như Mộng quả có thể giúp Thiết Như Nam bảo toàn tính mạng hay không.
Có lẽ, như Vong lão nói, hết thảy thế gian này, không phải là một giấc mộng.
Lại hoặc là, tác dụng của Như Mộng quả, không phải là có thể làm cho người ta tỉnh lại từ trong mộng.
Nhưng bất kể thế nào, điều này ít nhất cũng cho Khương Vân một hy vọng, một hy vọng Thiết Như Nam trong hiện thực đã tỉnh, đồng thời có thể bình yên vô sự tiếp tục sống!
Mà lúc này, ánh sáng chín màu phát ra trên thân thể Thiết Như Nam, cùng linh hồn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán kia, khiến hy vọng của Khương Vân cũng theo đó lớn hơn mấy phần!
Nhất là vị chúa tể cường đại này, rõ ràng là sau khi nhận ra khí tức của Như Mộng quả, vậy mà lại bám vào thân đứa bé này, đến đoạt thân thể Thiết Như Nam, càng làm cho Khương Vân ý thức được cách làm của mình, có lẽ là đúng!
Hiểu được ý nghĩ của Khương Vân, Vong lão vừa tức vừa giận nói: "Ngươi đây là chơi với lửa có ngày chết cháy!"
"Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, mỗi lần ngươi công kích hắn một lần, thực lực của hắn lại mạnh lên một phần sao!"
"Đến cuối cùng, ngươi không những không bảo vệ được Thiết Như Nam, mà chính mình cũng sẽ chết trong tay hắn!"
Khương Vân khẽ mỉm cười nói: "Sẽ không, đứa bé này, là do ta sáng tạo ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận