Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 4076: Trịnh trọng việc

Chương 4076: Trịnh trọng việc này
Trước đó, Mộc Mệnh từng nhắc với Khương Vân, muốn bái hắn làm thầy, Khương Vân cũng không phải không muốn dạy hắn, mà là không thể dạy hắn, cho nên không có cho hắn câu trả lời chắc chắn.
Nhưng mà bây giờ, khi chứng kiến những gì Mộc Mệnh trải qua, nhất là nghe được những lời Mộc Mệnh tự nhủ trong mộng, Khương Vân lại thay đổi ý định.
Chỉ cần mình có thể tái tạo thân thể Mộc Mệnh, để hắn biến thành người bình thường, như vậy hắn liền có thể chân chính tu luyện, liền có thể bái mình làm sư phụ.
Như vậy, với thân phận sư phụ của Mộc Mệnh, biết được Mộc Mệnh bị người ta lừa gạt, dẫn đến gây ra họa lớn, thậm chí liên lụy Mộc Chính Quân đều là chịu gia pháp xử trí, thay đệ tử trút giận, tự nhiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Kỳ thật, Khương Vân biết, tình trạng và thân phận của mình bây giờ, căn bản không thích hợp thu nhận đệ tử.
Thế nhưng. Hắn không thể nào quên được việc Mộc Mệnh một mình ngồi dưới mặt đất sâu ngàn trượng, không ngủ không nghỉ vì mình quán thâu Mộc chi lực suốt hơn ba tháng, không ngừng trò chuyện với mình, cho đến cuối cùng, đã cứu mình tỉnh lại.
Mộc Mệnh, có lẽ trở nên tầm thường, nhưng hắn vẫn có thuộc về tín niệm và kiên trì của chính hắn.
Loại trừ việc có ơn cứu mạng với Khương Vân, vả lại, Mộc Mệnh và Khương Vân còn có những trải nghiệm tương tự.
Bởi vậy, Khương Vân nguyện ý thu hắn làm đệ tử, nguyện ý đồng dạng bảo vệ hắn!
Nghe được Khương Vân nói, Mộc Chính Quân lập tức sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Mấy ngày chung sống, tuy rằng hắn vẫn không biết thân phận chân chính của Khương Vân, nhưng đã rõ ràng con người Khương Vân.
Nhất là thực lực của Khương Vân, chẳng những hơn xa mình, hơn nữa còn đồng thời có Ngũ Hành chi lực, đều làm đảo lộn nhận thức của mình.
Trong mắt Mộc Chính Quân, lai lịch bối cảnh của Khương Vân tất nhiên cực lớn, thực sự cho rằng Khương Vân ngày sau có khả năng cực lớn trở thành Đại Đế.
Mà Mộc Mệnh, đã sớm không phải là thiên tài năm đó.
Thậm chí, coi như Khương Vân thực sự giúp hắn tái tạo thân thể, để hắn biến thành người bình thường, cũng không có nghĩa Mộc Mệnh có thể biến trở lại thành thiên tài đã từng.
Nhiều nhất cũng chỉ là trở thành một tu sĩ bình thường mà thôi.
Bởi vậy, Khương Vân nguyện ý thu Mộc Mệnh như vậy làm đệ tử, nguyện ý thay mặt Mộc Mệnh, đây là thực sự quan tâm Mộc Mệnh!
Hít sâu một hơi, Mộc Chính Quân ôm quyền nói với Khương Vân: "Đông Phương tiểu hữu, hảo ý của ngươi, ta và Mệnh Nhi xin nhận."
"Nhưng việc này không có quan hệ gì đến ngươi, ta không thể để Mệnh Nhi liên lụy ngươi, cho nên, việc này, vẫn là coi như thôi đi!"
Chính là bởi vì Mộc Chính Quân cảm kích Khương Vân, cho nên không hy vọng Khương Vân thực sự đến Mộc gia, đi tìm tộc đệ của mình, tìm Mộc Lâm Nguyên bọn hắn báo thù.
Dù sao, Khương Vân có mạnh hơn, cũng chỉ là một người, làm sao có thể chống lại toàn bộ Mộc gia của mình.
Vạn nhất Khương Vân vẫn lạc tại Mộc gia, vậy thì sai lầm của mình coi như quá lớn.
Khương Vân đưa tay đỡ thân thể Mộc Chính Quân, nói: "Thế nào, chẳng lẽ Mộc lão trượng cho rằng ta không đủ tư cách trở thành sư phụ của Mộc Mệnh?"
Mộc Chính Quân lắc đầu liên tục: "Dĩ nhiên không phải!"
"Vậy là tốt rồi!" Khương Vân cười nhạt nói: "Lão trượng, luận tuổi tác, luận kinh nghiệm, ta không thể so sánh với lão trượng."
"Thế nhưng, ít nhiều ta cũng coi như trải qua một ít chuyện, cho nên ta biết, muốn nhận được sự tôn trọng của người khác, không phải dựa vào nhẫn nhịn và ẩn núp."
"Mộc Mệnh, từ đầu đến cuối, không có làm sai bất cứ chuyện gì, hắn không đáng phải chịu đựng như vậy!"
"Mộc lão trượng, thương thế trên thân thể dễ dàng khôi phục, nhưng thương tổn tâm hồn, lại không dễ dàng hồi phục như vậy."
"Tóm lại, chuyện Mộc Mệnh, cứ giao cho ta xử lý, lão trượng cứ coi như không biết là được!"
Dứt lời, Khương Vân không nói nữa, cúi đầu nhìn Mộc Mệnh đang ngủ say, lần nữa đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên mi tâm Mộc Mệnh.
Một đoàn quang cầu mỏng manh, theo mi tâm Mộc Mệnh bay ra, rơi vào trong tay Khương Vân.
Cầm đoàn quang cầu này, Khương Vân cất bước đi ra ngoài.
Mộc Chính Quân đứng run rẩy tại chỗ, trong đầu vẫn quanh quẩn lời Khương Vân vừa nói, trên mặt không kìm được từng đợt nóng bừng.
Hắn sao có thể không minh bạch, Khương Vân căn bản chính là đang nói với mình, sai không phải Mộc Mệnh, sai là chính mình!
Từ khi Mộc Mệnh biến thành tầm thường, mặc kệ là chính mình, hay là cha mẹ Mộc Mệnh, đều cho rằng Mộc Mệnh lãng phí tài nguyên tu hành của gia tộc, trong lòng cảm thấy áy náy với gia tộc, cho nên khi Mộc Mệnh bị người ta khi dễ, mình luôn luôn giả bộ như không biết, hoặc là nhẫn nhịn.
Thậm chí, để tránh những chuyện tương tự phát sinh, mình còn mang theo Mộc Mệnh rời khỏi chủ gia, đưa đến dược viên hẻo lánh này.
Cũng chính bởi vì mình nhiều lần nhường nhịn, mới có thể làm cho những kẻ khi dễ Mộc Mệnh, càng thêm nghiêm trọng, không kiêng nể gì.
Kỳ thật, nếu như lúc đó mình thái độ cứng rắn một chút, với địa vị của mình ở Mộc gia, bảo vệ Mộc Mệnh, cũng không phải là chuyện quá khó khăn, cũng đương nhiên sẽ không có người dám khi dễ Mộc Mệnh.
Sau một hồi lâu, Mộc Chính Quân thì thào: "Đúng vậy, người làm sai là ta, thế nhưng, lại để Mệnh Nhi thay ta gánh chịu hậu quả!"
Dứt lời, Mộc Chính Quân nhìn về phía Mộc Mệnh, trên mặt lộ ra vẻ hiền từ nói: "Mệnh Nhi, gia gia làm có chút không xứng chức, nhưng may mắn thay, con gặp được một vị sư phụ tốt!"
Khương Vân ngồi ở trong sân, nhắm mắt lại, thể nội, Ngũ Hành chi lực lặng lẽ vận chuyển.
Hắn tuy quyết định muốn thu Mộc Mệnh làm đệ tử, muốn thay Mộc Mệnh trút giận, nhưng hắn cũng không định đi ngay bây giờ.
Hắn muốn chờ Mộc Mệnh tỉnh lại, chờ đến khi chữa khỏi cho Mộc Mệnh, sẽ mang theo Mộc Mệnh cùng đi!
Chỉ có để Mộc Mệnh tận mắt chứng kiến, mới có thể xóa đi thương tổn tâm hồn hắn, mới có thể khiến hắn không còn e ngại những kẻ đã từng khi dễ hắn.
Mộc Mệnh ngủ một giấc này chừng bảy ngày, mới mơ màng tỉnh lại.
Khi hắn mở mắt, nhìn căn phòng trống không, vẻ mặt mang theo sự mờ mịt.
Ngơ ngác ngồi một lát, hắn mới rốt cục lấy lại tinh thần, sờ lên phần lưng đã đóng vảy của mình, vẻ mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhớ lại những gì xảy ra trước khi hôn mê.
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói của Mộc Chính Quân: "Tỉnh rồi, thì ra đi!"
"A, đến rồi!"
Mặc dù miệng đáp ứng, nhưng Mộc Mệnh vẫn lề mề nửa ngày mới ra khỏi phòng.
Bởi vì hắn có chút không dám đối mặt gia gia.
Mộc Mệnh đi ra khỏi phòng, nhìn thấy gia gia và Khương Vân đang ngồi, nhỏ giọng nói: "Gia gia, Đông Phương đại ca!"
Khương Vân mỉm cười với hắn, không nói gì, Mộc Chính Quân thì là bản lấy khuôn mặt, nói với hắn: "Mộc Mệnh, tới đây!"
Nghe được gia gia lại gọi thẳng tên của mình, Mộc Mệnh lập tức rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh gia gia, thở mạnh cũng không dám.
Mộc Chính Quân vẫn như cũ xụ mặt, lạnh lùng nói: "Mộc Mệnh, gia gia hỏi con, con có nguyện bái Đông Phương vi sư không!"
"Cái gì?" Mộc Mệnh đột nhiên ngây ngẩn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn gia gia, nhất thời căn bản không kịp phản ứng.
Mộc Chính Quân cao giọng, lần nữa mở miệng: "Mộc Mệnh, ta hỏi con, có nguyện ý hay không bái Đông Phương vi sư!"
Mộc Mệnh lúc này mới hoàn hồn, trong mắt sáng lên, không chút do dự liên tục gật đầu: "Nguyện ý, con nguyện ý!"
Mộc Chính Quân nghiêm túc nói: "Mộc Mệnh, một ngày vi sư, cả đời vi phụ."
"Một khi bái sư phụ, vậy từ đó về sau, sư phụ sẽ giống như cha con, con vĩnh viễn, không thể phản bội sư phụ."
"Nếu dám làm chuyện khi sư diệt tổ, trời tru đất diệt, chết không yên lành!"
"Cho nên, con suy nghĩ kỹ càng, sau đó trả lời ta, có nguyện ý hay không bái Đông Phương vi sư!"
Không thể không nói, Mộc Chính Quân ba lần liên tiếp hỏi han, đừng nói để Mộc Mệnh còn nhỏ tuổi cảm nhận được sự ngưng trọng, mà ngay cả Khương Vân ở bên cạnh, cũng có một loại cảm giác trách nhiệm, nghĩ đến sư phụ và đệ tử của mình.
Kỳ thật, ban đầu theo ý của Khương Vân, chỉ cần hỏi Mộc Mệnh có nguyện ý bái sư hay không, nếu nguyện ý, thì làm lễ bái sư là xong.
Có thể Mộc Chính Quân lại khác, ông cho rằng, sư phụ sẽ giống như cha, cho nên toàn bộ quá trình bái sư nhất định phải trịnh trọng việc này.
Thậm chí, ông còn muốn tìm người làm chứng kiến, cũng may Khương Vân kịp ngăn cản.
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc một hồi lâu, Mộc Mệnh lần nữa dùng sức gật đầu: "Con nguyện ý!"
Đồng thời, Mộc Mệnh cũng bỗng nhiên lĩnh ngộ, đột nhiên quay người, quỳ xuống trước mặt Khương Vân: "Đệ tử Mộc Mệnh, nguyện bái ngài làm thầy!"
Nói xong, Mộc Mệnh liên tục dập đầu ba cái.
Khương Vân ngồi nghiêm chỉnh, nhận lễ bái sư của Mộc Mệnh.
Đợi Mộc Mệnh hành lễ xong, Khương Vân gật đầu nói: "Từ đó về sau, con, Mộc Mệnh, chính là đệ tử thứ ba của ta!"
"Đã thu con làm đồ đệ, vậy thì thân là sư phụ, ta tự nhiên cũng muốn tặng chút lễ vật, ta sẽ thử xem, tặng con một thân thể mới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận