Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 6047: Không phải Huyễn Thuật

Chương 6047: Không phải ảo thuật
Khương Vân bên cạnh xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi mạo mỹ, chân trần, trên thân chỉ mặc một tầng lụa mỏng màu trắng sữa.
Lại thêm thanh âm mang theo từng tia mị hoặc, nếu là một tiểu hỏa tử huyết khí phương cương, chỉ cần nhìn thấy nữ tử này, e rằng sẽ có chút không cầm giữ được.
Nhất là Khương Vân tu hành huyết mạch chi thuật, càng có thể cảm giác được vị Phù Nhị này ít nhất là Luân Hồi cảnh, khí huyết cực kì dồi dào, tựa như trong cơ thể ẩn chứa một đám lửa, có thể thiêu đốt chính mình.
Nhưng Khương Vân không háo sắc, cũng không phải thật sự vì chuyện nam nữ hoan ái mà đến, cho nên đương nhiên sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
Bất quá, lời nữ tử kia nói ra, lại khiến Khương Vân trên mặt lộ ra một vòng mỉm cười nói: "Không ngờ, danh tiếng của ta bây giờ lại lớn như vậy."
Hiển nhiên, nữ tử này đã biết chuyện Khương Vân làm hôm nay tại hiệu cầm đồ, càng rõ ràng thân phận của Khương Vân.
Nữ tử kia phát ra một tiếng cười duyên nói: "Ta vẫn nên gọi ngài là Phương công tử, gọi trưởng lão, cảm giác như gọi ngài già đi vậy."
"Chuyện Phương công tử làm hôm nay, bây giờ trên đảo Lan Thanh, không ai không biết."
"Nói ra chỉ sợ công tử không tin, ngay lúc trước đó không lâu, mấy tỷ muội chúng ta còn đang nói đùa, không biết Phương công tử có thể tới nơi này của chúng ta không."
"Không ngờ, Phương công tử bây giờ lại đã tới."
Khương Vân khẽ mỉm cười nói: "Không biết cô nương xưng hô như thế nào?"
Nữ tử cười đưa tay khẽ đánh miệng mình nói: "Ngài xem ta kìa, nhìn thấy Phương công tử lại vui mừng quá."
"Ta tên Phù Nhị!"
Khương Vân trong lòng hiểu rõ, đối phương nói tất nhiên không phải tên thật, biết cái tên, bất quá là thuận tiện xưng hô mà thôi.
Phù Nhị nói tiếp: "Công tử hẳn là lần đầu tiên đến Lan Thanh Lâu chúng ta, nhưng có người muốn tìm hay không?"
Khương Vân mặc dù đúng là vì tìm người mà đến, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Phù Nhị trong miệng tìm người, cùng với hắn tìm người, cũng không phải cùng một ý tứ.
Trong thanh lâu, tự nhiên cũng có những nữ tử nổi danh, lấy tên đẹp, hoa khôi.
Lúc Khương Vân tìm người nghe ngóng tin tức Lan Thanh đảo, đã nghe nói, Lan Thanh Lâu có tam đại hoa khôi, chẳng những từng người dung mạo quốc sắc thiên hương, mà lại cầm kỳ thư họa không gì không giỏi.
Quan trọng hơn là, các nàng đều là nữ tu, mà lại là nữ tu thực lực cường đại.
Tam đại hoa khôi, lại được xưng là tam đại Nữ Đế, tất cả đều là Không Giai Đại Đế!
Mặc dù Khương Vân vô luận như thế nào cũng không nghĩ rõ, vì sao đường đường Không Giai Đại Đế phải chạy đến nơi như thanh lâu này, đi ra bán thân thể và nhan sắc của mình, nhưng chỉ riêng cảnh giới tu vi Đại Đế, cũng đủ để vô số nam tu mộ danh mà đến rồi.
Một tu sĩ dưới Đại Đế, chỉ cần chịu tiêu tốn Chân Nguyên Thạch, lại có thể cùng một vị Nữ Đế triền miên một phen, chỉ nghĩ thôi, cũng đủ để cho người ta động lòng không dứt.
Đương nhiên, muốn thực hiện nguyện vọng này, cần có Chân Nguyên Thạch, thật sự có thể dùng hải lượng để hình dung.
Ngoài hoa khôi ra, còn có các danh xưng như hoa ngâm, hoa nhan, đều đại biểu cho những tuyệt sắc của Lan Thanh Lâu, cũng coi là có chút nổi danh.
Có không ít nam tu, chính là đặc biệt vì một nữ tử đặc biệt nào đó của Lan Thanh Lâu mà đến, cho nên Phù Nhị mới hỏi như vậy.
Khương Vân lắc đầu nói: "Con người ta, tương đối tin tưởng duyên phận."
"Đã hôm nay người nghênh đón ta là Phù Nhị cô nương, vậy đã nói rõ Phù Nhị cô nương cùng ta hữu duyên, ta cần gì phải tìm người khác."
Mắt Phù Nhị lập tức sáng lên, hướng Khương Vân uyển chuyển cúi đầu nói: "Đa tạ Phương công tử."
Sau khi ngồi thẳng lên, Phù Nhị lại hỏi: "Vậy không biết, Phương công tử thích thanh tịnh hay náo nhiệt?"
Khương Vân nhìn lướt qua đại sảnh lầu một.
Mặc dù nơi này rất đông người, nhưng cũng không ồn ào, mặt đất và vách tường đại sảnh, trên cột vẽ đông đảo phù văn, đều có hiệu quả hấp thu và ngăn cách âm thanh.
Bất quá, có không ít nam tu khỉ gấp, đang giở trò với nữ tử bên cạnh, thực sự không phong nhã chút nào.
Khương Vân lười nhìn những hình ảnh này, lại có mục đích mà đến, tự nhiên không thể lựa chọn ở nơi đông người như vậy, cho nên nói: "Thanh tịnh một chút đi!"
Phù Nhị gật đầu nói: "Vậy Phương công tử xin mời đi theo ta!"
Nói xong, Phù Nhị đã quay người đi về phía thang lầu.
Khương Vân đi theo sau nàng, men theo thang lầu đi lên.
Trên bậc thang, thỉnh thoảng lại có chút oanh oanh yến yến xuất hiện, hướng Khương Vân nở nụ cười xinh đẹp, mang theo một làn gió thơm thổi qua.
Khương Vân cũng là vẻ mặt tươi cười, với mỗi một nữ tử đi qua trước mặt, đều khẽ gật đầu.
Trên đỉnh lầu, mỹ phụ trung niên kia cùng Thẩm lão mở ra trận pháp đã trở về, vẫn nhìn Khương Vân chăm chú.
Nhìn đến đây, Thẩm lão có chút nhíu mày nói: "Tiểu tử này, căn bản không nhận ảnh hưởng của hoàn cảnh nơi này."
"Bất quá, ánh mắt hắn thanh tịnh, không nhìn chớp mắt, nụ cười trên mặt rõ ràng là giả vờ, điều này nói rõ, hắn cũng không phải vì tìm vui mà tới."
"Chỉ Tinh, ngươi có biết tiểu tử này, càng rõ tiểu tử này tại sao đến?"
Mỹ phụ trung niên, chính là đảo chủ Lan Thanh đảo, Triệu Chỉ Tinh!
Nghe được Thẩm lão nói, Triệu Chỉ Tinh quay đầu lại, hướng Thẩm lão nở nụ cười xinh đẹp nói: "Đương nhiên biết, hắn là đặc biệt vì tìm ta mà đến!"
Thẩm lão lập tức nghiêm mặt, thanh âm cũng trở nên lạnh mấy phần nói: "Chỉ Tinh, nơi này lại không có người khác, ngươi không thể bình thường một chút sao?"
Triệu Chỉ Tinh nụ cười trên mặt càng đậm nói: "Ta bây giờ rất bình thường, dường như ta không đoán sai, hắn thật sự là vì tìm ta mà đến!"
"Hừ!" Thẩm lão lạnh hừ một tiếng, không chỉ không lên tiếng nữa, mà lại dứt khoát thu Thần thức khỏi Khương Vân, tự đi đến bên bàn, nâng bầu rượu trên bàn, cạn ly.
Triệu Chỉ Tinh lại lần nữa xoay người, tiếp tục nhìn Khương Vân chăm chú, nụ cười trên mặt mặc dù không đổi, nhưng trong đó lại có thêm một vòng chờ mong.
Dưới sự dẫn dắt của Phù Nhị cô nương, Khương Vân xem như đã đi tới tầng bốn của Lan Thanh Lâu.
Trên đường đi, miệng Phù Nhị cũng không nhàn rỗi, giống như hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu tình huống của Lan Thanh Lâu cho Khương Vân.
Khương Vân nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn chủ động hỏi vài câu.
Tự nhiên, Khương Vân là muốn từ trong lời Phù Nhị, tìm một chút manh mối liên quan đến Lan Thanh kia.
Chỉ tiếc, không thu hoạch được gì.
Ngược lại Khương Vân cũng không nản chí, dù sao khoảng cách thời gian thực sự quá xa xưa, người biết chuyện thời đại Vũ Văn Cực kia, khẳng định không còn nhiều.
Khương Vân và Phù Nhị đi vào một căn phòng.
Bố trí trong phòng, ngược lại có chút lịch sự tao nhã, không khiến người ta có cảm giác xa hoa lãng phí.
Nhưng trong đó cũng ẩn giấu không ít đồ vật có thể dẫn dụ người ta nhập huyễn.
Điều này càng thêm nghiệm chứng suy đoán của Khương Vân, Lan Thanh Lâu này, mặc dù bên ngoài không có huyễn cảnh, nhưng từng li từng tí bên trong lại đều có quan hệ với huyễn cảnh.
Từ đó có thể thay đổi một cách vô tri vô giác, ảnh hưởng thần trí người tiến vào, cho đến cuối cùng bất tri bất giác sa vào ôn nhu hương.
Phù Nhị cho người mang rượu và thức ăn lên, bồi Khương Vân uống vài chén rượu, nàng cười nói: "Phương công tử, nếu không chê, ta gảy một khúc đàn, trợ tửu hứng cho công tử."
Khương Vân gật đầu nói: "Tốt!"
Nói thật, đừng nhìn Khương Vân bình chân như vại, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đến nơi này, lại không phải vì tìm vui mà đến, cho nên trong lòng thật sự có chút xấu hổ, không biết nên trò chuyện thế nào.
Bất quá, khi Phù Nhị cầm lấy cây đàn tỳ bà bày biện một bên, bắt đầu đàn tấu, sự xấu hổ trong lòng Khương Vân lập tức biến mất.
Bởi vì, ngón tay Phù Nhị kích thích tỳ bà, nhìn như đang gảy dây cung, nhưng lại đánh ra từng thủ ấn.
Còn trong tiếng tỳ bà nàng đàn, Khương Vân rõ ràng cảm thấy thanh âm mê hoặc.
Thậm chí, trên thân Phù Nhị, còn có từng tia khí tức tản ra, lặng lẽ tràn ngập trong căn phòng nhỏ.
"Muốn dùng ảo thuật với ta sao?" Khương Vân trong lòng cười lạnh, căn bản không ngăn cản, cứ để mình sa vào ảo thuật.
Thời gian dần trôi qua, trong mắt Khương Vân nhìn lại, tướng mạo Phù Nhị lúc này, bắt đầu phát sinh biến hóa, lại biến thành bộ dáng của Tuyết Tình.
Cảnh vật xung quanh, cũng huyễn hóa thành động phòng khi Khương Vân và Tuyết Tình thành thân.
Lúc này, tiếng tỳ bà đột nhiên dừng lại, Tuyết Tình mặt đầy vẻ u oán nhìn Khương Vân, khẽ hé môi son, nhẹ giọng mở miệng nói: "Phu quân!"
Hai chữ đơn giản, truyền vào tai Khương Vân, vậy mà khiến tim hắn đập không tự chủ được tăng nhanh.
Trong sát na, Khương Vân lại thật sự có loại cảm giác mê thất!
Mà sau một khắc, Tuyết Tình chạy tới trước mặt Khương Vân, dựa sát vào trong ngực hắn.
Thời khắc mấu chốt, hồn hỏa trong hồn Khương Vân sáng lên, khiến hắn trong nháy mắt thanh tỉnh, con ngươi hơi co rụt lại, thầm nghĩ trong lòng: "Cái này, không phải ảo thuật đơn giản!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận