Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 724: Cũng chưa xong

Chương 724: Vẫn chưa kết thúc
Giờ phút này, bên ngoài cửa chính Lưu gia, mặc dù số người vây tụ đã quá trăm, nhưng lại lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên tĩnh!
Bây giờ Kiều Tử Hàm đã nói rõ đầu đuôi sự việc, cũng chỉ ra phương pháp giải quyết, hiện tại chỉ còn đợi Lưu Chấn Đông trả lời.
Mặc dù tất cả mọi người Lưu gia đều biết rõ Khương Vân cứu được tính mạng Lưu Bằng, thực lực cũng cực cao, là quý khách của Lưu gia, nhưng Khương Vân dù sao chỉ là một người ngoài, đi vào Lưu gia thời gian cũng không dài.
Hắn chẳng những không có làm ra bất kỳ cống hiến gì cho Lưu gia, hiện tại ngược lại còn mang đến tai họa cho Lưu gia, sở dĩ phần lớn người Lưu gia, tự nhiên là không hy vọng gia chủ của mình đem chuyện này gánh lên trên người.
Số ít người càng là dùng ánh mắt tràn ngập bất thiện nhìn chằm chằm lên Khương Vân cùng con hắc điểu trên bờ vai hắn!
Khương Vân thì còn tốt, căn bản không thèm để ý không hỏi những người này, nhưng Hỏa Điểu lại là không chút khách khí trừng mắt đáp trả lại tất cả những ánh mắt nhìn về phía nó, trong ánh mắt còn tràn đầy ý khiêu khích.
Điều này tự nhiên khiến những người Lưu gia này càng thêm phẫn nộ, thậm chí giống như không phải gia chủ ở đây, bọn hắn đều hận không thể hiện tại liền trực tiếp xông qua bắt lấy con hắc điểu kia, mổ ngực, moi bụng nó.
Có lẽ viên Uẩn Linh Đan kia giờ phút này còn đang ở trong bụng của nó, chưa kịp tiêu hóa.
Sau khi đem thần thái của tất cả mọi người thu hết vào mắt, Lưu Chấn Đông trong lòng phát ra một tiếng thở dài: "Thôi, Cổ Khương này mặc dù thực lực không tệ, nhưng vì một mình hắn, mà dẫn đến Lưu gia ta bồi lên lượng lớn tích lũy, thậm chí để tộc nhân thất vọng đau khổ, cuộc mua bán này, vô luận như thế nào đều không có lời."
Rốt cục, Lưu Chấn Đông đưa ra quyết định của mình.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị mở miệng cho thấy thái độ của mình thì Lưu Bằng từ đầu đến cuối vẫn đứng ở sau lưng hắn không nói một lời lại đột nhiên cắn răng nói: "Chúng ta bồi thường!"
Lưu Bằng mở miệng, chẳng những khiến tất cả người Lưu gia cùng Lưu Chấn Đông đều hết sức chấn kinh, mà ngay cả đám ngoại nhân Kiều Tử Hàm cũng là lộ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù bọn hắn cũng không biết rõ thân phận Khương Vân, nhưng ít ra có thể khẳng định Khương Vân cũng không phải là người Lưu gia.
Thế nhưng Lưu Bằng vậy mà vì một người ngoài như thế, mà không tiếc đáp ứng bồi thường Uẩn Linh Đan, điều này nói rõ, Khương Vân này, ở Lưu gia địa vị hẳn là cực kì đặc thù.
Thậm chí, ngay cả trong ánh mắt Khương Vân đều là lộ ra một vòng dị sắc, nhìn về phía Lưu Bằng đang đỏ mặt tía tai vì kích động.
Hắn cũng không nghĩ tới, Lưu Bằng sẽ chủ động đứng ra vào lúc này.
Phải biết, thân là thiếu chủ Lưu gia, dù hắn cũng không phải là rất được coi trọng, nhưng hắn cũng không phải là cái gì cũng đều không hiểu.
Hắn hết sức rõ ràng giá trị của một viên Uẩn Linh Đan, càng rõ hơn hậu quả khi mình nói ra câu nói này.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn nguyện ý chủ động đứng ra, thay Khương Vân gánh chịu phần bồi thường này.
Lưu Chấn Đông lấy lại tinh thần, chau mày, thấp giọng quát Lưu Bằng: "Im ngay, ở đây nào có phần ngươi nói chuyện, mau cút trở về cho ta!"
Nhưng mà Lưu Bằng lại ngẩng đầu lên, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng Lưu Chấn Đông nói: "Cha, mạng của ta quan trọng, hay là Uẩn Linh Đan quan trọng?"
Lời này của Lưu Bằng, người ngoài tự nhiên không hiểu, nhưng Lưu Chấn Đông lại là hiểu rõ trong lòng.
Không có Khương Vân, Lưu Bằng đã chết, ngày hôm nay Lưu gia nếu như không thay Khương Vân đưa ra bồi thường, như vậy bằng vào thế lực của Kiều gia, tất nhiên sẽ không bỏ qua Khương Vân.
Cứ như vậy, chẳng khác nào là Lưu gia tự tay đem ân nhân cứu mạng của Lưu Bằng đưa lên tuyệt lộ.
Có thể mặc dù Lưu Chấn Đông minh bạch, cũng biết cách làm của nhi tử kỳ thật mới là đúng, nhưng hắn vẫn như cũ lắc đầu nói: "Rất nhiều chuyện, không phải chỉ đơn giản là ai quan trọng hơn liền có thể quyết định."
Làm gia chủ Lưu gia, Lưu Chấn Đông phải gánh vác tính mạng của trên dưới hơn ba trăm người nhà họ Lưu, hắn không thể vì Khương Vân, mà khiến cho cả Lưu gia lâm vào cục diện khó khăn.
"Tốt!"
Ngay tại lúc Lưu Bằng còn muốn há mồm nói chuyện, thanh âm của Khương Vân lại đột nhiên vang lên: "Việc Cổ mỗ nuôi chim gây ra mầm tai vạ, tự nhiên do Cổ mỗ tự mình giải quyết, há có thể để Lưu gia thay bồi thường."
Từ đầu tới đuôi, Khương Vân căn bản liền không có nghĩ tới muốn để Lưu gia đứng ra thay mình.
Đồng thời khi nói chuyện, Khương Vân nhìn thật sâu Lưu Chấn Đông một chút rồi nói: "Rất nhiều chuyện, không phải chỉ đơn giản là có đáng giá hay không liền có thể quyết định!"
Bây giờ, thái độ của Lưu gia đối với mình, Khương Vân đã biết được, dựa theo tính cách của Khương Vân, tự nhiên không có khả năng tiếp tục lưu lại Lưu gia, không có khả năng lại vì Lưu gia làm bất luận công việc gì.
Nhưng thái độ của Lưu Bằng đối với hắn, lại khiến hắn không cách nào cứ như vậy thấy rõ mà bỏ đi.
Không đợi Lưu Chấn Đông minh bạch ý tứ trong những lời này của Khương Vân, Khương Vân đã dời đi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía Kiều Tử Hàm đang mang vẻ mặt xem kịch vui: "Ta chỉ cần có thể xuất ra một viên Uẩn Linh Đan, hoặc là bồi thường đồng giá cho ngươi, việc này coi như bỏ qua, đúng không?"
"Đúng!"
"Cầm lấy đi!"
Khương Vân giơ tay lên, một đạo bạch quang trực tiếp bắn về phía Kiều Tử Hàm, rơi vào trong tay Kiều Tử Hàm, không ngờ chính là một viên Uẩn Linh Đan!
Tám năm ở Bất Quy Lộ, Khương Vân vì để cho ba mươi vạn đệ tử Vấn Đạo tông có thể có linh khí sung túc tiếp tế, Uẩn Linh Đan là đan dược hắn luyện chế nhiều nhất!
Theo cử động lần này của Khương Vân, nhất là khi mọi người thấy được viên đan dược màu trắng tròn vo tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt trong lòng bàn tay Kiều Tử Hàm, không khỏi là trợn mắt há mồm!
Kiều Tử Hàm chính mình cũng là nhịn không được dùng sức nuốt nước bọt, hắn tự nhiên biết rõ, Khương Vân cho mình đích xác chính là Uẩn Linh Đan, hơn nữa phẩm giai, so với viên mà lão tổ nhà hắn thưởng cho chính mình, còn cao hơn không ít.
Trên thân Khương Vân, căn bản cũng không có thứ phẩm đan dược, viên Uẩn Linh Đan này chí ít cũng là Địa giai!
Sau khi ném Uẩn Linh Đan cho Kiều Tử Hàm, Khương Vân căn bản không thèm nhìn hắn, cũng không có nhìn bất luận kẻ nào ở đây một chút, thẳng quay người đi về phía sân viện mà Lưu gia an bài cho mình.
Bất quá, khi hắn đi ngang qua bên cạnh Lưu Chấn Đông, Lưu Chấn Đông nghe rõ được thanh âm của Khương Vân: "Từ nay về sau, chỗ Cổ mỗ ở, ngoại trừ Lưu Bằng, Cổ mỗ không hy vọng lại có người thứ hai tiến vào!"
"Lưu gia chủ, ngươi hẳn là nên cảm ơn nhi tử của ngươi!"
Nhìn bóng lưng đã đi xa của Khương Vân, trên mặt Lưu Chấn Đông lộ ra một vòng cười khổ!
Hắn tự nhiên biết rõ, mặc dù mình vừa mới chưa kịp nói ra miệng lời cự tuyệt thay Khương Vân bồi thường, nhưng Khương Vân há có thể không nhìn ra.
Càng quan trọng hơn là, phần cự tuyệt này của mình, cũng coi như triệt để đắc tội Khương Vân!
Cũng may, Khương Vân vẫn còn tương đối coi trọng Lưu Bằng, cũng không có trực tiếp rời đi Lưu gia, điều này khiến cho mình vẫn còn cơ hội hòa hoãn quan hệ.
Bất quá, Lưu Chấn Đông hiện tại cũng vô cùng hiếu kỳ lai lịch của Khương Vân.
Ở trong đạo ngục, mỗi người đối với đan dược đều coi như trân bảo.
Kiều gia, Lưu gia đã có thực lực không tệ, thế nhưng cũng không có đan dược quý giá như Uẩn Linh Đan, ngay cả Kiều Tử Hàm đều là nhờ vị lão tổ thân ở Cổ La môn trong nhà hắn mà có được một viên.
Thế nhưng Khương Vân trên thân chẳng những tùy thân mang theo Uẩn Linh Đan, mà lại đưa ra Uẩn Linh Đan lúc cũng không có chút thần sắc không muốn nào.
Mà mục đích Khương Vân đưa ra Uẩn Linh Đan, vẻn vẹn chỉ vì một con hắc điểu không có bất kỳ chỗ thần kỳ nào, Khương Vân này rốt cuộc là tài đại khí thô, hay là đặc biệt coi trọng con hắc điểu này?
Nhưng mặc kệ là loại khả năng nào, đều đủ để nói rõ, đan dược trên người Khương Vân tuyệt đối không chỉ một viên.
Thậm chí, Lưu Chấn Đông càng nghĩ đến một khả năng khiến hắn nhịn không được hô hấp dồn dập.
Cổ Khương này, có phải hay không là một vị Luyện Dược sư?
Dùng sức hít sâu một hơi, Lưu Chấn Đông tạm thời đem suy nghĩ của mình thu hồi lại, ngược lại nói với Kiều Tử Hàm: "Kiều công tử, bây giờ Uẩn Linh Đan đã bồi thường cho ngươi, thứ cho Lưu mỗ không tiễn!"
Kiều Tử Hàm cũng rốt cục lấy lại tinh thần, vội vàng dùng lực nắm chặt Uẩn Linh Đan trong tay, tươi cười trên mặt nói: "Cáo từ cáo từ!"
Hiện tại tâm tình hắn rất tốt, tự nhiên cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này lâu, sở dĩ mang theo đám thủ hạ, vội vàng rời đi.
Theo Kiều Tử Hàm rời đi, không còn náo nhiệt để xem, người xem mọi người cũng liền dần dần tản đi.
Đợi đến trước cửa lớn Lưu gia lần nữa khôi phục lại vẻ bình tĩnh, Lưu Chấn Đông lại đột nhiên ngưng tụ sắc mặt, nói với Viễn Bá: "Trong khoảng thời gian này, tăng cường phòng vệ, chuyện này, vẫn chưa xong!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận