Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 3483: Âm thanh chấn tửu lâu

**Chương 3483: Âm thanh chấn động tửu lâu**
Khương Vân trả lời khiến Thiết Như Nam không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, Thiết Như Nam rất hy vọng Khương Vân có thể tu luyện Huyết Mạch chi thuật.
Dù sao, với tư chất và thực lực của Khương Vân, nếu quả thật có thể tu luyện, vậy tất nhiên sẽ làm cho Huyết Mạch chi thuật của Thiết gia phát dương quang đại.
Bất quá, Thiết Như Nam cũng biết, mình chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, Thiết gia tuyệt đối không có khả năng để ngoại nhân tu hành Huyết Mạch chi thuật!
Thiết Như Nam nhẹ giọng nói: "Đại ca, vậy ta tiếp tục!"
----
"Thành công!"
Mắt thấy cự ly đại hội đấu giá còn ba ngày nữa, Thiết Như Nam đột nhiên phát ra một tiếng reo hò tràn ngập hưng phấn, cả người càng là trực tiếp nhảy dựng lên khỏi mặt đất, mặt mũi tràn đầy vui mừng.
"Đại ca, ta đã gần như hoàn mỹ che lại huyết mạch ban đầu của ngươi."
"Hiện tại mặc dù có người cầm Huyết Mạch la bàn tới gần ngươi, hẳn là cũng không có bất kỳ phát hiện nào."
"Trong mắt bọn họ, ngươi chính là người của Thiết gia!"
Mặc dù Khương Vân không thể nhận ra được biến hóa huyết mạch của chính mình, nhưng hắn tự nhiên tin tưởng lời Thiết Như Nam nói, cũng có thể lý giải được sự vui sướng trong lòng Thiết Như Nam lúc này.
Gần ba tháng, Thiết Như Nam thật sự gần như không ngủ không nghỉ để giúp hắn che lấp huyết mạch Khương thị, mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, vừa có chút tinh thần thì lại lập tức tiếp tục.
Lúc bắt đầu, Khương Vân còn khuyên nhủ đôi câu, nhưng về sau dứt khoát không nói gì nữa, dù sao phần ân tình này, chính mình ghi nhớ trong lòng là được.
Khương Vân cũng cười tủm tỉm gật đầu nói: "Đã có được huyết mạch Thiết gia của ngươi, vậy có phải hay không mang ý nghĩa, từ đó về sau, ta chính là đại ca chân chính của ngươi."
Câu nói này khiến nụ cười trên mặt Thiết Như Nam lập tức ngưng tụ.
Khương Vân nhìn thấy, nhưng lại coi như không thấy, không nói thêm lời cảm tạ, vẻn vẹn chỉ nói: "Hiện tại ngươi mau về đi, nghỉ ngơi thật tốt một chút, sau đó trời sáng tới chỗ ta, ta đưa ngươi tới Thái Ất giới!"
"Tốt!" Thiết Như Nam khôi phục lại nụ cười, nhưng ngay sau đó liền cố ý nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn nói: "Đại ca, vậy ngươi hôm nay cũng không được sớm vụng trộm rời đi!"
"Ngươi nếu dám làm như vậy, về sau, ta sẽ không nhận ngươi là đại ca nữa, hừ!"
Khương Vân bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nếu như ta không đáp ứng ngươi, vậy còn có khả năng vụng trộm rời đi, nhưng đã đáp ứng ngươi, vậy ta đương nhiên sẽ không nuốt lời!"
Trải qua nửa năm sớm chiều ở chung, Thiết Như Nam cũng biết Khương Vân là người nói được làm được, cho nên lúc này mới yên lòng lại, phất tay với Khương Vân nói: "Đại ca, ta đi đây!"
Đưa mắt nhìn Thiết Như Nam lanh lợi rời đi, Thần thức của Khương Vân vẫn luôn theo sát nàng, dù thấy được nàng tiến vào Thiết gia, vẫn như cũ nhìn chăm chú toàn bộ Thiết gia!
Có một việc, Khương Vân từ đầu đến cuối không nói cho Thiết Như Nam biết.
Đó là lúc Thiết Như Nam vì mình ngưng tụ huyết mạch, lần đầu tiên nghỉ ngơi, Khương Vân ngoài ý muốn phát hiện, mình lại có thể cảm nhận được một cỗ ba động, tựa như có người đang triệu hoán mình.
Mà phương hướng của sự triệu hoán này, lại đến từ Thiết Như Nam, đến từ Thiết gia!
Hiển nhiên, điều này đại biểu cho việc Khương Vân thật sự đã có huyết mạch Thiết gia!
Chỉ là, Khương Vân không biết sự triệu hoán đó có ý gì, nhưng có thể liên quan tới bí mật của Thiết gia.
Dù sao Khương Vân cũng không muốn tu hành Huyết Mạch chi thuật của Thiết gia, cho nên cũng không nói cho Thiết Như Nam biết.
Nhìn một lát, Khương Vân lúc này mới thu hồi Thần thức, ngược lại nhìn vào trong cơ thể của mình.
Hắn muốn xem thử, mình liệu có thể nhìn thấy huyết mạch trong cơ thể hay không.
Chỉ tiếc, nhìn một vòng, Khương Vân không thấy gì cả.
"Xem ra, chỉ có huyết mạch không thì không đủ, còn nhất định phải đồng thời tu hành Huyết Mạch chi thuật của Thiết gia mới có thể nhìn thấy!"
Lắc đầu, Khương Vân không tiếp tục để ý việc này, thu hồi Thần thức, trầm ngâm nói: "Đã giải quyết xong vấn đề huyết mạch, vậy thân phận của ta hẳn là không dễ dàng bị lộ."
"Như vậy chờ đến khi đấu giá hội kết thúc, hoàn thành nhiệm vụ mà Tuần Thiên Sứ Giả nhắn nhủ, ta nên rời khỏi nơi này!"
Theo kế hoạch Khương Vân đã định trước đó, hắn muốn tới Đan Linh tông, xem tình hình của Tiểu Hà và những người khác.
Thế nhưng, vì Thần Luyện Thiên Tôn luyện chế được Huyết Mạch la bàn, lại bị Cơ Không Phàm và những người khác phát hiện thân phận, nên hắn không thể không chạy trốn tới đây, trốn đến tận bây giờ.
Mặc dù đã quyết định rời đi, nhưng tính khí của Khương Vân, tự nhiên vẫn không yên lòng Thiết gia, không yên lòng Thiết Như Nam.
"Trước đó lục soát hồn của Điền Lâm, Tửu Tiên kia trước khi đấu giá hội diễn ra, hẳn là sẽ tới Đại Dịch giới này."
"Mà bây giờ phủ thành chủ đã không còn, với thực lực của Tửu Tiên giáo, chắc chắn phải biết chuyện này, nhưng hắn lại từ đầu đến cuối không tới Đại Dịch giới, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"
"Còn nữa, vị cường giả đã g·iết c·hết Điền Cảnh Hoán hôm đó, rốt cuộc là ai?"
"Cũng không biết Thiết Thừa Vận kia vì sao lại có gan lớn như vậy, dám không sợ Tửu Tiên giáo, không sợ Tửu Tiên."
"Tửu Tiên kia, chỉ sợ cũng là một vị Thiên Tôn cấp bậc cường giả."
Nghĩ tới đây, trong mắt Khương Vân đột nhiên lóe lên một tia sáng, Thần thức lần nữa phóng thích ra, bao trùm lấy Thiết gia, thì thào nói: "Không sợ Thiên Tôn cường giả, chỉ có thể là chính mình cũng là Thiên Tôn cường giả."
"Không phải chứ, Thiết gia kỳ thật từ đầu đến cuối có một vị Thiên Tôn cường giả núp trong bóng tối, bảo vệ toàn bộ Thiết gia, cho nên Thiết gia thừa vận mới có thể kiên cường như thế!"
"Thậm chí, việc g·iết c·hết Điền Cảnh Hoán, còn có sự triệu hoán mà ta cảm nhận được, trên thực tế chính là vị cường giả kia của Thiết gia."
Nghĩ thông suốt những việc này, cuối cùng cũng khiến Khương Vân không còn lo lắng về sự tình của Thiết gia.
Có một vị Thiên Tôn cường giả tọa trấn, tin tưởng cho dù Tửu Tiên tới, cũng sẽ không có chuyện gì.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thiết Như Nam đã lại tới.
Lần này, nàng tự nhiên là nữ giả nam trang, hơn nữa thu liễm khí tức, Khương Vân cũng thay đổi tướng mạo của mình, dẫn nàng tới Thái Ất giới.
Mặc dù còn hai ngày nữa mới tới đại hội đấu giá, nhưng Khương Vân biết, một buổi đấu giá thịnh đại như thế, tất nhiên sẽ có rất nhiều người tham gia, cho nên nhất định phải tới sớm một chút.
Bằng không, e là cho dù mình có thể trả nổi phí vào cửa, Càn Khôn phòng đấu giá cũng sẽ không còn chỗ trống.
Đợi đến khi hai người tới Thái Ất giới, trong lòng Khương Vân không khỏi dâng lên một cảm giác tuyệt vọng!
Phóng tầm mắt nhìn, phàm là những nơi trong tầm mắt, tất cả đều là người, đều là tu sĩ, lít nha lít nhít, chen vai thích cánh, chắn kín hết cả đường.
Đừng nói đi bộ, cho dù phi hành, không cẩn thận cũng sẽ đụng vào người khác.
Hiển nhiên, Khương Vân đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của buổi đấu giá lần này.
Số tu sĩ tới tham gia, đoán chừng ít nhất cũng phải hơn ngàn vạn!
Thiết Như Nam ở bên cạnh cũng bị chấn động sâu sắc, một tay nắm chặt lấy y phục của Khương Vân.
Không còn cách nào khác, nàng chỉ cần tách ra khỏi Khương Vân, cho dù Khương Vân dùng Thần thức bao phủ nàng, nhưng hai người muốn tới gần nhau, đều là chuyện cực kỳ khó khăn!
"Đại ca, sao lại nhiều người như vậy!" Thiết Như Nam gần như là hét lên câu này, mà Khương Vân cũng đầy vẻ cười khổ nói: "Hoặc là mỗi lần đấu giá hội mười năm một lần đều như thế này, hoặc là trong vật phẩm đấu giá lần này, có món đồ tốt mà ai cũng muốn."
Khương Vân cảm thấy hẳn là trường hợp đầu, dù sao mình cũng đã xem qua danh sách vật phẩm đấu giá lần này.
Ngoại trừ vật phẩm áp trục cuối cùng vẫn chưa biết là gì, những vật phẩm khác, dù sao thì Khương Vân cũng không có hứng thú.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm Như Ngọc trước!"
Vốn dĩ Khương Vân không muốn phiền phức Như Ngọc nữa, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, lại khiến hắn không thể không tiếp tục tìm Như Ngọc.
Chỉ cần Như Ngọc có thể đưa mình vào Càn Khôn phòng đấu giá, vậy mình thà rằng lại tùy ý đấu giá vài món đồ, làm chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Tóm lại, Khương Vân và Thiết Như Nam đã phải tốn rất nhiều sức lực, mới đi tới được Càn Khôn Lâu.
Bên trong và bên ngoài Càn Khôn Lâu, càng chật kín người, xếp hàng đã dài mấy dặm.
Điều này cũng làm Khương Vân âm thầm đau đầu, chính mình ngay cả cửa lớn tửu lâu cũng không thể tới gần, mà Càn Khôn Lâu lại có cấm chế, Thần thức cũng không thể tiến vào, chính mình không biết làm thế nào để tìm được Như Ngọc cô nương!
Nếu thành thật xếp hàng, đoán chừng tới tối cũng chưa chắc có thể vào được Càn Khôn Lâu.
Bất đắc dĩ, Khương Vân chỉ có thể kiên trì, ngưng tụ thanh âm của mình thành một đường, đưa vào bên trong Càn Khôn Lâu!
"Như Ngọc cô nương, cố nhân cầu kiến!"
Âm thanh chấn động tửu lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận