Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 727: Ngẩng đầu lên

Chương 727: Ngẩng đầu lên
Đối mặt với sự lo lắng của Lưu Bằng, Khương Vân lại khẽ mỉm cười nói: "Người của Kiều gia đã sớm rời đi."
Mặc dù Khương Vân không để Kiều gia ở trong lòng, đối với thái độ của Lưu Chấn Đông lúc trước đối xử với mình cũng hoàn toàn có phản cảm, nhưng nhìn trên mặt mũi Lưu Bằng, hắn tự nhiên cũng không có khả năng thật để Lưu gia thay mình đi đối phó Kiều gia.
Bởi vậy, đừng thấy hắn từ đầu đến cuối không đề cập tới việc này, nhưng thần thức của hắn vẫn luôn chú ý tới đại sảnh Lưu gia.
Người của Kiều gia quả thật đã đi.
Bởi vì lần này bọn hắn không phải là vì gây chuyện mà đến, mà là vì thăm dò, thăm dò thái độ của Lưu gia đối với Khương Vân.
Mà Lưu Chấn Đông có được bài học lần trước, lần này tự nhiên là cực kì cường thế để bảo vệ Khương Vân, cho nên Kiều gia cũng chưa ở lại lâu.
Mặc dù Khương Vân biết rõ, Kiều gia này có thể vẫn sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng lại vẫn không đem việc này để ở trong lòng.
"Tốt, ngươi ngồi xuống trước, đã ngươi đã là đệ tử của ta, như vậy liên quan tới một ít chuyện của ta, ta cũng muốn nói cho ngươi, dù sao tình huống của ta có chút phức tạp."
Tình huống của Khương Vân xác thực phức tạp, hắn mặc dù là đệ tử của Cổ Bất Lão, nhưng đồng thời lại là tông chủ Sơn Hải Vấn Đạo phân tông, mà Cổ Bất Lão lại là người hộ đạo của chủ tông.
Giống như Lưu Bằng vẻn vẹn gia nhập Vấn Đạo tông, như vậy Khương Vân đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết những điều này, nhưng Lưu Bằng bây giờ là đệ tử của hắn, là đồ tôn của Cổ Bất Lão, hắn nhất định phải để Lưu Bằng hiểu rõ tường tận sư môn của mình.
Lưu Bằng từ lúc mới sinh ra đã ở Đạo ngục, làm sao có thể tưởng tượng ra được sự phức tạp của thế giới mà Khương Vân đang sống, cho nên nghe được vô cùng say sưa ngon lành.
Nhất là đối với sư tổ của mình, đối với ba vị sư bá tính cách khác lạ kia, càng là tràn ngập tò mò.
Sau khi Lưu Bằng rời đi, Khương Vân thở dài ra một hơi, trên mặt lộ ra một vòng cười khổ, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, thì thào nói: "Sư phụ, đệ tử cũng thu đệ tử!"
Giờ khắc này, hắn thật sự rất nhớ sư phụ của mình, nhớ hết thảy mọi thứ ở Sơn Hải giới!
Đổi mới! Nhanh nhất | Lên! )
"Bất quá, hiện tại không phải lúc để nhớ nhung, bây giờ hắn đã thu Lưu Bằng làm đệ tử, như vậy hắn tự nhiên phải quản sự tình của Lưu Bằng. Thể nội của Lưu Bằng có nhiều độc khí hơn so với tu sĩ cùng giai, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp loại trừ bớt, bằng không, cho dù Lưu Bằng không còn tu luyện, thì độc khí trong cơ thể cũng sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho Lưu Bằng về sau."
"Đợi đến khi qua Đào Nguyên thành, vô luận thế nào, ta đều cần tìm lại một cái chuyển sinh động."
Lúc trước Lưu Chấn Đông đã nói với Khương Vân, Lưu gia lại có một lần cơ hội tiến vào Đào Nguyên thành, chỉ cần Khương Vân chịu hỗ trợ thuyết phục Lưu Bằng không còn tu luyện, như vậy hắn sẽ thêm Khương Vân vào danh sách tiến vào Đào Nguyên thành.
Mà bây giờ Khương Vân đã trở thành sư phụ của Lưu Bằng, tự nhiên có tên của hắn.
Lại thêm cự ly đến lúc tiến vào Đào Nguyên thành cũng chỉ còn không đến nửa tháng, cho nên Khương Vân quyết định hết thảy cũng chờ đến sau khi từ Đào Nguyên thành trở về rồi nói.
Từ ngày thứ hai trở đi, Lưu Bằng dứt khoát đến trong sân của Khương Vân, mà Khương Vân cũng bắt đầu thực hiện chức trách làm sư phụ của mình, dạy hắn tri thức trận pháp.
Mặc dù Khương Vân muốn dạy Lưu Bằng tri thức dược đạo trước, nhưng vẫn là câu nói kia, tài nguyên trong Đạo ngục thiếu thốn, muốn tìm được cỏ cây cực kì khó khăn, cho nên chỉ có thể tạm thời gác dược đạo qua một bên.
Mà Khương Vân chính mình, tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, hắn bắt đầu đem lực chú ý, tất cả đều tập trung đến vạn vật hóa dược công pháp phía trên!
Từ khi nhận được Dược Thần truyền thừa cho tới bây giờ, Khương Vân chỉ tu luyện mệnh hỏa niết bàn, mà đối với vạn vật hóa dược vẫn chưa từng đụng vào.
Nhưng là hiện tại thân ở Đạo ngục dưới hoàn cảnh như vậy, lại thêm tại Khương Vân nghĩ đến, Đạo ngục bên trong loại trừ khí độc biện pháp, đều là trị ngọn không trị gốc, chân chính có tác dụng vẫn là giải độc đan, cho nên lúc này mới ổn định lại tâm thần, nhìn xem có thể hay không có thu hoạch.
Cứ như vậy, Khương Vân cùng Lưu Bằng sư đồ hai người, hoàn toàn là chân không bước ra khỏi nhà, một người chuyên tâm tu luyện trận pháp, một người chuyên tâm suy nghĩ vạn vật hóa dược.
Cuộc sống an nhàn như vậy, Khương Vân đã thật lâu không có trải qua, đến mức giống như không phải trên bầu trời có bảy cái Thái Dương, còn có khí độc tràn ngập, đều làm Khương Vân gần như quên mất mình đang ở trong Đạo ngục.
Đảo mắt chi gian, bảy ngày đã trôi qua, mà ngay trong ngày hôm đó, Hỏa Điểu đột nhiên nói cho Khương Vân, lại có một trận hỏa cầu vũ sẽ xuất hiện.
Sau khi hỏi rõ vị trí đại khái, Khương Vân tính toán thời gian, vừa vặn có thể kịp tiến vào Đào Nguyên thành, cho nên hắn vẻn vẹn chỉ chào hỏi Lưu Bằng một tiếng, liền mang theo Hỏa Điểu, lặng lẽ rời khỏi Lưu gia.
Từ khi Lưu Bằng bái Khương Vân làm sư phụ, mặc dù Lưu Chấn Đông e ngại Khương Vân lúc trước, chính mình không dám bước vào viện lạc của Khương Vân nửa bước, nhưng lại để Lưu Bằng đưa cho Khương Vân không ít đồ vật.
Trong đó còn bao gồm một khối lệnh bài đại diện cho thân phận Lưu gia, mà trừ khối lệnh bài này, những vật khác, Khương Vân một mực không thu, tất cả đều để Lưu Bằng nhận lấy.
Nương theo khối lệnh bài này, Khương Vân thông suốt rời khỏi tòa sơn cốc này, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Hỏa Điểu, hướng về địa điểm hỏa cầu vũ sẽ rơi xuống mà tiến đến.
Nói chung, trên đường đi đều cực kì thuận lợi, sau khi hoàn thành một lần thôn phệ Ly Hỏa, Khương Vân đối với sức tiếp nhận nhiệt độ của Ly Hỏa, lại tăng thêm một bậc thang.
Thậm chí, Khương Vân cảm thấy giống như dựa theo tốc độ thôn phệ này, đoán chừng mình lại trải qua hơn trăm lần hỏa cầu vũ, liền có thể bắt đầu nếm thử thai nghén hỏa chi Đạo Linh.
Mà hơn trăm lần hỏa cầu vũ, tính toán đâu ra đấy cũng chính là mười năm!
Điều này tự nhiên cũng làm cho Khương Vân thấy được hy vọng.
Hoàn thành thôn phệ hỏa cầu vũ xong, Khương Vân cũng không trì hoãn, lập tức hướng về sơn cốc, hướng về Lưu gia tiến đến.
Lại mấy ngày nữa là đến thời gian tiến vào Đào Nguyên thành, hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội mở mang kiến thức một chút cái Đào Nguyên thành này.
Rốt cục, Khương Vân chạy về sơn cốc, ngay khi hắn tiến vào sơn cốc, đưa lên lệnh bài Lưu gia, lại phát hiện bốn vị Đạo Linh phụ trách trông coi sơn động kia, nhìn về phía mình trong ánh mắt lộ ra vẻ cổ quái.
Điều này làm cho Khương Vân cảm nhận được khó hiểu, mặc dù có lòng muốn hỏi một chút, nhưng là cùng bọn hắn cũng không quen, cho nên chỉ có thể mang theo nghi hoặc, trở về Lưu gia.
Lúc Khương Vân rời đi, không làm kinh động người Lưu gia, khi trở về tự nhiên cũng không để bọn hắn biết, trực tiếp thi triển thân pháp, lặng yên không tiếng động trở lại viện lạc của mình.
Trong sân, Lưu Bằng đang ngồi dưới đất, quay lưng về phía mình, loay hoay mấy khối đá nhỏ, mà đây chính là một trận pháp đơn giản mà Khương Vân bố trí cho hắn.
Nhìn thấy vẻ chuyên tâm của Lưu Bằng, Khương Vân hài lòng gật đầu, thậm chí trong lòng đều có chút tự hào.
Khương Vân cứ như vậy bất động thanh sắc đứng ở nơi đó, nhìn Lưu Bằng, nhưng mà một lát sau, hắn không nhịn được hơi nhíu mày.
Bởi vì Lưu Bằng trong quá trình phá giải trận pháp, đã liên tiếp xuất hiện mấy chỗ sai lầm.
Mà mấy chỗ sai lầm này theo lý mà nói, Lưu Bằng không nên phạm phải, cho nên sẽ mắc sai lầm, đã nói lên Lưu Bằng không tập trung!
Điều này khiến Khương Vân tự nhiên có chút không vui, lúc mình có mặt, Lưu Bằng chưa từng không tập trung, bây giờ mình bất quá chỉ rời đi mấy ngày, hắn vậy mà đã bắt đầu lơ là, chẳng lẽ còn đang suy nghĩ tới chuyện tu luyện, đối với trận pháp chi đạo này không có hứng thú
Nghĩ tới đây, Khương Vân rốt cục phát ra một tiếng ho khan, mà Lưu Bằng đang ngồi trên đất lập tức giật mình, cả người đều nhảy dựng lên, xoay người nhìn Khương Vân, lại vội vàng cúi đầu, cung kính hành lễ nói: "Sư phụ, ngài đã về!"
"Ngẩng đầu lên!" Khương Vân trong mắt hàn quang lóe lên, thanh âm lại đột nhiên đề cao.
"Sư phụ" Lưu Bằng ngập ngừng nói, căn bản không dám ngẩng đầu.
Khương Vân lặp lại lần nữa nói: "Ngẩng đầu lên!"
Nhãn lực của Khương Vân cỡ nào sắc bén, vừa rồi trong nháy mắt Lưu Bằng xoay người, hắn đã thấy rõ, nửa bên mặt của Lưu Bằng sưng lên một chút, mặc dù đã xẹp xuống không ít, nhưng rõ ràng là bị người đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận