Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 1749: Đưa vào nhà giam

Chương 1749: Đưa vào nhà giam
Theo Nguyệt Tôn rời đi, nam tử bạch y bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía Khương Vân.
Liền thấy nơi đầu ngón tay hắn có một đạo quang mang bắn ra, trực tiếp đ·á·n·h vào cổ họng Khương Vân, hóa thành một sợi dây thừng, quấn chặt lấy cổ họng Khương Vân.
Sau đó, nam tử đưa tay dùng sức k·é·o một cái, khiến thân thể vốn đang r·u·n rẩy của Khương Vân lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Nam tử lại không thèm để ý, giống như lôi một con chó c·hết, k·é·o lấy Khương Vân, cùng nam tử áo đen cùng nhau đi về phía Hoàng Hình Ti.
Khương Vân tự nhiên là giả bộ như không thể động đậy, sắc mặt đỏ bừng, không hề phản kháng, mặc cho đối phương k·é·o lấy mình.
Cung điện màu đen kia từ đầu đến cuối vẫn đóng chặt cửa lớn, sau khi ba người đến, tự động mở ra.
Vừa mới bước vào trong đó, Khương Vân đã cảm thấy hoa mắt, đã đặt mình trong một đại điện đèn đuốc sáng trưng.
Không đợi Khương Vân nhìn rõ tình hình trong đại điện, nam tử áo đen đã đá một cước vào sau đầu gối hắn, trực tiếp khiến hắn q·u·ỳ rạp xuống đất.
Ngay sau đó, bất ngờ có ba đạo thần thức phân biệt từ ba phương hướng xông vào mi tâm Khương Vân, bắt đầu đồng thời điều tra hồn và tình hình trong cơ thể Khương Vân.
Hiển nhiên, đối với thân phận phạm nhân và tội ác đã phạm, Hoàng Hình Ti đích xác là muốn làm kiểm tra cực kì nghiêm khắc, đề phòng có người giả tá danh nghĩa phạm nhân tiến vào Vực Ngoại chiến trường.
Mặc dù Hoàng Hình Ti tự nhận là quá trình kiểm tra đã cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng khi cảm nhận được độ mạnh yếu của ba đạo thần thức trong cơ thể mình, tâm của Khương Vân cũng đã triệt để buông xuống.
Bởi vì ba đạo thần thức này, cộng lại cũng không sánh nổi thần thức cường đại của Nguyệt Tôn, cho nên hắn căn bản không lo lắng đối phương sẽ khám phá được ngụy trang của mình.
Theo ba đạo thần thức tiến vào, Khương Vân cũng lập tức cúi đầu, để cho mình lâm vào hôn mê, mà đây cũng là trạng thái bình thường khi bị sưu hồn.
Bất quá, Khương Vân tự nhiên cũng không dám thật sự hoàn toàn hôn mê, cho nên vẫn bảo lưu lại một tia thần trí thanh tỉnh, đề phòng lại có bất trắc phát sinh.
Chỉ một lát sau, ba đạo thần thức đã lần lượt rút ra khỏi cơ thể Khương Vân, đồng thời trên đại điện cũng vang lên một giọng nói già nua: "đ·á·n·h lên ấn ký, đưa vào nhà giam đi!"
"Vâng!"
Thanh âm nam tử bạch y vang lên, tay giơ lên, nhẹ nhàng chụp về phía cổ Khương Vân.
Mà Khương Vân lập tức cảm giác được nơi bị đập truyền đến một cỗ nóng rực đau đớn, tựa hồ là bị đóng dấu thứ gì đó.
Chỉ bất quá bây giờ hắn đang giả vờ hôn mê, không thể xem xét, cũng chỉ có thể mặc kệ.
Ngay sau đó, nam tử bạch y lần nữa dùng sức nhấc thân thể Khương Vân lên, ném ra bên ngoài Hoàng Hình Ti, lúc này mới buông lỏng dây thừng trên cổ họng Khương Vân, giơ chân lên, đá Khương Vân một cước, thình lình trực tiếp đá Khương Vân về phía thế giới khổng lồ phía dưới kia!
Nếu như Khương Vân thật sự chỉ là tộc nhân Nguyệt Linh tộc bình thường, như vậy chỉ riêng một cước này, liền có khả năng lấy đi m·ạ·n·g hắn.
Bởi vì sau khi bị sưu hồn, sẽ có một đoạn thời gian hôn mê không ngắn.
Mà từ trên bầu trời cao như vậy rơi thẳng xuống, không sử dụng tu vi, coi như không bị rơi cho t·h·ị·t nát x·ư·ơ·n·g tan, cũng sẽ bị ngã đến x·ư·ơ·n·g cốt đứt gãy, không c·hết cũng mất hơn nửa cái m·ạ·n·g.
Nhưng mà, ngay tại lúc Khương Vân muốn tỉnh táo lại, t·h·i triển tu vi để bảo vệ thân thể của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện, trên người mình lại còn có hai đạo thần thức quấn quanh.
Hiển nhiên, hai gã nam tử bạch y và áo đen kia, vẫn còn đang dùng thần thức giám thị hắn.
Điều này khiến Khương Vân chỉ có thể tiếp tục duy trì trạng thái hôn mê, mặc cho bản thân rơi xuống phía dưới, đồng thời trong bóng tối cũng đã làm xong chuẩn bị ra tay chấn thương chính mình.
Dù sao, n·h·ụ·c thể của hắn cực kì cường hãn, rơi xuống từ độ cao như vậy, căn bản sẽ không hề tổn thương mảy may.
Mà bởi như vậy, tất nhiên sẽ bị hai gã nam tử kia hoài nghi, cho nên hắn chỉ có thể tự mình đả thương chính mình.
"Ầm!"
Rốt cục, thân thể Khương Vân đập mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Mặc dù Khương Vân đã tỉnh lại, nhưng ngũ tạng lục phủ của hắn gần như đều bị chấn nát, toàn bộ x·ư·ơ·n·g cốt đều bị gãy, nằm ở nơi đó không nhúc nhích, trong miệng không ngừng tuôn ra tiên huyết.
Thấy cảnh này, thần thức của hai gã nam tử kia mới thu về!
Đến đây, bọn hắn đối với Khương Vân, rốt cục không có chút nào hoài nghi.
Nằm ở nơi đó, Khương Vân thở ra một hơi thật dài, điều hắn muốn làm bây giờ, chính là ở trong nhà giam này đợi một thời gian, liền có thể trở lại Đạo vực.
Bất quá, khoảng thời gian này, đích thật là không dễ chịu chút nào!
Bởi vì Khương Vân đã thấy, nơi xa đang có mấy bóng người, từ bốn phương tám hướng lao về phía vị trí của hắn.
Đối với điều này, Khương Vân cũng không ngạc nhiên.
Mặc dù trước khi tiến vào nơi này, trên thân mỗi phạm nhân cơ bản sẽ không có bất kỳ ngoại vật nào tồn tại, nhưng trong cơ thể bọn họ ít nhất vẫn còn lực lượng của tộc quần riêng!
Những lực lượng này, liền sẽ trở thành mục tiêu cướp đoạt của những phạm nhân khác.
Mà mỗi phạm nhân tiến vào nơi này, cũng sẽ có kinh nghiệm giống như Khương Vân, rơi vào vị trí đại khái cố định, đồng thời ít nhiều sẽ bị thương, cho nên những phạm nhân khác chỉ cần ôm cây đợi thỏ trong khu vực này, liền sẽ có khả năng rất lớn đợi được phạm nhân mới đến.
Nhìn những phạm nhân coi mình như dê béo này, mặc dù trên thân đã không có thần thức của người Hoàng Hình Ti giám thị, nhưng Khương Vân nhớ rõ bọn hắn vừa mới đóng dấu thứ gì đó trên cổ mình, cho nên hắn không vội vàng thể hiện ra tu vi chân thật, mà cẩn thận dùng thần thức kiểm tra kỹ càng thân thể mình một phen.
Kiểm tra một phen, Khương Vân quả nhiên nhìn thấy trên cổ mình có một ấn ký hình như chữ "Diệt", trong đó rõ ràng ẩn chứa một tia lực lượng cổ quái, giống như vật s·ố·n·g, chầm chậm nhúc nhích.
Khương Vân suy đoán, lực lượng trong ấn ký này rõ ràng cũng là thuộc về tộc đàn nào đó trong Diệt vực, tác dụng của nó, hẳn là đặc biệt nhắm vào bí mật ẩn giấu trong thế giới này.
Một khi có phạm nhân phát hiện ra bí mật gì, hoặc là bảo vật, như vậy Hoàng Hình Ti thông qua ấn ký này, liền có thể biết được ngay lập tức.
Ngoài ra, Khương Vân không phát hiện ra bất cứ d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g nào, cũng khiến hắn rốt cục yên tâm, lực lượng tự lành cường đại của Tịch Diệt chi thể, trong nháy mắt liền khiến tất cả thương thế trên người hắn khép lại.
Theo thương thế khép lại, thân hình Khương Vân đã nhảy dựng lên, lạnh lùng nhìn thoáng qua ba gã nam tử đã đi tới bên cạnh, mặt không đổi sắc nói: "Ta không muốn gây chuyện, các ngươi cũng tốt nhất đừng đến chọc ta!"
Nhìn ánh mắt tràn đầy hung quang của Khương Vân, lại thêm việc Khương Vân vừa rồi rõ ràng còn bị thương nặng, nhưng bây giờ lại giống như người không có việc gì, ba gã nam tử nhìn nhau, có hai người khẽ gật đầu, lập tức rút lui, rời khỏi nơi đây, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Gã nam tử còn lại, tr·u·ng niên, sắc mặt tái xanh, nhếch miệng cười với Khương Vân: "Ngươi không cần ở đây giả vờ giả vịt, lão tử ta không phải là người dễ bị dọa!"
Dứt lời, hắn đã lao về phía Khương Vân.
Mà Khương Vân đối với loại người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ này, cũng không cảm thấy kinh ngạc, tay giơ lên, khẽ nhả hai chữ: "Nguyệt thực!"
Hai chữ vừa thốt ra, một đoàn Nguyệt Linh chi hỏa hình như trăng sáng, to bằng trượng, đã từ trong lòng bàn tay hắn dâng lên, trực tiếp bao vây lấy gã nam tử kia.
Ngay sau đó, liền thấy sắc mặt gã nam tử đột nhiên biến đổi, lông tóc và quần áo trên người thình lình bắt đầu c·háy r·ừng rực!
Nguyệt Linh chi hỏa của Nguyệt Linh tộc, không chỉ có thể xem như hỏa diễm để dùng, nó cũng có t·h·u·ậ·t p·h·áp tương ứng, đồng thời uy lực cũng sẽ tùy theo tăng lên.
Nguyệt Tôn vì báo đáp việc Khương Vân đem Nguyệt Như Hỏa đưa trở về, cố ý đưa cho hắn ba chiêu t·h·u·ậ·t p·h·áp.
Mà Khương Vân trong ba ngày kia cũng đã làm quen qua, lại thêm hắn có Nguyệt Linh chi hỏa nguyên lực, cho nên rất nhanh đã nắm giữ, mà lại do hắn t·h·i triển ra, uy lực so với tộc nhân Nguyệt Linh tộc bình thường thì mạnh hơn rất nhiều!
"Tiền bối, ta sai rồi!"
Lúc này, thấy mình không những không thể dập tắt được Nguyệt Linh chi hỏa này, mà lại thân thể đã cảm nhận được nóng rực đau đớn, gã nam tử rốt cục mở miệng cầu xin tha thứ.
Khương Vân lạnh lùng nói: "Biết sai thì sửa, tội c·hết có thể miễn, nhưng tội s·ố·n·g khó tha!"
Dứt lời, trong mắt Khương Vân đột nhiên hiện lên một đạo hàn quang, vẫy tay, mang theo đoàn trăng sáng bao vây lấy gã nam tử, đã biến mất không còn tăm tích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận