Đạo Giới Thiên Hạ

Chương 4222: Tứ Mạch chi hoa

Chương 4222: Hoa của Tứ Mạch
Khương Vân không chỉ muốn quay lại Tứ Cảnh Tàng, mà còn phải tìm Cơ Không Phàm.
Dù sao, hắn không thể chỉ tin mỗi Tịch Diệt Đại Đế.
Hắn muốn tìm Cơ Không Phàm hỏi cho rõ ràng, đến tột cùng có biết chuyện của Tịch Diệt Đại Đế hay không.
Mà Cơ Không Phàm đang ở trong Đế Lăng, muốn đi vào Đế Lăng, theo Khương Vân thấy, biện pháp đơn giản nhất chính là thu phục thanh đế kiếm trấn áp Đế Lăng kia.
Chủ nhân trước kia của thanh đế kiếm này là ai, Khương Vân không biết, nhưng một thanh kiếm đã trấn áp được Đế Lăng, thì thực lực của đế kiếm cũng không thể nghi ngờ là cường đại.
Hắn tin tưởng, trên thế gian này nếu như nói còn có người có thể thu phục thanh đế kiếm này, thì không ai khác ngoài Kiếm Sinh.
"Đế kiếm của Đế Lăng..." Kiếm Sinh hơi nhíu mày, lộ vẻ khó hiểu.
Đối với hắn hiện tại mà nói, những tin tức này thật sự là vượt quá nhận biết của hắn, cũng khiến hắn căn bản không hiểu rốt cuộc là thứ gì.
Khương Vân lấy ra ký ức liên quan tới Đế Lăng và đế kiếm mà mình đã sớm chuẩn bị, đưa cho Kiếm Sinh.
Sau khi Kiếm Sinh xem xong, lập tức mắt sáng lên!
Trở thành Đại Đế, thu phục đế kiếm, đây chẳng phải chính là mục tiêu hắn đang theo đuổi sao.
Khương Vân cười nói: "Mặt khác, còn có một tin tốt phải nói cho ngươi, Nhị sư tỷ đã trở về."
Thân thể Kiếm Sinh khẽ run lên, trầm mặc một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: "Ở đâu!"
"Ở chỗ ông ngoại của ta! Ta hiện tại liền muốn qua đó, ngươi đi cùng ta không?"
Kiếm Sinh không chút do dự gật đầu nói: "Đi!"
Đối với Kiếm Sinh mà nói, mục đích sống duy nhất ban đầu của hắn chính là trở nên cường đại, để Tư Đồ Tĩnh có thể phục sinh.
Nay Tư Đồ Tĩnh đã trở về, hắn đương nhiên muốn đi đoàn tụ cùng Tư Đồ Tĩnh.
Khương Vân hỏi: "Vậy bên Sát Lục Thiên Tôn không cần giao phó sao?"
Kiếm Sinh lắc đầu, thản nhiên nói: "Thanh kiếm ta đây mất đi, hắn hoàn toàn có thể tìm một thanh kiếm khác!"
Hắn và Sát Lục Thiên Tôn, tuy nói là quan hệ sư đồ, nhưng hai người đều rõ ràng, chẳng qua chỉ là "theo như nhu cầu" mà thôi.
Sát Lục Thiên Tôn cần một thanh kiếm có thể g·iết người, mà Kiếm Sinh thì cần có người giúp hắn trên con đường kiếm đạo tiến thêm một bước.
Như vậy, Kiếm Sinh đi mà không từ biệt, có lẽ sẽ khiến Sát Lục Thiên Tôn phẫn nộ, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến Sát Lục Thiên Tôn có gì tiếc nuối.
Nếu Sát Lục Thiên Tôn thật sự muốn tới tìm Kiếm Sinh gây phiền phức, mặc dù Kiếm Sinh không phải đối thủ, nhưng bây giờ Khương Vân lại không e ngại đối phương.
"Vậy chúng ta đi thôi!"
"Rời đi?"
Làm Khương Vân mang theo Kiếm Sinh về tới Phong Mệnh Thiên, nghe được từ miệng ông ngoại rằng ba vị sư huynh, sư tỷ của mình vậy mà sau khi mình rời đi năm đó, liền cũng từ biệt mà đi, không nhịn được ngây ngẩn cả người.
Khương Vân thật sự không nghĩ tới, các sư huynh, sư tỷ lại đột nhiên rời đi, mà hắn cũng nghĩ không ra được, bọn họ có thể đi nơi nào.
Dù sao, nơi này là Chư Thiên Tập Vực, không phải hạ vực.
Bọn hắn ở chỗ này, đến một người quen cũng không có, căn bản cũng không có bất luận nơi nào có thể đi.
Khương Vân vội vàng truy hỏi: "Bọn hắn có nói muốn đi đâu không?"
Phong Mệnh Thiên Tôn lắc đầu, trên mặt lộ ra một tia áy náy nói: "Không nói, bất quá ta phái người âm thầm đi theo bọn hắn, phát hiện bọn hắn là đi đến Luân Hồi Thiên."
Phong Mệnh Thiên Tôn biết quan hệ đồng môn giữa Khương Vân và bọn họ sâu đậm.
Tuy đồng ý cho Đông Phương Bác bọn hắn rời đi, nhưng cũng không thể thật sự mặc kệ, sở dĩ âm thầm phái người bảo hộ bọn hắn.
"Chỉ là, tại Luân Hồi Thiên, người của ta lại mất dấu bọn hắn."
"Bọn hắn tiến vào Luân Hồi tộc, sau đó liền rốt cuộc chưa hề đi ra."
"Người ta phái đi ban đầu cũng không hề để ý, nhưng đợi rất lâu sau, vẫn không thấy bọn hắn ra, đã tìm được Luân Hồi tộc báo ra danh hào của ta, trực tiếp nói rõ ý đồ đến."
"Nhưng Luân Hồi tộc trên dưới, lại nói trước nay chưa từng gặp qua bọn hắn."
"Thậm chí, Luân Hồi tộc còn mở rộng tộc môn, để cho người của ta đi vào tìm một vòng, vẫn không có tìm được."
Nghe được Đại sư huynh bọn hắn lại là tại Luân Hồi Thiên đột nhiên biến mất, khiến Khương Vân trong lòng không nhịn được hơi động.
Luân Hồi Thiên, trong mắt người khác, có lẽ chỉ là một chư thiên tầm thường, nhưng Khương Vân lại thủy chung hoài nghi, Luân Hồi Thiên của Chư Thiên Tập Vực chính là do Luân Hồi nhất tộc của Tứ Cảnh Tàng khai sáng.
Trong Tứ Cảnh Tàng, Khương Vân đã gặp Cao Tùng, tộc nhân duy nhất còn sót lại của Luân Hồi nhất tộc hiện giờ.
Cao Tùng nói cho hắn biết, trong Luân Hồi tộc bọn hắn đã từng xuất hiện một lần chia rẽ.
Có một bộ phận tộc nhân Luân Hồi rời đi tộc địa, từ đó về sau không biết tung tích, không còn trở về.
Căn cứ Khương Vân phỏng đoán, bộ phận tộc nhân Luân Hồi này chính là tìm được một thông đạo đặc biệt nào đó, rời đi Tứ Cảnh Tàng, tiến vào Chư Thiên Tập Vực, đồng thời sáng tạo ra Luân Hồi Thiên.
Khương Vân cũng vẫn luôn muốn đến Luân Hồi Thiên xem xem, nghiệm chứng một chút suy đoán của mình có chính xác không, chỉ là vẫn chưa thể thực hiện.
Mà lúc này, nghe nói ba vị sư huynh, sư tỷ của mình vậy mà trong Luân Hồi Thiên không hiểu biến mất, Khương Vân liền nghĩ đến, bọn hắn có phải hay không là thông qua Luân Hồi Thiên, trực tiếp tiến vào Tứ Cảnh Tàng!
Mặc dù điều này nghe vào có chút khó tin, nhưng Đại sư huynh từng nói, hắn là đến từ Đế Lăng.
Mà Luân Hồi Đại Đế, cũng tham gia Đại Đế chi chiến, vẫn lạc trong Đế Lăng.
Như vậy, có khả năng hay không, Đại sư huynh sau khi có được kinh nghiệm gần như là "cải tử hoàn sinh" lần này, đã nhớ ra một vài ký ức.
Ví dụ như, hắn đã từng có tiếp xúc với Luân Hồi Đại Đế, cho nên biết Luân Hồi Thiên có thông đạo thông hướng Tứ Cảnh Tàng!
Nếu như là vậy, thì sư huynh bọn hắn, chính là tiến vào Tứ Cảnh Tàng!
Khương Vân nhíu mày nói: "Chỉ là, sư huynh bọn hắn rõ ràng, tại sao đột nhiên muốn đi vào Tứ Cảnh Tàng?"
"Chẳng lẽ nói, bọn hắn đoán được sư phụ gặp nguy hiểm?"
"Hay là nói, bọn hắn tiến vào Tứ Cảnh Tàng, là Đại sư huynh nghĩ tới điều gì, nên bọn hắn phải đi?"
Trầm ngâm một lát sau, Khương Vân đối với Phong Mệnh Thiên Tôn có chút áy náy cười nói: "Ông ngoại, không sao, sư huynh bọn hắn cũng không phải con nít, muốn đi nơi nào là tự do của bọn hắn."
"Ta ở đây cùng ông mấy ngày, sau đó ta liền chuẩn bị lại vào Tứ Cảnh Tàng."
Khương Vân tin tưởng mình phán đoán không sai, thay vì đến Luân Hồi Thiên dạo quanh một vòng, chẳng bằng trực tiếp đi Tứ Cảnh Tàng, xem xem Đại sư huynh bọn hắn có ở đó hay không.
Phong Mệnh Thiên Tôn thở dài, hiểu rõ gật đầu nói: "Vân Nhi, ta biết thời gian của ngươi cấp bách, sở dĩ ngươi có việc gì cần bận thì cứ đi làm, không cần ở bên ta."
"Dù sao, ngày sau chúng ta nhất định là có thời gian gặp nhau."
Khương Vân cười nói: "Không có chuyện gì, lần này ta ra ngoài, cũng có chút thu hoạch, cần tìm nơi an toàn bế quan một thời gian."
"Chư Thiên Tập Vực này, không còn nơi nào có thể an toàn hơn chỗ của ông ngoại."
Phong Mệnh Thiên Tôn tự nhiên sẽ không cự tuyệt Khương Vân ở lại, cười gật đầu đáp ứng.
Sau khi cho Kiếm Sinh một đống Đế Nguyên thạch, để hắn an tâm tu luyện, Khương Vân tìm một nơi không người, cũng không bố trí bất kỳ trận pháp nào, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.
Sau khi suy nghĩ lại một lần trong đầu về tung tích của các sư huynh, trong mi tâm Khương Vân, chậm rãi nổi lên một đạo ấn ký.
Đạo ấn ký này giống như một nụ hoa chớm nở, có bốn cánh hoa.
Đạo ấn ký này chính là do Cổ Bất Lão lưu lại trên mi tâm Khương Vân trước khi đưa hắn rời khỏi Huyễn Chân Vực.
Mặc dù đạo ấn ký này nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng Khương Vân lại biết, nó cực kỳ trân quý.
Bởi vì, Khương Vân cẩn thận xem xét, trong nụ hoa kia, hay là nói trong bốn cánh hoa, phân biệt cất giấu một loại lực lượng khác biệt.
Khương Vân đã nắm giữ hai loại lực lượng trong số đó, Cổ Ma chi lực cùng Cổ Yêu chi lực.
Mà đối với hai loại lực lượng khác, tuy hắn chưa từng tu hành, nhưng lại từng có tiếp xúc, lần lượt là Cổ Linh chi lực cùng Cổ Tu chi lực.
Nói cách khác, ấn ký mà sư phụ cho mình lại ẩn chứa lực lượng của bốn mạch Cổ!
Nguyên bản Khương Vân cho rằng, sư phụ của mình sở dĩ được xưng là Tôn Cổ, là bởi vì sư phụ có bối phận cao, hay là thực lực mạnh, nhưng sau khi có được đạo ấn ký này, Khương Vân lại nhận ra, mình đã hiểu lầm.
Sư phụ, sở dĩ có thể xưng là Tôn Cổ, là "chí tôn trong Cổ", là bởi vì ông đồng thời có đủ lực lượng của bốn mạch Cổ.
Bốn mạch Cổ, không phải là chỉ bốn tộc nhân trong một tộc đàn, mà là chỉ bốn loại hình thái sinh mệnh khác biệt.
Cổ Yêu và Cổ Linh, đều có thể xem là Yêu tộc, còn Cổ Ma và Cổ Tu, thì là Nhân tộc.
Mặc dù Khương Vân không nghĩ ra, sư phụ rõ ràng là Nhân tộc, vì cái gì có thể tu hành hai mạch Cổ Linh và Cổ Yêu, nhưng hắn cũng lười truy đến cùng những điều này.
Bởi vì chính mình, đồng dạng có thể làm được.
Nay sư phụ đã đem đạo ấn ký này đưa cho mình, vậy dĩ nhiên là hy vọng mình cũng có thể nắm giữ lực lượng của bốn mạch Cổ, tăng thực lực lên.
Bởi vậy, Khương Vân quyết định, trước khi mình tiến vào Tứ Cảnh Tàng, đem lực lượng của bốn mạch Cổ, toàn bộ nắm giữ.
Khương Vân ổn định lại tâm thần, bắt đầu hấp thu lực lượng trong ấn ký.
Nhưng mà, vừa mới bắt đầu hấp thu, sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận