Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 95: Mất mạng đề

**Chương 95: Câu hỏi lấy mạng**
Ngày thứ hai, Vân Tranh không đến Thần Vũ Quân.
Trời còn chưa sáng, trong cung đã có người đến.
Hôn kỳ của hắn và Thẩm Lạc Nhạn chỉ còn ba ngày nữa.
Theo lễ chế của triều đại Đại Càn, trước khi hoàng t·ử đại hôn, nhất định phải đến thái miếu yết bái l·i·ệ·t tổ l·i·ệ·t tông, vừa để an ủi tổ tông tr·ê·n trời có linh t·h·i·ê·ng, vừa là cầu phúc tổ tông, mong cho dòng dõi hưng thịnh.
Vân Tranh như con rối ngồi đó, mặc cho người trong cung bày vẽ.
Nhìn mình trong gương đồng bị trang điểm "trang điểm lộng lẫy", Vân Tranh lại đang vắt óc suy nghĩ phương p·h·áp chế tạo thủy tinh.
Chỉ tiếc, hắn cũng chỉ nghĩ ra được đại khái.
Còn công thức chi tiết hắn thật sự không nhớ n·ổi.
Mẹ kiếp, sớm biết mình sẽ x·u·y·ê·n qua thì tốt biết bao nhiêu a!
Sau gần nửa canh giờ, Vân Tranh cuối cùng cũng được sửa soạn xong.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ăn vận thịnh soạn sau khi x·u·y·ê·n việt.
Hoa lệ thì đúng là hoa lệ thật.
Nhưng x·ấ·u thì cũng x·ấ·u thật!
Vân Tranh thầm mắng một thân trang phục này của mình.
Sau khi dùng điểm tâm đơn giản, Vân Tranh liền được đưa đến thái miếu.
Tr·ê·n đường, người trong cung còn nói với hắn, sau khi yết bái thái miếu xong, Lễ bộ còn phải sắp xếp người đến giảng giải cho hắn và Thẩm Lạc Nhạn toàn bộ quá trình của hôn lễ.
Hoàng t·ử đại hôn, toàn bộ quy trình đều vô cùng phức tạp và coi trọng, toàn bộ quá trình đều phải tuân thủ nghiêm ngặt theo lễ chế, không thể xảy ra sai sót.
Vân Tranh áng chừng, với kiểu rắc rối này, chắc chắn một ngày là không đủ.
Ai!
Làm phức tạp như vậy để làm gì!
Tốn người tốn của!
Có số tiền này, cho mình không tốt sao?
Mang th·e·o đầy bụng oán niệm, Vân Tranh đến thái miếu.
Bất quá, hắn không thể lập tức vào thái miếu yết bái, mà còn phải chờ Văn Đế sau khi kết thúc buổi thiết triều.
Sau khi chờ đợi hai nén nhang, Văn Đế cuối cùng cũng dẫn th·e·o Hoàng hậu nương nương đến.
Vốn dĩ loại chuyện này là phải có mẹ đẻ của Vân Tranh tham dự.
Đáng tiếc mẹ đẻ hắn đã sớm c·hết, chỉ có thể để hoàng hậu thay thế.
Yết bái thái miếu, nói ra thì cũng đơn giản, nhưng quá trình lại vô cùng rườm rà.
Dây dưa đến giữa trưa, Vân Tranh mới yết bái xong l·i·ệ·t tổ l·i·ệ·t tông.
Yết bái thái miếu xong, Văn Đế liền để hoàng hậu về trước tẩm cung của nàng.
Nhìn bóng lưng hoàng hậu, Văn Đế không khỏi thầm thở dài một tiếng.
Đợi lão Lục đại hôn xong, cũng nên bắt tay vào chuyện p·h·ế hậu nghi.
Hoàng hậu cùng hắn đồng hành, mấy chục năm phu thê, muốn nói hắn không có tình cảm với hoàng hậu, vậy khẳng định là gạt người.
Nhưng chuyện p·h·ế hậu, hắn không thể không làm.
Hoàng hậu không có con ruột, không thể tiếp tục ngồi tr·ê·n ngôi vị hoàng hậu.
Sau một hồi thở dài, Văn Đế lại phân phó: "Lão Lục, trước hết th·e·o trẫm đi dùng bữa đã!"
"Vâng!"
Vân Tranh nhận m·ệ·n·h, nhưng trong lòng lại cảm khái không thôi.
Em gái ngươi!
Rốt cuộc cũng được ăn một bữa cơm!
Vân Tranh đi th·e·o sau m·ô·n·g Văn Đế, đi mãi rồi p·h·át hiện có gì đó không ổn.
Không phải đi Ngự t·h·iện phòng sao?
Hắn đây là muốn dẫn mình đi đâu?
Mang th·e·o đầy bụng nghi hoặc, Vân Tranh cuối cùng cũng th·e·o Văn Đế đến nơi cần đến.
Đông cung!
Mí mắt Vân Tranh giật giật, trong đầu nhanh c·h·óng vận động.
Lão già này, dẫn mình đến Đông cung dùng bữa?
Tình huống gì vậy?
Đây chính là Đông cung của Thái t·ử a?
Lão già này không đến mức uống một trận rượu với Tần Lục Cảm, liền muốn lập mình làm Thái t·ử chứ?
Không có khả năng!
Chắc chắn không có khả năng!
Lão già này tuyệt đối có thâm ý khác!
Đi đến đông cung t·h·iện phòng ngồi xuống, chờ cung nữ thái giám dọn đồ ăn xong, Văn Đế liền lệnh cho mọi người lui ra ngoài, chỉ có hai cha con họ ở trong t·h·iện phòng.
"Biết trẫm vì sao lại dẫn ngươi đến đây dùng bữa không?"
Văn Đế ngước mắt nhìn về phía Vân Tranh đang mặt đầy vẻ mộng b·ứ·c.
"Không biết......"
Vân Tranh mờ mịt lắc đầu.
Lần này, hắn thực sự không đoán được t·i·ệ·n nghi lão t·ử đang nghĩ gì.
Văn Đế khẽ thở dài, lại hỏi tiếp: "Huynh đệ các ngươi tổng cộng có mấy người?"
"Mười một người."
Vân Tranh thành thành thật thật t·r·ả lời.
Bọn hắn quả thật có mười một huynh đệ, bất quá, lão Thất và lão Thập đều c·hết yểu.
Thái t·ử lại vì mưu phản thất bại mà t·ự v·ẫn.
Mười một huynh đệ, đ·ã c·hết mất ba người!
Lão thập nhất nhỏ tuổi nhất, mới hơn năm tuổi.
"Đúng vậy a! Mười một người!"
Văn Đế sâu kín thở dài một tiếng, tự nói: "Ngươi chắc chắn không thể nào làm Thái t·ử, lão thập nhất tuổi còn quá nhỏ, ngươi nói cho trẫm nghe, ngươi cảm thấy trong sáu huynh đệ còn lại của ngươi, ai có thể đảm đương trọng trách Thái t·ử?"
"A?"
Vân Tranh kinh ngạc nhìn Văn Đế, trong đầu nhanh c·h·óng vận chuyển.
Lão già này đang giở trò gì vậy?
Lập ai làm Thái t·ử, loại chuyện này mà ngươi lại hỏi ta làm gì?
Ngươi đi hỏi những đại thần kia của ngươi đi a!
Nếu không nữa, ngươi đi hỏi Tần Lục Cảm lão lưu manh kia đi a!
Lão già, không chơi như vậy!
Đây không phải đào hố cho chính mình nhảy sao?
"A cái gì a?"
Văn Đế trừng Vân Tranh một mắt, "Đang hỏi ngươi đó!"
"Cái này......"
Vân Tranh khổ cáp cáp nhìn Văn Đế, "Phụ hoàng, lập Thái t·ử, loại chuyện này, ngay cả những trọng thần trong triều cũng không dám nhiều lời, nhi thần nào dám lắm mồm a!"
"Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói!"
Văn Đế không vui nói: "Là trẫm hỏi ngươi, chẳng lẽ trẫm còn có thể trị tội ngươi hay sao? Trong những huynh đệ này của ngươi, trẫm cũng chỉ có thể hỏi một mình ngươi..."
Nói xong, Văn Đế lại thở dài một tiếng.
Vân Tranh cũng không biết lão già này rốt cuộc là đang diễn kịch hay là nghiêm túc, chỉ là rũ đầu xuống, không nói một lời.
Trước hết đừng nói lung tung, xem tình hình rồi nói sau.
Thấy Vân Tranh cúi đầu không nói, Văn Đế lập tức càng thêm không vui, thản nhiên nói: "Thế nào, còn muốn trẫm mời ngươi nói hay sao?"
Vân Tranh khẽ ngẩng đầu, cố ý lộ ra vẻ khổ sở, "Nhi thần...... Nhi thần......"
Vân Tranh ấp úng nửa ngày, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra.
Văn Đế nhìn bộ dáng này của hắn liền giận, đột nhiên cất cao giọng, "Nói!"
Vân Tranh đột nhiên giật mình, "rụt rè" liếc Văn Đế một cái, lúc này mới ấp úng nói: "Nhi thần...... Nhi thần cảm thấy, tam ca có thể làm...... Thái t·ử......"
Nói xong, Vân Tranh liền nhanh c·h·óng cúi đầu, giả bộ ra vẻ dọa cho p·h·át sợ.
"Lão tam?"
Văn Đế chau mày, tràn đầy nghi hoặc nhìn Vân Tranh, "Ngươi và tam ca của ngươi hình như là không hợp nhau nhất a? Ngươi không phải còn nghi ngờ Tam ca của ngươi p·h·ái người á·m s·át ngươi sao? Vậy mà ngươi lại tiến cử Tam ca của ngươi tới ngồi cái ghế Thái t·ử này?"
"Trước kia hẳn là nhi thần đã trách lầm tam ca."
Vân Tranh cúi đầu nói: "Tam ca mấy ngày trước đã x·i·n· ·l·ỗ·i nhi thần, tam ca có thể x·i·n· ·l·ỗ·i nhi thần, chứng tỏ tam ca vẫn là rất nhân nghĩa ......"
Hắn bây giờ cũng không biết Văn Đế rốt cuộc là nghĩ gì.
Dù sao thì cứ đẩy lão tam a!
Chính mình đã tiến cử hắn làm Thái t·ử, hắn về sau nếu là lại tìm chính mình gây phiền phức, phụ hoàng mà thu thập hắn, chỉ sợ sẽ càng ác hơn!
Dù sao mình cũng không làm Thái t·ử được, ai làm Thái t·ử cũng như nhau.
Hố được một người thì cứ hố!
"A?"
Văn Đế tràn đầy phấn khởi nhìn Vân Tranh, "Nói một chút, Tam ca của ngươi đã x·i·n· ·l·ỗ·i ngươi như thế nào?"
Lão già!
Diễn, tiếp tục diễn đi!
Hắn không tin lão già này không biết chuyện Vân Lệ x·i·n· ·l·ỗ·i hắn.
Trong lòng Vân Tranh thầm mắng, nhưng vẫn chậm rãi kể lại chuyện Vân Lệ x·i·n· ·l·ỗ·i hắn trước đó.
Nghe xong lời Vân Tranh nói, Văn Đế không khỏi lâm vào suy tư.
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
Văn Đế nheo mắt lại, "Ngươi không sợ tam ca của ngươi chỉ là giả ý hòa giải với ngươi, đợi sau khi hắn củng cố được vị trí Thái t·ử, lại tính sổ với ngươi sao? Ngươi phải biết, từ chuyện đi săn cũng có thể thấy được, Tam ca của ngươi cũng không phải là người thành thật gì."
Đúng! Câu hỏi lấy mạng tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận