Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1437: Vô hình não bổ trí mạng nhất

Chương 1437: Vô hình não bổ trí mạng nhất
Doanh trại Tiền Tiếu.
Phổ Vượng đã đích thân dẫn một vạn đại quân đuổi tới. Khi hắn dẫn quân trợ giúp tới nơi, hắn đã nhận được tin tức do người của doanh trại Tiền Tiếu đưa tới.
Tăng Quang đã dẫn quân tiến hành một đợt tấn công thăm dò vào doanh trại Tiền Tiếu, hai bên tổn thất vài chục người, sau đó quân địch tạm thời rút lui.
Biết được tin tức, Phổ Vượng vô cùng tức giận, lập tức mệnh lệnh cho bộ đội tăng tốc tiến lên.
Sau khi đuổi đến doanh trại Tiền Tiếu, Phổ Vượng lập tức hỏi tình hình của tướng giữ doanh trại.
Hiện nay, quân của Tăng Quang đóng trại dưới chân núi, cách bọn họ khoảng năm dặm.
Tối nay, quân địch rất có thể sẽ tiến hành tập kích ban đêm vào bọn họ.
Ngoài ra, thám tử của bọn họ còn thăm dò được, nội bộ Tiêu Lộc xác thực đã xảy ra phản loạn.
Giống như là có người muốn cướp đoạt vương vị và đưa Tiêu Lộc sáp nhập vào Đại Càn.
Mà thủ lĩnh phản quân mà Tăng Quang đang tìm kiếm, rất có thể là người của Đại Càn phái đến Tiêu Lộc.
Nghe xong lời của tướng giữ doanh trại, tâm tư Phổ Vượng trong nháy mắt hoạt động.
Thật sự có thủ lĩnh phản quân sao?
Chính là bởi vì thủ lĩnh phản quân kia là người Đại Càn, do đó, Hoàng Đế Đại Càn mới đích danh muốn người này?
Chuyện này, hình như có chút phức tạp!
Trầm tư một lát, Phổ Vượng lại hỏi: "Thông tin có đáng tin không?"
"Đáng tin!"
Tướng giữ doanh trại trả lời: "Đây là thám tử của chúng ta lẻn vào gần nguồn nước của doanh trại quân địch, nghe được từ miệng của những binh lính quân địch đi lấy nước! Sau đó, bọn họ tiếp tục ẩn núp, lại nghe thấy rất nhiều quân địch đến lấy nước đang nói về chuyện này."
Phổ Vượng nghe vậy, lại lần nữa suy tư.
Thủ lĩnh phản quân!
Bọn họ ngay cả cái bóng quỷ cũng chưa thấy, ở đâu ra thủ lĩnh phản quân?
Tăng Quang dựa vào cái gì mà chắc chắn thủ lĩnh phản quân đã chạy trốn tới chỗ bọn họ?
Lẽ nào...
Nghĩ đi nghĩ lại, Phổ Vượng đột nhiên giật mình.
Không lẽ thủ lĩnh phản quân kia đã bị bọn họ giết, bọn họ không thể báo cáo kết quả công tác cho Hoàng Đế Đại Càn, cho nên mới vu oan cho bọn họ, nói bọn họ chứa chấp thủ lĩnh phản quân?
Đây là muốn đổ nước bẩn lên đầu Tây Cừ?
Đem lửa giận của Hoàng Đế Đại Càn chuyển dời sang Tây Cừ?
Đúng!
Rất có thể là như vậy!
Tăng Quang đáng chết!
Khó trách hắn dám tấn công bọn họ!
Hắn không phải thực sự muốn đòi thủ lĩnh phản quân, mà là nhất định phải tấn công!
Chỉ có như vậy, mới có thể đổ hết tội thủ lĩnh phản quân lên đầu Tây Cừ!
Dù sao, bọn họ vì bắt thủ lĩnh phản quân, đều không tiếc khai chiến với Tây Cừ, Hoàng Đế Đại Càn còn có lý do gì để không tin?
Trước kia sao hắn không nhìn ra, Tăng Quang này lại âm hiểm như vậy?
Không được!
Việc này liên quan đến Đại Càn, nhất định phải nhanh chóng báo cáo cho Đại Vương!
Phổ Vượng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức gọi người mang giấy bút tới, vội vàng viết thư báo cáo việc này.
Sau khi viết xong thư, Phổ Vượng sai người dùng tốc độ nhanh nhất đưa lá thư này về Vương Thành Tây Cừ, sau đó mệnh lệnh: "Truyền lệnh xuống, tất cả nhân mã tăng cường đề phòng, tất cả mọi người đều không được cởi giáp trụ, đề phòng quân địch tập kích ban đêm! Tăng phái trinh sát, theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của quân địch!"
Phổ Vượng nghiêm túc rồi.
Lúc này, hắn cũng không dám lười biếng.
Nếu xảy ra chuyện, cho dù chính thê của hắn là người Vương Tộc, hắn cũng có khả năng mất mạng.
"Rõ!"
Rất nhanh, mệnh lệnh của Phổ Vượng được truyền đạt xuống dưới.
Theo mệnh lệnh của Phổ Vượng được đưa ra, một bầu không khí khẩn trương lập tức lan tỏa trong doanh trại.
Giờ khắc này Phổ Vượng cũng căng thẳng không thôi.
Đây không phải bởi vì Tăng Quang có khả năng tập kích ban đêm vào bọn họ.
Mà là vì Đại Càn!
Vạn nhất Đại Càn xác định thủ lĩnh phản quân đang ở Tây Cừ, Tây Cừ không giao người ra, lại không muốn nhận lửa giận của Hoàng Đế Đại Càn, vậy phải làm thế nào?
Dường như trong nháy mắt, hắn liền nghĩ đến một khả năng.
Kẻ chết thay!
Bắt hắn đi làm kẻ chết thay!
Đổ hết tội thủ lĩnh phản quân lên người hắn.
Không giao ra thủ lĩnh phản quân, đem hắn giao cho Đại Càn!
Vừa nghĩ tới khả năng này, Phổ Vượng ngay lập tức ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Tăng Quang trong lòng.
Rõ ràng là tên hỗn đản này gây ra chuyện tốt, lại muốn chính mình gánh chịu hậu quả?
Có một khoảnh khắc, hắn đã nghĩ đến việc dẫn quân xông thẳng vào doanh trại của Tăng Quang.
Bắt được tên hỗn đản Tăng Quang, trước tiên phải đánh hắn mấy bạt tai, sau đó giao hắn cho Hoàng Đế Đại Càn!
Chẳng qua, nghĩ đến một vạn quân của bọn họ đã hành quân gấp cả đường, binh lính đã rất mệt mỏi, giờ là lúc cần nghỉ ngơi, cuối cùng hắn vẫn đè nén ý nghĩ này xuống.
Xem ra!
Xem tối nay Tăng Quang có dám tới tập kích doanh trại không!
Chỉ cần hắn dám đến, chính mình sẽ khiến hắn có đến mà không có về!
Phổ Vượng âm thầm hạ quyết tâm, thuận tay cởi túi rượu xuống, uống một ngụm rượu.
"Tê... Rượu ngon!"
Một ngụm rượu vào bụng, Phổ Vượng không khỏi khen ngợi một tiếng, chợt lại không nhịn được uống thêm một ngụm nữa.
Ừm, rượu này là do tên hỗn đản Tăng Quang đưa tới.
Chính mình coi như đang uống máu của hắn!
Nghĩ như vậy, Phổ Vượng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Buổi tối, Phổ Vượng ăn vài thứ, nhưng vẫn không thể ngủ say.
Một mặt là vì hắn không ngủ được, mặt khác là lo lắng Tăng Quang tập kích doanh trại của bọn họ.
Phổ Vượng cứ như vậy chịu đựng.
Gần đến lúc bình minh, Phổ Vượng cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ.
Đúng lúc hắn định chợp mắt một lát, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lúc này, thân binh vào trướng báo cáo: "Khởi bẩm tướng quân, thám tử truyền tin, quân của Tăng Quang đã bắt đầu tiến về phía ta, có ý đồ đánh lén chúng ta!"
Nghe thân binh báo, Phổ Vượng không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Tên hỗn đản Tăng Quang này quả nhiên là muốn tập kích ban đêm!
Chẳng qua, không phải vào ban đêm, mà là lúc rạng sáng!
Đây đúng là thời điểm tốt để tấn công bất ngờ!
Đáng tiếc, chính mình đã sớm đoán được hắn sẽ giở trò này, đã ra lệnh cho tất cả binh lính không được cởi giáp trụ.
Chỉ cần Tăng Quang dám dẫn quân tới, bọn họ có thể nhanh chóng phản kích.
"Truyền lệnh xuống, chuẩn bị nghênh chiến!"
Phổ Vượng nhanh chóng ra lệnh, cầm lấy loan đao của mình rồi đi ra ngoài.
Để ứng phó với cuộc tập kích ban đêm của Tăng Quang, hắn cũng giáp không rời thân.
Rất nhanh, quân trong doanh trại đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.
"Giết!"
Cùng lúc đó, bên ngoài doanh trại vang lên tiếng hò hét vang dội.
Số lớn binh lính Tiêu Lộc hô vang khẩu hiệu giết chóc, xông thẳng về phía doanh trại của bọn họ.
Theo quân địch đến gần, tướng giữ doanh trại lập tức ra lệnh: "Bắn tên!"
"Vút vút vút..."
Thoáng chốc, một màn mưa tên dày đặc bắn về phía binh lính Tiêu Lộc.
Những binh lính Tiêu Lộc xông lên trước lập tức giơ khiên lên chống đỡ, nhưng vẫn có không ít người trúng tên.
"Không hay rồi, quân địch có mai phục!"
"Rút lui!"
"Mau rút lui!"
Nhìn thấy màn mưa tên này, binh lính Tiêu Lộc lập tức hoảng sợ, nhao nhao bỏ chạy.
"Keng keng keng..."
Cùng lúc đó, phía sau bọn họ cũng vang lên tiếng thu quân.
Nghe thấy âm thanh này, binh lính Tiêu Lộc càng thêm hỗn loạn, bắt đầu tháo chạy.
Một số người thậm chí còn vứt bỏ cả vũ khí và khiên, ngay cả cờ của bọn họ cũng rơi đầy đất.
Mượn ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy quân địch rút lui trong hỗn loạn, Phổ Vượng vốn đang nung nấu ý định bắt sống Tăng Quang lập tức hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, để lại một ngàn người giữ doanh trại! Những người còn lại, theo ta truy kích quân địch!"
Phổ Vượng nắm chặt cây đao cong trong tay, trong lòng gào thét.
Tăng Quang!
Xem tên tiểu nhân âm hiểm nhà ngươi trốn đi đâu!
Ta nhất định phải bắt sống ngươi!
"Giết!"
Theo tiếng gầm lớn, Phổ Vượng lập tức dẫn đại quân xông ra khỏi doanh trại, truy sát quân địch tan tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận