Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 124: Ái phi chớ náo

Chương 124: Ái phi đừng nghịch nữa "Đừng nhúc nhích!"
"Ta bảo ngươi đừng động đậy!"
"Ngươi còn lộn xộn nữa, có tin ta bỏ ngươi lại giữa đường không?"
"..."
Trên đường trở về, Thẩm Lạc Nhạn một đường đều uy h·iếp Vân Tranh.
Vân Tranh say rượu, Thẩm Lạc Nhạn sợ hắn ngã ngựa, chỉ đành để hắn ngồi trước ngựa của mình.
Nhưng Vân Tranh rất không an phận, không ngừng nhích tới nhích lui.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, Vân Tranh động đậy như vậy, tự nhiên không thể tránh khỏi va chạm vào khu vực nhạy cảm của Thẩm Lạc Nhạn.
Thẩm Lạc Nhạn tức giận vô cùng, nhưng lại không thể làm gì được Vân Tranh.
Thẩm Lạc Nhạn cũng uống không ít rượu, sắc mặt vốn đã hơi hồng, bị Vân Tranh cọ qua cọ lại, gương mặt nàng lập tức đỏ hơn.
May mà đây là ban đêm, Cao Cáp bọn họ cầm đuốc đi trước mở đường, không nhìn thấy sắc mặt của nàng, nếu không, nàng sợ là phải tìm một cái lỗ để chui vào.
"Ta nên ném ngươi ở lại đó, cho ngươi ngủ cùng bọn hắn!"
Thẩm Lạc Nhạn oán hận véo Vân Tranh một cái, lại gọi Cao Cáp phía trước, "Đem hắn sang ngựa của các ngươi đi!"
"Vương phi, ngươi tha cho tiểu nhân đi!"
Cao Cáp khổ sở quay đầu lại, "Tiểu nhân cũng uống không ít rượu, nếu không cẩn thận để điện hạ ngã ngựa, mạng của tiểu nhân sẽ không còn..."
"Đi, đi!"
Thẩm Lạc Nhạn ngắt lời Cao Cáp, thở phì phò nói: "Lo mà chiếu đường đi!"
Cao Cáp như được đại xá, nhanh chóng thúc ngựa đi trước chiếu đường.
Chu Mật nghiêng đầu lại, ném cho Cao Cáp ánh mắt hỏi thăm.
Cao Cáp khẽ gật đầu, ra hiệu hắn đừng xen vào việc người khác.
Chu Mật thấy thế, trong nháy mắt hiểu ra.
Quả nhiên giống như mình nghĩ.
Lục điện hạ là đang giả say!
Chu Mật và Cao Cáp cũng là người đi theo Vân Tranh lâu nhất, bọn hắn đối với Vân Tranh vẫn có chút hiểu biết, dáng vẻ này của Vân Tranh rất giống đang giả say!
Cũng chỉ có Vương phi mới cho rằng Lục điện hạ thật sự say.
Giống như chỉ có Vương phi cho rằng Lục điện hạ là đồ vô dụng.
Thẩm Lạc Nhạn một đường cố nén xúc động muốn ném Vân Tranh xuống ngựa, cuối cùng mang theo Vân Tranh về tới phủ.
"Mau đưa hắn về phòng đi!"
Vừa về tới phủ, Thẩm Lạc Nhạn liền ném Vân Tranh cho Cao Cáp bọn họ.
Nàng bây giờ nhìn cũng không muốn nhìn Vân Tranh một cái.
"Đây là làm sao?"
Diệp Tử vội vàng từ hậu đường chạy đến, đầy nghi hoặc hỏi.
"Còn có thể làm sao?"
Thẩm Lạc Nhạn chỉ vào Vân Tranh đang bị Cao Cáp và Chu Mật dìu vào, thở phì phò nói: "Uống mấy ngụm nước tiểu ngựa, đến nỗi Đông Tây Nam Bắc cũng không tìm được!"
"A?"
Diệp Tử ngạc nhiên, "Các ngươi không phải đi Chỉnh Đốn phủ binh sao? Sao lại có thể uống thành cái dạng này? Ngươi cũng không khuyên hắn."
"A, khuyên hắn?"
Thẩm Lạc Nhạn bực tức nói: "Hắn chính là vương gia, ta nào dám khuyên hắn! Vạn nhất hắn không cao hứng, không chừng tại chỗ liền chém ta!"
Nhìn bộ dạng oán niệm cực mạnh của Thẩm Lạc Nhạn, Diệp Tử không khỏi hiếu kỳ, hai người bọn họ rốt cuộc đã làm gì?
Sao nha đầu Lạc Nhạn này lại có oán niệm lớn như thế?
Hỏi han một phen, Thẩm Lạc Nhạn mới đem chuyện hôm nay ở Miêu Nhĩ núi nói cho Diệp Tử, còn nhấn mạnh chuyện Vân Tranh uy h·iếp muốn đ·á·n·h nàng ba mươi quân côn.
Nghe xong lời của Thẩm Lạc Nhạn, Diệp Tử lập tức bật cười.
Khó trách nha đầu này lại có oán niệm mạnh với Vân Tranh như vậy!
Hóa ra là ăn quả đắng từ Vân Tranh!
"Đi, ngươi cứ nghe theo lời hắn nói là được."
Diệp Tử trấn an Thẩm Lạc Nhạn một hồi, lại nói: "Mau đi lấy ít nước, giúp hắn lau người đi!"
"Cái gì cơ?"
Thẩm Lạc Nhạn đột nhiên cao giọng, ngạc nhiên nhìn Diệp Tử, "Tẩu tử, người hồ đồ rồi à? Bảo ta đi giúp hắn lau người?"
"Ta thấy là ngươi tức đến hồ đồ rồi?"
Diệp Tử im lặng, "Ngươi là Vương phi, không giúp hắn lau người, thì ai đi?"
Nha đầu này!
Nàng sợ là quên mất sự thật nàng và Vân Tranh đã là vợ chồng rồi?
Thẩm Lạc Nhạn hơi cứng lại, trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.
Nàng đúng là quên mình đã gả cho Vân Tranh.
Sửng sốt hồi lâu, Thẩm Lạc Nhạn mới phồng má nói: "Ta mới không đi! Để Diệu Âm đi! Hắn không phải thích Diệu Âm lắm sao?"
"Ta nói ngươi nha đầu này bướng bỉnh cái gì?"
Diệp Tử bị nàng chọc giận cười, hạ giọng nói: "Hắn mua Diệu Âm về cũng hai ba ngày rồi, hắn có chạm vào Diệu Âm không?"
"Ngươi thật sự đem nam nhân của mình đẩy vào n·g·ự·c nữ nhân khác à?"
"Các ngươi là vợ chồng, mặc kệ hắn thế nào, các ngươi cũng là vợ chồng!"
"Giống như hắn nói, coi như các ngươi c·hết, các ngươi cũng phải chôn cùng một chỗ!"
"Chẳng lẽ ngươi còn định cả đời cứ giằng co với hắn như vậy?"
"..."
Diệp Tử kiên nhẫn khuyên giải Thẩm Lạc Nhạn.
Cái nha đầu ngốc này!
Nếu không phải lo lắng nha đầu này miệng không kín, nàng cũng muốn nói cho nha đầu này biết chuyện Vân Tranh nghi ngờ Diệu Âm.
Nàng yên tâm để Diệu Âm lau người cho Vân Tranh, bản thân mình lại không yên tâm!
Nàng cũng không sợ Diệu Âm thừa dịp Vân Tranh say rượu, trực tiếp lấy mạng Vân Tranh!
Được Diệp Tử khuyên bảo nhiều lần, Thẩm Lạc Nhạn lúc này mới không tình nguyện đi đến phòng của Vân Tranh.
Khi nàng bước vào, Tân Sinh đã đun xong nước nóng.
"Đi, lui xuống đi! Còn lại để ta!"
Thẩm Lạc Nhạn hướng Tân Sinh phất phất tay, bưng chậu nước nóng đi tới bên cạnh Vân Tranh.
Nhìn Vân Tranh đang nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g ngủ say như c·hết, Thẩm Lạc Nhạn thật muốn hất cả chậu nước vào Vân Tranh.
Cố gắng hít sâu mấy hơi, Thẩm Lạc Nhạn mới vắt khô khăn mặt, tùy tiện lau qua lau lại trên mặt Vân Tranh.
Trong lòng Vân Tranh âm thầm kêu khổ.
Đây là mặt của ta, không phải cái bàn a!
Nàng không sợ cọ tróc da mặt ta sao.
Cô nương này thật sự không biết hầu hạ người khác!
Rửa mặt cho Vân Tranh xong, Thẩm Lạc Nhạn lại dừng lại.
Nhìn quần áo của Vân Tranh, nàng mấy lần đưa tay đều rụt trở về.
Nàng tuy đã thành thân, nhưng dù sao vẫn là chưa trải qua chuyện này, đột nhiên bảo nàng lau người cho một nam nhân, nàng vẫn có chút không quen.
Mặc dù, nam nhân này là phu quân của nàng.
Vùng vẫy rất lâu, Thẩm Lạc Nhạn cuối cùng rụt rè đưa tay ra, đỏ bừng cả khuôn mặt cởi quần áo cho Vân Tranh.
Nàng cảm giác, mình bây giờ giống hệt một tên hái hoa tặc.
Ngay lúc Thẩm Lạc Nhạn cố nén ngượng ngùng cởi quần áo cho Vân Tranh, nàng lại đột nhiên phát giác không đúng.
Nàng là người luyện võ.
Nàng nhạy bén nhận ra, hô hấp của Vân Tranh có chút r·ối l·oạn.
Một người say đến b·ất t·ỉnh nhân sự, sao hô hấp đột nhiên hỗn loạn?
Thẩm Lạc Nhạn khựng tay lại, thoáng suy tư, rồi lại tiếp tục cởi quần áo cho Vân Tranh, nhưng lần này lại cố ý chú ý tới hô hấp của Vân Tranh.
Rất nhanh, nàng liền xác định, Vân Tranh là đang giả say.
Nghĩ tới chuyện mình bị hắn chiếm tiện nghi suốt dọc đường, Thẩm Lạc Nhạn lập tức giận không có chỗ phát tiết.
"Hỗn đản!"
Thẩm Lạc Nhạn giận dữ hét lớn một tiếng, trực tiếp bưng chậu nước đổ vào Vân Tranh.
Vân Tranh muốn tránh cũng không kịp.
"Ào ào..."
Một chậu nước nóng dội xuống, Vân Tranh lập tức ướt sũng.
Vân Tranh chậm rãi mở mắt, ra vẻ hồ đồ hỏi: "Trời mưa?"
"Trời mưa?"
Thẩm Lạc Nhạn hai mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Vân Tranh, "Ngươi tin ta cho ngươi đổ máu ngay bây giờ không?"
"Khụ khụ..."
Vân Tranh lung tung lau nước trên mặt, tiếp tục giả ngốc, "Ái phi đừng nghịch nữa, Trung thu còn chưa qua, Hoàng thành làm sao có thể có tuyết rơi?"
"Còn dám giả vờ?!"
Thẩm Lạc Nhạn giận không kiềm được rống to: "Cô nãi nãi hôm nay nếu không giáo huấn ngươi, cô nãi nãi không gọi là Thẩm Lạc Nhạn!"
Nói xong, Thẩm Lạc Nhạn đột nhiên nhào về phía Vân Tranh.
Chết tiệt!
Thấy Thẩm Lạc Nhạn định làm thật, Vân Tranh nhanh chóng ôm chặt lấy Thẩm Lạc Nhạn.
"Buông ra!"
Thẩm Lạc Nhạn gầm thét.
"Không buông!"
"Buông ra!"
"Ái phi đừng nghịch nữa, để bản vương ôm một cái..."
"Còn không buông, ta bẻ gãy tay ngươi..."
Lúc hai người đang giằng co tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tân Sinh hốt hoảng chạy vào, đang muốn hỏi thăm, liền thấy Vương phi cưỡi trên người vương gia, vương gia đang ôm chặt lấy hông Vương phi.
"Nô tỳ thất lễ, nô tỳ cáo lui!"
Tân Sinh hoàn hồn, vội vàng lui ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận