Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 153: Đốt đàn nấu nga?

Chương 153: Đốt đàn nấu chim sẻ?
Trở lại phủ thượng, Vân Tranh liền gọi Cao Cáp tới, ghé vào tai Cao Cáp nói nhỏ hai câu. Cao Cáp không hiểu nhìn Vân Tranh một cái, rồi nhanh chóng chạy về phía chuồng gia súc.
Thẩm Lạc Nhạn đang hừng hực khí thế cùng Diệp Tử nói chuyện tối nay, Tân Sinh lại đi tới, "Tử phu nhân, Lục điện hạ nói hắn tạm thời nghĩ đến một số việc, cho người đi thư phòng một chuyến."
"Chuyện gì a?" Thẩm Lạc Nhạn tò mò hỏi.
Tân Sinh khẽ gật đầu một cái, "Điện hạ không nói, bất quá nhìn dáng vẻ của điện hạ, hẳn là việc gấp."
Thẩm Lạc Nhạn bĩu môi, "Hắn có thể có chuyện gì gấp chứ!"
"Đi, ngươi về phòng trước nghỉ ngơi đi!" Diệp Tử hé miệng cười nói, "Các ngươi lúc này sắp đi Sóc Bắc, sự tình chắc chắn rất nhiều, ta đi xem một chút là việc gấp gì, đừng làm trễ nãi."
Nói xong, Diệp Tử liền nhanh chóng chạy tới thư phòng.
Diệp Tử vừa đuổi tới thư phòng, còn chưa kịp hỏi thăm Vân Tranh, Cao Cáp liền tới gõ cửa.
Vân Tranh nhận lấy bao tải mà Cao Cáp đưa tới, lại phân phó Cao Cáp: "Canh giữ ở cửa, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào! Bao quát cả Vương phi!"
"Rõ!" Cao Cáp lĩnh mệnh, lập tức canh giữ ở cửa ra vào.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn không khí này có chút không đúng, Diệp Tử nhanh chóng thấp giọng hỏi thăm.
"Để sau hãy nói." Vân Tranh mở ra bao tải, nắm lấy miệng con gà trống bên trong, đem gà trống cầm ra.
"" Diệp Tử ngạc nhiên nhìn xem Vân Tranh.
Hắn đây là tình huống gì?
"Đưa thanh đao cho ta!"
Lúc Diệp Tử thất thần, Vân Tranh đã đem gà đè lại, lại lấy ra cái bát trong bao bố.
"A?" Đầu Diệp Tử có chút mông lung, dở khóc dở cười trêu chọc nói: "Ngươi không phải là muốn đốt những quyển sách này để nướng chín con gà này đấy chứ?"
Gà nướng?
Vân Tranh mặt xám lại.
Ta còn "đốt đàn nấu nga" đây!
"Ta muốn m·á·u gà!" Vân Tranh nói, lại thúc giục Diệp Tử nhanh chóng đưa đao cho hắn.
Diệp Tử mờ mịt, nhanh chóng đưa đao cho hắn.
Vân Tranh nhanh chóng cho gà đổ m·á·u, tiếp đó đem con gà còn đang giãy dụa ném vào trong bao bố, để tránh gà làm cho cả thư phòng đầy huyết.
Vân Tranh đem cái bát đựng m·á·u gà bưng đến trên thư án, "Ta đọc, ngươi chấm m·á·u gà này lên trên tấm vải trắng kia viết chữ, chữ viết phải viết ngoáy một chút, nhận ra được là được."
Nhìn sắc mặt Vân Tranh có chút không đúng, Diệp Tử cũng không tiện hỏi nhiều, nhanh chóng đi tới trước thư án.
Không bao lâu, Diệp Tử liền viết xong huyết thư.
"Ngươi đây là muốn cầm cái này ngụy tạo huyết thư làm bùa hộ thân?" Diệp Tử không hiểu rõ cho lắm hỏi.
"Không." Vân Tranh lắc đầu, "Ta dự định bán cho Vân Lệ."
Nói xong, Vân Tranh lại cầm huyết thư lên, đặt ở trước ngọn đèn nướng.
Bán cho Vân Lệ?
Diệp Tử hơi hơi sững sờ, chợt hiểu rõ ý tứ của Vân Tranh.
"Ta nói, Tam hoàng tử không phải liền là không theo ý ngươi mà tặng lễ cho ngươi sao?" Diệp Tử dở khóc dở cười, "Ngươi cũng hố hắn 10 vạn lượng bạc rồi, còn chưa đủ sao?"
"Chuyện nào ra chuyện đó!" Vân Tranh mặt mày tràn đầy khó chịu nói: "10 vạn lượng bạc kia, là ta cùng hắn diễn kịch, hắn nên cho ta! Nhưng hắn lại bày trò phù bình an, thi từ các loại để ám hại ta, ta nhất định phải để cho hắn trả giá đắt!"
"......" Mặt xinh đẹp của Diệp Tử hơi hơi co rúm, lại buồn cười hỏi: "Vậy ngươi định bán bao nhiêu ngân lượng?"
"20 vạn lượng!" Vân Tranh thuận miệng trả lời.
"Bao...... Bao nhiêu?" Diệp Tử ngây ngốc trợn to mắt, kinh ngạc nhìn xem Vân Tranh.
Điên rồi sao!
Hắn một đêm liền muốn hố Vân Lệ 30 vạn lượng bạc?
Hắn đây rõ ràng là muốn lột sạch cả lông của Vân Lệ a!
"Ngươi cảm thấy hắn sẽ cho ngươi?" Diệp Tử dở khóc dở cười hỏi.
"Hắn không dám không cho!" Vân Tranh hừ lạnh nói: "Bây giờ đối với hắn mà nói, là thời điểm mấu chốt nhất! Hắn sẽ không vì vẻn vẹn 20 vạn lượng bạc mà đem ngôi vị Thái tử ra đánh cược với ta."
"Vẻn vẹn 20 vạn lượng bạc? Ngươi cũng nói ra được!" Diệp Tử im lặng, "Ngươi đã hố hắn bao nhiêu ngân lượng rồi? Hắn còn có thể lấy ra được 20 vạn lượng bạc sao?"
Vẻn vẹn 20 vạn lượng?
Toàn bộ Đại Càn triều, có bao nhiêu người có thể lấy ra được 20 vạn lượng bạc?
Cho dù Vân Lệ danh hạ có rất nhiều sản nghiệp, 20 vạn lượng bạc này chắc chắn cũng sẽ làm cho Vân Lệ đau lòng không thôi.
Vân Lệ trước sau bị hắn hố nhiều bạc như vậy, tuyệt đối đã đến mức thương cân động cốt.
Trên thực tế, Vân Lệ quả thật bị Vân Tranh bẫy đến thương cân động cốt.
Hắn tuy sản nghiệp nhiều, nhưng chi phí của hắn cũng lớn a!
Cả ngày lại phải khắp nơi thu xếp, lại phải nghênh đón đưa tiễn, trong phủ tiêu xài phi thường lớn.
Nhất là, gần đây liên tiếp bị Vân Tranh hố, lúc Vân Tranh thành hôn, hắn còn xuất huyết nhiều qua một lần.
Về đến nhà, gọi quản gia lấy sổ sách ra xem xét, Vân Lệ mới phát hiện trong phủ vậy mà chỉ còn không đến 30 vạn lượng bạc!
Của cải trong nhà, đều bị tên chó c·h·ết lão Lục kia khoét rỗng!
Vân Lệ tức giận, suýt chút nữa thì tại chỗ thổ huyết.
Cố gắng đè nén lửa giận xong, Vân Lệ gọi quản gia đem hơn 8 vạn lạng ngân phiếu toàn bộ đưa cho mình, còn những bạc thật kia, chắc chắn không thể động vào.
Đêm hôm khuya khoắt mang một lượng lớn bạc thật chạy tới nhà Vân Tranh, nếu như bị người hữu tâm nhìn thấy, nói không chừng sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Sau đó, Vân Lệ vội vàng chạy tới Tĩnh Quốc công phủ vay tiền.
"Ngươi muốn nhiều ngân phiếu như vậy làm gì?" Từ Thực Phủ chau mày hỏi thăm.
Vân Lệ bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện Vân Tranh lấy huyết thư uy h·iếp mình nói ra, còn oán hận không dứt mắng to: "Tên chó c·h·ết này rất biết giả bộ, bề ngoài trung hậu thật thà, nhát như chuột, nhưng trên thực tế lại vô cùng âm hiểm xảo trá!"
Nghe xong lời Vân Lệ nói, Từ Thực Phủ lâm vào trầm tư.
Một lát sau, Từ Thực Phủ trầm giọng nói: "Bây giờ là thời điểm then chốt, không thể phức tạp! 20 vạn lượng bạc này cứ cho hắn đi! Chỉ cần có thể lấy được huyết thư là tốt rồi!"
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta thực sự nuốt không trôi cục tức này!" Vân Lệ hận đến nghiến răng, mặt mày tràn đầy dữ tợn nói: "Một đêm, chỉ trong một đêm, ta bị tên chó c·h·ết này hố 30 vạn lượng bạc!"
"Việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn!" Từ Thực Phủ mặc dù cũng rất phẫn hận, nhưng vẫn trấn an Vân Lệ, "Bây giờ không có gì quan trọng hơn ngôi vị Thái tử! Chỉ cần leo lên ngôi vị Thái tử, cho dù hắn có chạy trốn tới Sóc Bắc, chúng ta cũng có rất nhiều biện pháp trừng trị hắn!"
"Ta bây giờ chỉ muốn tự tay g·iết c·hết tên chó c·h·ết này!" Vân Lệ oán hận không dứt nói.
"Chuyện này ngươi đừng nghĩ." Từ Thực Phủ khẽ gật đầu một cái, lại âm hiểm cười nói: "Chỉ cần ngươi leo lên được ngôi vị Thái tử, ngươi còn sợ Ngụy Văn Trung trấn thủ Sóc Bắc không trung thành với ngươi sao?"
Hả?
Vân Lệ hơi sững sờ.
Ngụy Văn Trung?
Đúng vậy a!
Chỉ cần mình leo lên ngôi vị Thái tử, có thừa biện pháp lôi kéo Ngụy Văn Trung!
Chỉ cần Ngụy Văn Trung trở thành người của mình, Vân Tranh cho dù có chạy trốn tới Sóc Bắc thì sao chứ?
Diệu!
Quá tuyệt!
Vân Lệ trước mắt đột nhiên sáng lên, gật đầu lia lịa nói: "Ta nhất định phải khiến cho cẩu vật này c·h·ết không có chỗ chôn!"
"Đó đều là chuyện sau này." Từ Thực Phủ âm hiểm cười nói: "Bây giờ huyết thư vẫn quan trọng hơn."
"Được!" Vân Lệ gật gật đầu.
Cầm lấy ngân phiếu mà Từ Thực Phủ giao cho, Vân Lệ nhanh chóng rời khỏi Tĩnh Quốc công phủ, chạy tới vương phủ của Vân Tranh.
Cẩu vật!
Chỉ bằng ngươi, cũng muốn đấu với ta?
Trước hết để cho ngươi đắc ý một hồi!
Sẽ có lúc ngươi phải khóc!
Đến lúc đó, cho dù ngươi có quỳ gối trước mặt ta cầu xin, cũng vô ích!
Ôm ý nghĩ như vậy, ngọn lửa uất ức trong lòng Vân Lệ phảng phất như được giải tỏa, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Bất quá, nụ cười kia lại vô cùng âm u lạnh lẽo......
Bạn cần đăng nhập để bình luận