Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 764: Ngươi đang thử thăm dò ta sao?

**Chương 764: Ngươi đang thử ta sao?**
Hôm sau, Vân Tranh dậy sớm dẫn người tới học viện quân sự.
Một số nhân sự của Chu Tước Vệ, muốn chọn lựa từ học viện quân sự.
Trước tiên đem bộ khung dựng lên, những việc sau đó sẽ dễ làm hơn.
Vân Tranh ở lại học viện quân sự suốt ba ngày, vừa lên lớp cho những học viên này, hắn vừa chọn ra mấy người thích hợp.
Bước tiếp theo, chính là tiến hành điều tra kỹ càng bối cảnh của những người được chọn.
Chu Tước Vệ tất nhiên là sẽ liên quan đến rất nhiều cơ m·ậ·t.
Người của Chu Tước Vệ, đầu tiên phải bảo đảm tr·u·ng thành.
Sau khi xác định sơ bộ nhân viên, Vân Tranh cuối cùng cũng trở về Định Bắc.
Vừa về tới Vương phủ, Vân Tranh ôm nhi t·ử đùa nghịch một lát, Già Diêu liền tìm tới.
Thấy Vân Tranh đang chơi đùa cùng hài t·ử, Già Diêu lại nuốt những lời đã đến bên miệng trở vào.
"Có việc cứ nói đi!"
Vân Tranh ngẩng đầu cười một tiếng.
Già Diêu do dự một chút, rồi mở miệng nói: "Ngày mai ta sẽ phải trở về Vương Đình."
Ngày mai đã phải trở về rồi sao?
Vân Tranh kinh ngạc.
Trầm mặc một lát, Vân Tranh lại hỏi: "Tình hình ở Bắc Hoàn thế nào rồi?"
"Không tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá x·ấ·u!"
Già Diêu lộ ra một nụ cười khổ sở, "Quỷ Phương bồi thường những vật tư kia cuối cùng cũng đã đến, gánh vận chuyển tr·ê·n đường chậm trễ không ít thời gian, các bộ hiện nay đều có người c·hết đói, nhưng sau này hẳn là sẽ tốt hơn nhiều..."
"Vậy là tốt rồi." Vân Tranh mỉm cười, "Ngày mai khi nào ngươi xuất p·h·át, ta sẽ sai người chuẩn bị hết khoai tây cho ngươi."
Già Diêu đi tới ngồi xuống đối diện Vân Tranh, "Ta đến chính là để nói với ngươi chuyện này! Ta cảm thấy thời tiết này thực sự quá lạnh, đợi thời tiết ấm áp hơn một chút, ta sẽ lại p·h·ái người tới lấy khoai tây..."
Đây chính là những thứ bảo bối mà nàng đã nghĩ hết biện p·h·áp mới có được.
Nếu như tr·ê·n đường vận chuyển về Bắc Hoàn bị đông c·ứ·n·g hỏng, nàng sẽ đau lòng c·hết mất.
Dù chỉ là đông lạnh hỏng một củ, nàng cũng sẽ đau lòng.
Vân Tranh đương nhiên hiểu tâm tư của Già Diêu, lập tức trêu ghẹo nói: "Ngươi không sợ ta không giữ lời hứa sao?"
"Về điểm này, ta vẫn tin tưởng ngươi!" Già Diêu lắc đầu cười một tiếng.
"Không tệ, tư tưởng lại có tiến bộ." Vân Tranh trêu chọc một câu, rồi gật đầu nói: "Khoai tây sẽ giữ lại cho ngươi, chừng nào ngươi cần thì cứ p·h·ái người tới lấy!"
"Tốt!" Già Diêu mỉm cười, "Vậy ta không quấy rầy hai cha con các ngươi nữa, ngươi p·h·ái một người đi giúp ta thu thập một chút đồ đạc đi!"
Vân Tranh đang định đáp ứng, nhưng lại đột nhiên phản ứng kịp.
"Ngươi không phải là muốn ta p·h·ái một người giám thị ngươi thu dọn đồ đạc đấy chứ?" Vân Tranh nhìn chằm chằm Già Diêu với vẻ mặt đầy nghiền ngẫm.
Ý tứ của nàng không phải là, bảo mình p·h·ái một người nhìn chằm chằm, để tránh có người nói nàng t·r·ộ·m đồ của Vương phủ sao?
Già Diêu ngượng ngùng cười cười, "Ta đây không phải là không muốn gây ra hiểu lầm không cần t·h·iết sao?"
Nàng đúng là có ý nghĩ này.
Bằng không, chỉ có ít đồ như vậy, tự nàng rất nhanh có thể thu thập xong.
Nàng cũng không phải là loại đại tiểu thư mặc quần áo, ăn cơm đều cần người phục vụ.
"Ngươi không cần phải như vậy." Vân Tranh lắc đầu cười một tiếng, "Ở trong Vương phủ này, chỉ cần ngươi có thể nhét được đồ vật vào trong bao quần áo, thì coi như ngươi quang minh chính đại cầm đi, ta cũng không quan tâm! Mặc dù ta đề phòng ngươi, nhưng sẽ không ở loại chuyện nhỏ nhặt này mà phòng ngươi! Ngươi nói những lời này, vừa là đang vũ n·h·ụ·c chính mình, vừa là đang vũ n·h·ụ·c ta."
Dù sao nàng cũng là Giám quốc c·ô·ng chúa, sao có thể làm ra chuyện không có phẩm hạnh như vậy.
Coi như nàng có muốn t·r·ộ·m, thì cũng là t·r·ộ·m những kỹ t·h·u·ậ·t bảo m·ậ·t kia.
Chứ tài vật của Vương phủ, không đáng để nàng bại hoại nhân phẩm của mình.
"Thôi được, coi như ta chưa nói gì." Già Diêu ngượng ngùng cười một tiếng, "Vậy ta đi làm việc đây."
Đưa mắt nhìn Già Diêu rời đi, Vân Tranh không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng.
Haiz!
Cũng không biết Già Diêu cái dáng vẻ sợ này sợ kia này, rốt cuộc là thật hay là giả vờ.
Đang lúc Vân Tranh âm thầm suy tư, thì hắn lại đột nhiên cảm giác được trong đ·ũ·n·g ·q·u·ầ·n của Vân Thương nóng ướt một mảng.
Tên nhóc con này tè dầm rồi!
Vân Tranh cúi đầu nhìn lại, liền thấy nhóc con hình như còn đang cười.
"Đáng tiếc cha ngươi ta không phải là bách khoa toàn thư! Nếu không nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi bỉm để thay." Vân Tranh ôm Vân Thương đứng lên, vừa lắc đầu vừa cười một tiếng.
...
Biết được Già Diêu ngày mai sẽ rời đi, buổi tối, Thẩm phu nhân sai người chuẩn bị một bữa ăn phong phú, coi như là tiễn biệt Già Diêu.
"Ta kính mọi người một chén, cảm tạ mọi người trong khoảng thời gian này đã chiếu cố."
Già Diêu bưng chén rượu đứng lên.
Nhìn Già Diêu nâng chén, mọi người cũng nhao nhao bưng chén rượu đứng lên.
Vân Tranh trong lòng im lặng, âm thầm chửi bậy.
Có cần phải làm ra vẻ đa cảm như vậy không?
Già Diêu lại không thèm để ý đến vẻ mặt của Vân Tranh, vẫn cùng mọi người chạm cốc, sau đó ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Già Diêu lại liên tiếp cùng mọi người nâng chén.
Già Diêu hình như rất am hiểu xã giao tr·ê·n bàn rượu, trong bữa tiệc, cơ bản là không hề tẻ nhạt.
Đang lúc mọi người ăn uống náo nhiệt, thì bên ngoài lại bắt đầu đổ tuyết.
Sau bữa tối, Diệp t·ử "tửu lượng không tốt" trở về phòng trước nghỉ ngơi.
Vân Tranh đi tới phòng của Thẩm Lạc Nhạn, quấn quýt một hồi với Thẩm Lạc Nhạn, thấy canh giờ cũng không còn sớm, lúc này mới dặn dò Thẩm Lạc Nhạn nghỉ ngơi sớm một chút, rồi đứng dậy rời khỏi phòng của Thẩm Lạc Nhạn, đi tìm Già Diêu.
Già Diêu ngày mai sẽ đi rồi, chắc chắn vẫn phải cùng nàng tâm sự một chút.
Khi hắn rời khỏi phòng, mới p·h·át hiện bông tuyết nhỏ bên ngoài không biết từ lúc nào đã biến thành tuyết lớn như lông ngỗng.
Tuyết báo hiệu điềm lành cho một năm được mùa.
Xem ra, năm nay ở Sóc Bắc, hẳn là sẽ là một năm bội thu.
Vân Tranh cười một tiếng, tăng nhanh bước chân đi về phía tiểu viện của Già Diêu.
Khi hắn đi tới cổng tiểu viện của Già Diêu, đã thấy Già Diêu đang khoác áo choàng đứng dưới mái hiên thưởng tuyết.
"Ngươi có hứng thú không tệ a! Đêm hôm khuya khoắt thế này mà còn có tâm tư thưởng tuyết?" Vân Tranh vừa đi về phía Già Diêu, vừa trêu ghẹo.
"Ngươi tưởng ta có được hứng thú tốt như ngươi sao?" Già Diêu thu hồi ánh mắt đang nhìn tuyết, "Ta là đang cầu khẩn tuyết này rơi nhỏ một chút, nếu không tr·ê·n đường ta trở về sợ là sẽ chậm trễ chút ít thời gian, không chừng ở Bắc Hoàn các bộ sẽ có thêm mấy người c·hết cóng!"
"Thôi được!" Vân Tranh cười cười, "Vào nhà trước đi! Bên ngoài này lạnh lắm."
Già Diêu gật đầu, quay người đi vào trong phòng.
Trong phòng so với bên ngoài ấm áp hơn không ít.
Vừa vào nhà, Già Diêu liền c·ở·i áo choàng tr·ê·n người xuống.
"Phủi tuyết tr·ê·n đầu ngươi đi!" Vân Tranh ngồi xuống, cười nói với Già Diêu.
Già Diêu nghe vậy, đưa tay phủi phủi tr·ê·n đầu, rồi hỏi Vân Tranh: "Ngươi muốn dặn dò chuyện gì?"
"Không có gì giao phó." Vân Tranh lắc đầu cười một tiếng, "Chỉ là thấy ngươi ngày mai sẽ đi rồi, nên tìm ngươi tùy t·i·ệ·n tâm sự, thuận đường... Ồ..."
Vân Tranh nói được nửa câu, lại đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Già Diêu với vẻ mặt kinh ngạc.
"Sao vậy?" Già Diêu không hiểu gì, nhìn Vân Tranh.
"Ngươi chờ một chút, đừng nhúc nhích." Vân Tranh đứng dậy, dưới ánh mắt nghi hoặc của Già Diêu, khẽ lay tóc của nàng.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Già Diêu có chút x·ấ·u hổ hỏi.
"Đây tr·ê·n đầu ngươi không phải là tuyết!" Vân Tranh "kinh ngạc" đưa tay nhổ một sợi tóc bạc đưa tới trước mặt Già Diêu, "Đây là tóc bạc..."
Tóc bạc?
Già Diêu chậm rãi vươn tay, cầm lấy sợi tóc từ trong tay Vân Tranh, cầm tr·ê·n tay cẩn t·h·ậ·n xem xét.
Một lát sau, Già Diêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Vân Tranh với vẻ mặt đầy nghiền ngẫm.
"Ngươi đang thử ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận