Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 217: Sơ suất mất chiến mã?

**Chương 217: Sơ suất mất chiến mã?**
Một đêm này vẫn chưa tính là gian nan. Có đống lửa, ít nhất sẽ không cảm thấy lạnh. Tuy nhiên, Vân Tranh vẫn gần như cả đêm không ngủ. Một đêm này, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng một lần nữa cắt tỉa kế hoạch của mình. Hắn vẫn sẽ không lựa chọn cố thủ, vẫn sẽ chủ động xuất kích. Tuy nhiên, sẽ không suy nghĩ đến việc cho đại quân sĩ tốt chủ động đánh ra nữa. Tất cả những cuộc chủ động xuất kích đều lấy mục tiêu tập kích quấy rối và sưu tập tình báo làm chủ, đồng thời lợi dụng việc Ban Bố thù hận mình, dẫn dụ Bắc Hoàn chủ động tiến công!
Không cùng Bắc Hoàn đánh mấy trận, căn bản là không có cách nào dựng nên uy tín trong quân đội. Uy tín bây giờ dựa vào vung tiền xây dựng lên, tùy thời đều có thể không còn sót lại chút gì! Chỉ có đánh mấy trận với Bắc Hoàn, để cho Bắc Phủ Quân nhìn thấy năng lực của mình, tương lai mới có thể đi theo chính mình. Bằng không, ai dám đi theo một người mà tùy thời đều có thể bị triều đình tiêu diệt?
"Ngươi tối hôm qua không ngủ à?" Diệu Âm vừa tỉnh dậy liền chú ý tới đôi mắt vằn vện tia máu của Vân Tranh.
"Có ngủ, chỉ là tối hôm qua len lén khóc rất lâu." Vân Tranh hút hút mũi, than thở nói: "Trong lòng ta đây thật lạnh lẽo, ngươi lại không cho ta ấm áp, ta chỉ có thể trốn đi len lén khóc..."
"Ngươi đi chết đi!" Diệu Âm xấu hổ giận dữ trừng Vân Tranh một cái. Cái tên hỗn đản này! Còn không biết xấu hổ nói chuyện sưởi ấm với chính mình? Tuy nhiên, Vân Tranh còn có tâm tư đùa giỡn mình, chứng tỏ tâm tình của hắn không bị ảnh hưởng quá lớn. Không thể không nói, tâm thái của tên hỗn đản này thật sự tốt! Đổi thành những người khác, chỉ sợ trong lòng đã là một mảnh bi thương.
Sau khi ăn đơn giản chút lương khô, đoàn người lại lần nữa xuất phát.
Lần này, Vân Tranh đi thẳng tới trên chỗ hổng của Tử Vong sơn cốc. Hôm nay thời tiết coi như không tệ, mặc dù vẫn rất lạnh, nhưng lại là trời quang mây tạnh. Trong sơn cốc mặc dù vẫn có gió lạnh khô khốc thổi tới, nhưng so với hôm qua đã tốt hơn nhiều.
Đại khái là bởi vì trong sơn cốc thường xuyên có gió lạnh thấu xương, nên tuyết đọng trong cốc không tính là quá sâu. Nhìn ra xa, lờ mờ có thể nhìn thấy vách núi đen thui. Xem ra, nơi này đích xác thường xuyên bị sét đánh.
Vân Tranh vừa mới chuẩn bị tiến vào sơn cốc xem xét, Cao Cáp và Chu Mật liền cùng lúc giữ chặt hắn.
"Điện hạ, không thể!" Hai người khẩn trương không thôi, chỉ sợ Vân Tranh xông thẳng vào trong.
"Điện hạ, người chỉ ở miệng sơn cốc nhìn lên là được." Du Thế Trù cũng nhanh chóng tới bên cạnh Vân Tranh thuyết phục, "Nếu là điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người ở đây chúng ta không một ai sống nổi! Còn xin điện hạ đừng làm khó dễ các huynh đệ..."
"Ta..." Vân Tranh cạn lời. Nào có nguy hiểm như bọn hắn nghĩ! Nơi này bị nguyền rủa cái rắm. Tám chín phần mười chính là do từ trường dị thường tạo thành.
"Được, được! Ta không vào trong là được chứ gì?" Vân Tranh bất đắc dĩ nhìn bọn hắn một cái, lại phân phó nói: "Mau chóng tìm cho ta một thanh sắt mỏng!"
"A?" Du Thế Trù không hiểu, "Điện hạ muốn dây thép làm gì?"
"Ngươi chờ chút sẽ biết! Mau đi tìm đi!" Vân Tranh thúc giục nói.
Du Thế Trù không tiện hỏi nhiều, vội vàng đi tìm dây thép.
Rất nhanh, Du Thế Trù từ trên yên ngựa tìm được một đoạn dây thép ngắn, "Điện hạ, cái này đủ không?"
"Đủ!" Vân Tranh gật đầu, dùng một đoạn dây ngắn buộc vào giữa dây thép, sau đó mài dây thép theo một hướng.
Sau khi từ hóa đơn giản dây thép, Vân Tranh liền đem sợi dây nhấc lên để treo dây thép.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, dây thép không ngừng xoay qua xoay lại, giống như con ruồi không đầu.
Quả nhiên là từ trường dị thường! Vân Tranh trong lòng đã có tính toán.
"Chuyện này là thế nào?" Đám người tràn đầy tò mò nhìn dây thép trong tay Vân Tranh.
"Giải thích với các ngươi cũng không rõ ràng." Vân Tranh lắc đầu cười nói: "Ngược lại các ngươi nhớ kỹ, mùa đông ở đây không nguy hiểm như các ngươi nghĩ, nhưng lúc mùa hè thì đừng có tới đây đổ vận đen!"
"A?" Đám người ngơ ngác. Chỉ một sợi dây thép như vậy mà có thể nhìn ra nơi này có nguy hiểm hay không?
"Ngươi làm sao biết mùa đông ở đây không nguy hiểm?" Diệu Âm bĩu môi nói: "Nếu thật sự không nguy hiểm, người Bắc Hoàn và Đại Càn đã chẳng phái binh từ đây vòng qua hậu phương địch quân để đánh lén?"
Mặc dù Diệu Âm có ý tranh cãi, nhưng lời nói của nàng vẫn được phần lớn mọi người tán đồng. Tử Vong sơn cốc này ở Sóc Bắc gần như có thể nói là một vùng cấm địa. Bao nhiêu người không tin vào tà ma đã muốn đích thân nghiệm chứng, cuối cùng đều thất bại. Ai biết có người đã từng tới đây nghiệm chứng vào mùa đông hay không?
"Trên thế giới này, bảo sao hay vậy có nhiều chuyện cơ chứ." Vân Tranh lắc đầu cười nói: "Không tin, ta sẽ cho các ngươi xem bằng chứng!"
"Điện hạ không thể!" Du Thế Trù nhanh chóng ngăn cản, "Chúng ta tin, đều tin cả!"
"Đúng đúng, chúng ta đều tin!" Cao Cáp mấy người cũng nhao nhao gật đầu. Ngược lại bọn hắn cũng muốn nói không tin. Nhưng bọn hắn chỉ sợ Vân Tranh nổi máu liều, thật sự chạy vào đó nghiệm chứng. Nếu Vân Tranh có bất trắc gì, tất cả bọn họ đều sẽ mất đầu.
"Ta..." Vân Tranh mặt đen lại nhìn đám người, "Ta có nói muốn đích thân nghiệm chứng đâu? Không biết phái một con ngựa đi nghiệm chứng à?"
Phái một con ngựa đi nghiệm chứng? Đám người trong nháy mắt ngây ra.
"Đúng đúng, có thể phái một con ngựa đi nghiệm chứng!"
Chờ lấy lại tinh thần, Du Thế Trù vội vàng mệnh lệnh cho một người lính dắt ngựa tới trên cửa sơn cốc.
Người lính vỗ một cái vào mông ngựa, con ngựa lập tức phóng vào trong sơn cốc.
Cho đến khi con ngựa biến mất khỏi tầm mắt của bọn hắn, vẫn không có sấm sét nào rơi xuống như trong tưởng tượng.
"Giống như thật sự không có chuyện gì!"
"Đúng vậy, một chút tiếng sấm cũng không có."
"Vẫn là điện hạ lợi hại, lập tức liền nhìn ra manh mối..."
Đám người, người một câu, ta một câu bàn tán. Mặc dù bọn hắn cảm thấy có chút khó tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, không thể không tin.
"Đi, mau gọi ngựa về!" Vân Tranh lắc đầu nhìn những người không hiểu khoa học này.
Nghe được lời của Vân Tranh, người lính nhanh chóng thổi còi.
Tuy nhiên, trong sơn cốc lại không có bất kỳ động tĩnh đáp lại.
Vân Tranh sắc mặt tối sầm, trong lòng thầm bực bội. Mẹ nó! Con ngựa này sẽ không cứ như vậy chạy mất chứ?
Người lính kia cũng ý thức được không ổn, vội vàng ra sức thổi còi. Tuy nhiên, thổi đến mức gần đứt hơi, trong sơn cốc vẫn không có bất kỳ tiếng động nào đáp lại.
Nhìn sơn cốc trống rỗng, Vân Tranh không khỏi lắc đầu cười khổ. Phải! Cái này thật đúng là ngựa hoang mất cương rồi!
"Đi thôi, đừng có chém gió nữa!" Vân Tranh dừng sự lo lắng không dứt của người lính lại, sau đó phân phó mọi người: "Trước tiên ở đây đợi một chút! Xem con ngựa kia có thể tự chạy về hay không! Nếu thực sự không về được, vậy thì nghe ngóng động tĩnh ở đây thêm chút nữa! Mẹ nó! Khinh thường quá! Vốn đã thiếu thốn chiến mã, còn mất không một con!"
Nghe Vân Tranh nói, đám người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Bây giờ cũng chỉ có thể ở đây nghe ngóng thêm động tĩnh. Nếu trong sơn cốc này vẫn không có tiếng sấm, cơ bản cũng có thể nghiệm chứng phán đoán của Vân Tranh là đúng.
Trong bất tri bất giác, nửa canh giờ trôi qua.
Trong sơn cốc vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Lần này, cơ bản có thể xác định con ngựa kia sẽ không quay trở lại!
"Đi thôi! Tranh thủ trước khi trời tối chạy về Sóc Phương." Vân Tranh không muốn đợi nữa, nói với người lính mất ngựa: "Ngươi cứ cưỡi ngựa của ta đi!"
"Điện hạ, không được!" Người lính lắc đầu liên tục.
"Bảo ngươi cưỡi thì cứ cưỡi!" Vân Tranh kiên trì nói.
"Cái... Vậy điện hạ làm thế nào?" Người lính thận trọng hỏi.
Vân Tranh chỉ chỉ Diệu Âm, "Ta cùng với nàng cưỡi chung là được."
"Ai muốn cưỡi chung với ngươi?" Diệu Âm lập tức giống như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
"Nói nhảm, nếu không phải ngươi đổ thêm dầu vào lửa, ta có đến nỗi phải phái một con ngựa vào trong đó nghiệm chứng không?" Vân Tranh đương nhiên nhìn về phía Diệu Âm, "Ngươi không cùng ta cưỡi chung, thì ai cùng ta cưỡi chung?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận