Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1198: Lão Tứ ngộ

Chương 1198: Lão Tứ ngộ đạo
Ba ngày sau, an bài ổn thỏa các công việc, Vân Tranh chính thức tuần tra các thành ở Sóc Bắc.
Lần tuần tra này, chỉ để hiểu rõ tình hình phát triển của các thành Sóc Bắc cùng với tình hình cuộc sống của dân chúng.
Đồng thời, cũng tuần tra tình hình quan lại các thành.
Vào lúc Vân Tranh rời khỏi Sóc Phương, U Linh thập bát kỵ cũng chính thức xuất phát đến Lê Triều.
Lần này, Vân Tranh còn mang theo Vương phi Thẩm Lạc Nhạn.
Hắn vốn định mang cả thế tử Vân Thương đi cùng, để đứa nhỏ này xem dân gian khó khăn, nhưng ngẫm lại rồi thôi. Hiện tại Sóc Bắc còn rất lạnh, hài tử đi theo bọn hắn chạy khắp nơi, đừng để hài tử bị lạnh mà sinh bệnh tật gì.
Muốn cho hài tử nhìn dân gian khó khăn, chờ hắn hiểu chuyện hơn rồi hẵng đi xem!
Hắn tuần tra ở trong địa phận Sóc Bắc, cũng không cần mang nhiều Thân Vệ Quân như vậy, chỉ bảo Thẩm Khoan mang theo năm trăm Thân Vệ Quân đi theo.
Đuổi đi hai ngày đường, bọn hắn đi tới trạm đầu tiên của lần tuần tra này.
Túc Cừ.
Biết được Vân Tranh đến Túc Cừ, Vân Đình tự mình dẫn người ra khỏi thành nghênh đón.
"Túc Cừ quận trưởng Vân Đình, bái kiến Vương Gia, Vương Phi, Diệu Âm phu nhân..."
Ngoài cửa thành, Vân Đình rất cung kính hành lễ với Vân Tranh và mọi người.
Vân Tranh nhảy xuống ngựa, "Ta nói Tứ Ca, ngươi đây là cố ý làm khó chúng ta sao?"
"Không phải, không phải."
Vân Đình liên tục xua tay, cười ha hả nói: "Chúng ta trong âm thầm xưng huynh gọi đệ thế nào cũng không sao, đây không phải nhiều người thì nhiều chuyện sao?"
"Thật sự không cần."
Vân Tranh lắc đầu cười nói: "Ta cũng đã sớm nói, giữa huynh đệ chúng ta, tùy ý là được, chỉ cần ngươi không làm loạn là được rồi."
"Tốt, tốt!"
Vân Đình cười ha ha một tiếng, "Vậy Lục Đệ cùng hai vị đệ muội mời vào phủ, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, hôm nay phải uống vài chén mới được."
"Được!"
Vân Tranh gật đầu cười một tiếng, đi theo Vân Tranh vào trong thành.
Vân Tranh lần trước đến Túc Cừ, vẫn là lúc hợp nhất Vương Khí trước kia.
Trong nháy mắt, đã bốn năm trôi qua.
Bây giờ Túc Cừ, biến hóa vẫn là rất lớn.
Mặc dù bây giờ thời tiết còn lạnh, nhưng trên đường phố Túc Cừ vẫn có thể nhìn thấy không ít khách thương lui tới.
Không ít khách thương trên xe đều kéo theo rất nhiều hàng hóa.
Nhìn lại dân chúng trên đường phố Túc Cừ, rõ ràng so với trước kia có tinh khí thần hơn.
Mặc dù nhiều người trên thân vẫn chỉ mặc quần áo thô ráp đơn giản, nhưng cơ bản đều là có thể mặc ấm.
"Lục Đệ, nghe nói ngươi đoạn thời gian trước lại chọc tức Lão Tam một lần?"
Trên đường đến phủ, Vân Đình không nhịn được hỏi thăm Vân Tranh.
"Vậy không tính là chọc tức Lão Tam."
Vân Tranh cười ha ha một tiếng, "Chủ yếu là chúng ta đây không phải muốn đánh Lê Triều sao? Lão Tam nhìn náo nhiệt, dù sao cũng phải bỏ ra ít tiền lương chứ?"
"Đúng, đúng! Phải để Lão Tam bỏ tiền lương!"
Vân Đình cười ha ha, lại nói với Vân Tranh: "Đúng rồi, Lục Đệ, ta nói với ngươi, Lão Tam chế tạo chiến thuyền ở Hổ Tân và Dậu Tân Nguyên Châu, ngươi có thể phái người đến Nguyên Châu, đem những chiến thuyền kia toàn bộ lấy về Sóc Bắc!"
"..."
Vân Tranh im lặng, dở khóc dở cười nhìn Vân Đình.
Lão Tứ này có vẻ oán niệm với Lão Tam hơi lớn!
Đoán chừng lão Tứ bây giờ suốt ngày đều muốn nhìn thấy bộ dạng Lão Tam thổ huyết!
"Tứ Ca không phải đang lừa ngươi."
Vân Đình nghiêm trang nói: "Ta là thật hy vọng ngươi đánh hạ cả Lê Triều và Vũ Quốc!"
"Đương nhiên, nếu có thể tức chết Lão Tam, vậy thì càng tốt!"
"À, không, không thể làm Lão Tam tức chết ngay được, phải t·r·a t·ấn hắn nhiều lần!"
"Tốt nhất là giày vò đến mức hắn hối hận làm Thái tử, khóc lóc đòi phụ hoàng phế bỏ ngôi vị Thái tử của hắn..."
Nói xong, Vân Đình chính mình cũng không nhịn được cười lên, lại nói với Vân Tranh về kế hoạch của mình.
Đến Túc Cừ, hắn thực ra đã suy nghĩ rất nhiều.
Trong số mấy huynh đệ bọn hắn, ai mà ngồi vào vị trí Thái tử, đều là bị khinh bỉ.
So với việc làm bao cát trút giận, chẳng bằng ở Sóc Bắc sống những ngày an tâm.
Dù sao, hắn hiện tại cũng không lo lắng Vân Tranh làm gì hắn, cũng không lo lắng ai chèn ép hắn.
Trong khoảng thời gian ở Túc Cừ này, tuy hắn chưa nói tới tiêu dao khoái hoạt, nhưng so với ở Hoàng Thành thì nhẹ nhõm hơn nhiều, hơn nữa làm được nhiều chuyện, cũng không cần suốt ngày đi đấu đá với người khác.
Hiện tại mỗi lần nghe được Vân Tranh hố Lão Tam, Lão Tam lại không làm gì được Vân Tranh, trong lòng hắn liền rất cao hứng.
Hắn cũng nghĩ qua, nếu như mình ở vị trí của Lão Tam, thì nên làm cái gì?
Kết quả, càng nghĩ, trừ việc nén giận, thì không có biện pháp gì.
Hắn vô số lần ảo tưởng bộ dạng Lão Tam bị tức đến thổ huyết.
Đáng tiếc, hiện tại hắn không thấy được.
Nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc hắn cười trên nỗi đau của người khác.
Nghe Vân Đình nói, Vân Tranh không khỏi cười ha hả, "May Lão Tam không nghe thấy những lời này của ngươi, bằng không hắn chỉ sợ thật sự muốn bị ngươi làm cho tức đến thổ huyết..."
Vân Đình cười ha ha một tiếng.
Nhưng mà, cười rồi lại cười, Vân Đình lại đột nhiên sửng sốt.
"Đúng a!"
Vân Đình vỗ đầu một cái, "Lục Đệ, ngươi đúng là đã nhắc nhở ta! Như vậy, ta quay đầu liền viết thư cho Lão Tam, ân cần thăm hỏi hắn một phen! Ha ha, Lục Đệ, ngươi thật đúng là một câu thức tỉnh người trong mộng a!"
"..."
Vân Tranh mặt hơi co rúm, trong lòng không khỏi thay Lão Tam lo lắng.
Trước kia chỉ có một mình hắn chèn ép Lão Tam.
Hiện tại lão Tứ giống như cũng cố ý gia nhập hàng ngũ đó!
Cũng không biết thân thể của Lão Tam có chịu đựng được không.
Đừng để thực sự bị tức chết tươi, vậy thì to chuyện.
Hai người vừa cười nói vừa đi tới phủ của Vân Đình.
Tòa phủ đệ hiện tại của Vân Đình so với phủ đệ ở Hoàng Thành thì nhỏ hơn không ít.
Bất quá, ở lại Vân Đình người một nhà, cũng coi là dư dả.
"Nhanh, hành lễ với Lục Thúc!"
Vừa vào cửa, Vân Đình liền gọi ba đứa hài tử nhà mình hành lễ với Vân Tranh.
"Bái kiến Lục Thúc!"
Ba người rất cung kính hành lễ với Vân Tranh xong, Vân Đình lại để bọn hắn hành lễ với Thẩm Lạc Nhạn và Diệu Âm.
Một phen hàn huyên, bọn hắn vào nhà ngồi xuống.
"Tứ Ca ở chỗ này ở đã quen chưa?"
Thẩm Lạc Nhạn mỉm cười hỏi thăm.
"Làm phiền đệ muội quan tâm, chúng ta ở đây ở vẫn rất thoải mái." Vân Đình cười ha hả nói: "Hôm nay các ngươi cũng mệt mỏi, trước tiên ở lại phủ, ngày mai ta dẫn các ngươi đi xem chúng ta khai khẩn đất hoang ở ngoài thành."
"Cũng là các ngươi đến không đúng lúc, nếu là thời tiết ấm áp tới, còn có thể đi săn bắn một chút..."
Theo tâm tính thay đổi, bây giờ Vân Đình cũng thay đổi không ít.
Vân Đình thu liễm tính nóng nảy, cũng không còn hống hách, cả người đều hiền hòa hơn rất nhiều.
"Tốt!"
Vân Tranh cười đồng ý.
Hắn vẫn muốn đi xem thành quả quản lý Túc Cừ của Vân Đình.
Vân Đình mỉm cười, lại bắt chuyện Vân Tranh: "Lục Đệ, nếu không để đệ muội các nàng cùng Tứ tẩu các nàng trò chuyện trước, chúng ta vào thư phòng, viết thư cho Lão Tam?"
"Thật sự viết sao?"
Vân Tranh nhịn không được cười lên.
"Chắc chắn rồi!"
Vân Đình cười ha ha, "Ta nói cho ngươi a, hiện tại vừa nghĩ tới chọc tức Lão Tam, ta liền toàn thân thoải mái!"
"Được thôi!"
Vân Tranh đứng lên, đi theo lão Tứ tới thư phòng.
Hai người tới thư phòng, Vân Đình liền bắt đầu viết thư cho Lão Tam, còn thỉnh thoảng hỏi Vân Tranh, làm thế nào viết mới có thể khiến Lão Tam khó chịu hơn.
"Chính ngươi xem rồi viết là được, không cần hỏi ta."
Vân Tranh cười cười, nhưng trong lòng thì đã hiểu ý đồ của lão Tứ.
Lão Tứ cố ý để cho mình xem, thực ra là sợ mình nghi ngờ hắn thông đồng với Lão Tam.
Nhìn những lời Vân Đình viết, Vân Tranh không khỏi ở trong lòng thay Lão Tam mặc niệm.
Đây con mẹ nó chắc chắn không phải hắn muốn chọc tức Lão Tam...
Bạn cần đăng nhập để bình luận