Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 896: Tìm mạc tây chư bộ muốn thiệt hại

Chương 896: Tìm Mạc Tây chư bộ đòi bồi thường.
Bắc Tuyến, sau mấy ngày suy tư, Già Diêu đưa ra một loạt phương án giải quyết cục diện rối rắm của Đại Nguyệt Quốc.
Thứ nhất, suất lĩnh đại quân tiến vào chiếm giữ răng cưa lĩnh, hướng Mạc Tây chư bộ yêu cầu bồi thường. Mạc Tây chư bộ trận này cũng tổn thất không nhỏ, còn phải chia binh đề phòng Hưng An Bảo phương hướng Bắc Phủ Quân cùng với Tây Bắc Triệu Cấp, một khi bọn họ đưa đại quân áp sát, Mạc Tây chư bộ hơn phân nửa không dám chiến.
Thứ hai, Vân Tranh không ra mặt, nhưng tiến một bước đến đỡ Mông Đa, để Mông Đa có thực lực mạnh hơn đi cùng Quỷ Phương Đỏ Diên khiêu chiến, có thể từ Quỷ Phương nơi đó lấy được bao nhiêu lương thực, thì phải xem bản lĩnh của Mông Đa.
Đoạt được lương thực, Vân Tranh có thể cùng Mông Đa chia năm năm.
Bất quá, Quỷ Phương năm ngoái bồi thường nhiều đồ như vậy, đoán chừng cũng không có nhiều lương thực dư.
Chỉ có thể nói có thể muốn bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thứ ba, triệt để xây dựng lại trật tự Đại Nguyệt Quốc.
Mặc dù Lâu Dực ở Đại Nguyệt Quốc sưu cao thuế nặng, nhưng trong tay đám quý tộc chắc chắn vẫn còn lương thực.
Trực tiếp đem đám quý tộc Đại Nguyệt Quốc nhổ tận gốc, cướp của người giàu chia cho người nghèo!
Thứ tư, nắm chặt thời gian vận chuyển hạt giống từ Sóc Bắc đến, thừa dịp hiện tại còn chưa quá muộn, mệnh lệnh bách tính trồng trọt lại ruộng đất, tạm miễn thuế phú một năm, đợi đến mùa thu, thu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhưng mà, muốn cho những bách tính kia hiểu rõ nhiệm vụ, thì chắc chắn phải hạ lệnh cấm nghiêm khắc.
Mỗi một hộ nhất định phải trồng trọt bao nhiêu ruộng đất, nếu như không hoàn thành, toàn bộ chém đầu!
Thứ năm, cắt giảm quân lương.
Trừ việc đảm bảo cung cấp quân lương cho quân thường trực, còn lại các bộ quân lương đều phải cắt giảm thích hợp, mà bộ phận quân lương bị cắt giảm, có thể dùng vàng bạc tài vật tiến hành đền bù.
Đồng thời, quân trú đóng ở đây cũng phải tiến hành đồn điền trên quy mô lớn.
Nghe Già Diêu năm cái đề nghị, Vân Tranh không khỏi âm thầm gật đầu.
Ân, không sai!
Mỗi đầu đề nghị đều có thể trực tiếp áp dụng.
Năm cái đề nghị này của nàng, muốn giải quyết triệt để vấn đề thiếu lương thực của Nguyệt Quốc, khẳng định là không thể nào.
Nhưng dựa theo năm cái đề nghị này của nàng, có thể làm dịu đi rất nhiều vấn đề thiếu lương thực.
Nếu như có thể làm cho bên này chống đỡ đến ngày mùa thu hoạch năm nay, đến tiếp sau lại gom góp thêm chút lương thực từ trong quan, thật là có khả năng vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Đại Càn năm nay có thể có một vụ mùa bội thu.
Nếu là Đại Càn ngay cả bách tính nhà mình đều nuôi không no, coi như hắn đem lão Tam bóp ra phân đến, lão Tam cũng không có lương thực cho hắn a!
"Được, vậy liền dựa theo ngươi nói mà làm!"
Vân Tranh cười ha hả nhìn Già Diêu, "Như vậy, chúng ta chia ra hành động! Ta mang binh đi dọa nạt, à không, đi tìm Mạc Tây chư bộ đòi bồi thường, ngươi dẫn người lục soát nhà ở Nguyệt Quốc! Nếu là những người kia nguyện ý ngoan ngoãn giao ra lương thực, thì cũng không cần chém tận giết tuyệt!"
Già Diêu nghe vậy, lập tức tức giận: "Chuyện đắc tội với người, lại để ta đi làm?"
"Cái gì gọi là chuyện đắc tội với người?"
Vân Tranh không vui, "Đối với những quý tộc kia mà nói, đây đúng là chuyện đắc tội với người! Nhưng đối với bách tính nghèo khổ mà nói, đây chính là cứu vớt bọn họ khỏi nước sôi lửa bỏng! Lại nói, chuyện này dù sao cũng phải có người diễn vai chính diện, có người sắm vai phản diện a? Ngươi nếu thật sự không vui, hai ta đổi lại, ngươi đi tìm Mạc Tây chư bộ, ta đến làm người bị mang tiếng xấu."
Già Diêu khẽ nhếch miệng, do dự một chút, bất đắc dĩ đáp ứng.
Mạc Tây chư bộ cũng không phải Quỷ Phương của năm ngoái.
Mạc Tây chư bộ lần này mặc dù cũng tổn thất nặng nề, nhưng trong tay vẫn còn mấy chục vạn đại quân.
Nàng mang binh đi yêu cầu bồi thường, Mạc Tây chư bộ chưa chắc sẽ nể mặt.
Liền xem như Vân Tranh đi, chuyện này đều không có dễ dàng như nàng nghĩ.
"Vậy thì cứ quyết định như thế!"
Vân Tranh quyết định thật nhanh.
Sau đó, Vân Tranh lại phái người đem Mông Đa gọi tới, chia một vạn tù binh Mạc Tây chư bộ cho hắn.
Về phần làm sao đi đàm phán cùng Đỏ Diên, làm sao đi đòi lương, đó là chuyện của Mông Đa.
Nhưng có một điều, không thể cùng Đỏ Diên khai chiến.
Quỷ Phương bây giờ đã xưng thần với Đại Càn.
Nếu là Đỏ Diên cùng Mông Đa đánh nhau, hắn liền không có cách nào khoanh tay đứng nhìn.
....
Sau năm ngày, Vân Tranh suất lĩnh hai vạn kỵ binh đuổi tới răng cưa lĩnh.
"Vân Tranh! ! !"
Bọn hắn vừa tới cổng đại doanh, nhận được tin tức Thẩm Lạc Nhạn liền chạy như bay đến.
Vân Tranh thấy thế, lập tức nhờ Diệu Âm đỡ mình xuống ngựa.
Thẩm Lạc Nhạn một đường chạy tới, trực tiếp nhào vào trong ngực Vân Tranh.
"Ô ô..."
Còn chưa kịp mở miệng với Vân Tranh, Thẩm Lạc Nhạn liền gào khóc lên.
Vân Tranh ôm thân thể mềm mại của Thẩm Lạc Nhạn, lại vỗ nhẹ sau lưng nàng, "Thôi nào, đừng khóc, nhiều người như vậy đang nhìn kìa!"
Nghe Vân Tranh nói, Tần Thất Hổ, Du Thế Trưng, Phó Thiên Diễn bọn người nhao nhao quay mặt đi, coi như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
"Ta cứ muốn khóc!"
Thẩm Lạc Nhạn ôm chặt Vân Tranh, nước mắt giàn giụa khóc lớn: "Ta suýt chút nữa cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi, ngươi tên hỗn đản, ngươi làm ta sợ muốn c·h·ế·t! Ô ô..."
"Khiến nàng lo lắng rồi."
Vân Tranh khẽ vuốt con mắt có chút phiếm hồng, trên mặt lại mang theo nụ cười hạnh phúc, "Về sau lại có loại sự tình này, ngươi tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung, ta không dễ dàng c·h·ế·t như vậy, ta làm sao nỡ bỏ lại các ngươi chứ!"
"Phì phì phì..."
Thẩm Lạc Nhạn buông Vân Tranh ra, trừng mắt nhìn Vân Tranh, "Cái miệng quạ đen nhà ngươi, cầu mong cái gì không tốt, lại cầu mong về sau còn có chuyện như vậy? Về sau không được phép xảy ra chuyện như vậy nữa!"
"Được được!"
Vân Tranh cười ha ha một tiếng, đưa tay lau đi nước mắt cho Thẩm Lạc Nhạn, "Ta cam đoan, về sau sẽ không bao giờ có loại sự tình này nữa, cũng không để các ngươi phải lo lắng cho ta..."
"Như vậy còn tạm được!"
Thẩm Lạc Nhạn nín khóc mỉm cười, lúc này mới chú ý tới Diệu Âm vẫn luôn đỡ Vân Tranh, trên đùi Vân Tranh còn dùng nẹp cố định.
Lần này, Thẩm Lạc Nhạn lại lo lắng hỏi: "Chân của chàng bị thương nghiêm trọng không?"
"Không có việc gì."
Vân Tranh thản nhiên cười cười, "Đã gần như khỏi hẳn."
"Ta mới không tin chàng!"
Thẩm Lạc Nhạn hờn dỗi liếc hắn một cái, lại hỏi Diệu Âm, "Vết thương ở chân hắn..."
"Thật không có việc gì."
Diệu Âm cười một tiếng, "Mặc dù không nhẹ nhàng như hắn nói, nhưng cũng không có nghiêm trọng như nàng nghĩ! Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn."
Vết thương ở đùi Vân Tranh khẳng định không nhanh khỏi như vậy.
Bất quá, cũng không tính là quá nghiêm trọng.
Bằng không, nàng cũng sẽ không đồng ý cho Vân Tranh cưỡi ngựa chạy tới đây a!
"Vậy là tốt rồi."
Thẩm Lạc Nhạn lúc này mới yên lòng lại, lại chủ động đi đến bên cạnh Vân Tranh, cùng Diệu Âm đỡ lấy Vân Tranh.
Thẳng đến lúc này, Phùng Ngọc, Cao Ngoại Hàm cùng Hoắc Cố mới kích động tiến lên đây hành lễ.
"Miễn lễ!"
Vân Tranh gật đầu mỉm cười, lại hỏi Thẩm Lạc Nhạn, "Đặng Bảo còn chưa tới?"
"Còn chưa."
Thẩm Lạc Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu, "Trước đây ta sợ bên này nhân thủ không đủ, đã mệnh lệnh Đặng tướng quân chọn lựa một vạn người từ trong đám tù binh tiến hành chỉnh đốn, một vạn người kia đều là bộ tốt, lại thêm ta sợ bên này lương thảo không đủ, còn để bọn hắn áp tải một số lương thảo tới, bọn hắn hành quân tốc độ sẽ chậm một chút! Bất quá, tính toán thời gian, hẳn là hai ngày nữa sẽ đến."
"Vậy là tốt rồi."
Vân Tranh hài lòng cười một tiếng, "Lần này làm rất tốt, đã học được tự mình đảm đương một phía."
"Nào có."
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Lạc Nhạn ửng đỏ, "Ta chỉ là nghĩ, dù sao có Diệu Âm dẫn người đi tìm các ngươi, ta đi qua cũng không giúp được bao nhiêu, còn không bằng mang binh canh giữ ở bên này, để tránh bên này xảy ra hỗn loạn..."
"Biết suy nghĩ cân nhắc như vậy, đã nói lên ngươi trưởng thành rồi."
Vân Tranh cười ha ha một tiếng, "Đi thôi, chúng ta đừng đứng ở cửa, vào trong đại doanh rồi nói..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận