Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 146: Trong một cái chăn mặt ngủ mới ấm áp

**Chương 146: Ngủ chung một chăn mới ấm áp**
Thẩm Lạc Nhạn vẫn là người coi trọng chữ tín. Buổi tối, Thẩm Lạc Nhạn cuối cùng vẫn chuyển về phòng của Vân Tranh. Nàng là Tĩnh Bắc Vương phi! Bất kể có trốn tránh thế nào, cửa ải này cũng không tránh khỏi. Bất quá, Thẩm Lạc Nhạn lại ôm chăn đệm tiến vào.
Vừa vào cửa, Thẩm Lạc Nhạn liền bắt đầu trải đệm xuống đất. Vân Tranh nhìn thấy cảnh này, không khỏi sa sầm mặt, "Ái phi, nàng lại giở trò gì vậy?"
"Ta nói này, ta tới kinh nguyệt." Thẩm Lạc Nhạn nháy mắt mấy cái, "Vương gia sắp xuất chinh, thánh thượng còn chuyên môn chọn cho người một thời gian cát lợi, thiếp thân cũng không dám để vương gia lây dính uế khí, như thế không tốt lành."
"Chậc!"
Vì không cùng hắn chung giường chung gối, nữ nhân này thật đúng là lý do gì cũng có thể nghĩ ra được.
"Thôi!" Vân Tranh buồn cười liếc nhìn nàng, "Lên giường ngủ đi! Ta sẽ không đụng vào nàng."
"Nói lời giữ lời?" Thẩm Lạc Nhạn lập tức tỉnh táo lại.
"Chắc chắn rồi!" Vân Tranh gật đầu cười nói, "Dù sao ta cũng đ·á·n·h không lại nàng, nàng sợ cái gì?"
Thẩm Lạc Nhạn nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Ân... Hình như cũng có lý!
Nghĩ vậy, Thẩm Lạc Nhạn lúc này mới đem chăn đệm để sang một bên. Bất quá, Thẩm Lạc Nhạn lại không cởi áo khoác, cứ như vậy mặc nguyên xiêm y nằm lên giường. Dù sao bây giờ cũng còn chưa lạnh, cứ như vậy mà ngủ, thật thích hợp.
Vân Tranh cười nhìn Thẩm Lạc Nhạn, trêu ghẹo nói: "Ở Sóc Bắc bên kia đã bắt đầu lạnh rồi, nàng đi Sóc Bắc cũng ngủ như vậy sao?"
Thẩm Lạc Nhạn hừ nhẹ nói: "Đi Sóc Bắc, thêm giường đệm là được."
"Chỉ thêm đệm không được, nàng phải thêm một người." Vân Tranh đùa giỡn: "Hai người chen trong một cái chăn ngủ mới ấm áp."
"Cút!" Mặt Thẩm Lạc Nhạn phiếm hồng, lại lộ ra bộ dáng dữ tợn, "Ta cảnh cáo ngươi, đừng đụng vào ta! Ở chỗ ta, ngươi không phải Vương Gia hay hoàng t·ử gì cả!"
"Chắc chắn không phải rồi!" Vân Tranh mặt dày mày dạn nói: "Ta là phu quân của nàng mà! Cho nên, chúng ta mới nên làm một chút chuyện vợ chồng nên làm a!"
Thẩm Lạc Nhạn hơi khựng lại, đầy mắt hung quang trừng về phía Vân Tranh đang tới gần. Vân Tranh chẳng những không lùi bước, ngược lại còn tiến lại gần hơn.
Hắn không có ý định đụng vào Thẩm Lạc Nhạn, nhưng rất hưởng thụ cảm giác trêu chọc Thẩm Lạc Nhạn. Vợ chồng mà, vốn nên như vậy! Hai người cả ngày cứ nghiêm trang đứng đắn, vậy thì tẻ nhạt quá.
Đối mặt với sự tới gần của Vân Tranh, Thẩm Lạc Nhạn theo bản năng nắm chặt nắm đấm. Bất quá, nắm đấm của nàng cuối cùng vẫn không vung ra.
"Ngươi đã nói không động vào ta!" Thẩm Lạc Nhạn nghiến chặt hàm răng, tức giận trừng Vân Tranh.
Vân Tranh nhếch miệng cười, trêu ghẹo nói: "Nàng có từng nghe qua một câu nói?"
"Lời gì?" Thẩm Lạc Nhạn không hiểu hỏi.
"Miệng nam nhân, quỷ gạt người!" Vân Tranh cười ha hả.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Lạc Nhạn co rúm, lập tức giơ nắm đấm về phía Vân Tranh để cảnh cáo.
Vân Tranh nhìn chằm chằm tay Thẩm Lạc Nhạn, gật gù đắc ý nói: "Ân, tay nàng vừa trắng vừa mềm, hoàn toàn không giống tay người luyện võ."
Thẩm Lạc Nhạn nghe vậy, suýt chút nữa đã một cước đạp Vân Tranh xuống giường.
Cái tên vô sỉ hỗn đản này!
Chính mình bảo hắn nhìn xem tay mình trắng hay không, có non hay không sao?
Nhìn xem Thẩm Lạc Nhạn lộ ra bộ dạng xấu hổ, Vân Tranh không khỏi cười ha ha.
"Thôi!" Vân Tranh vỗ vỗ tay Thẩm Lạc Nhạn, "Lúc nàng say rượu, ta còn không đụng vào nàng, huống chi là bây giờ? Yên tâm, ta coi như muốn động vào nàng, cũng sẽ đợi đến lúc nàng cam tâm tình nguyện."
Nói xong, Vân Tranh liền rời khỏi bên cạnh Thẩm Lạc Nhạn, nằm ở nơi đó nhắm mắt suy tư.
Thẩm Lạc Nhạn nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Vân Tranh.
Tên hỗn đản này chuyển biến thật đúng là nhanh!
Một khắc trước còn giống như tên d·â·m tặc. Vậy mà một khắc sau lại giống như thánh nhân nằm ở đó?
Ân, hắn khẳng định vẫn là sợ mình đánh hắn!
Thẩm Lạc Nhạn ở trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Vân Tranh ngược lại không quan tâm Thẩm Lạc Nhạn đang suy nghĩ gì.
Hắn phải nghĩ tới chuyện của mình.
Mắt thấy thời gian đi Sóc Bắc càng ngày càng gần, phải nghĩ trước chuyện sau khi đến Sóc Bắc.
Thời gian để cho hắn đoạt quyền, thật sự không nhiều!
Hơn nữa, hắn muốn dựa vào thân phận Tĩnh Bắc Vương và Lục hoàng t·ử để trực tiếp ép Thống soái Bắc Phủ Quân giao ra quân quyền, cơ bản là không thể!
Thống soái Bắc Phủ Quân là Ngụy Văn Tr·u·ng, mang hàm Chính Nhị Phẩm Trấn Bắc đại tướng quân.
Nghe nói, vị này là người dũng mãnh thiện chiến nhất trong số các tướng lãnh trung niên, rất được phụ hoàng coi trọng.
Vì lôi kéo vị này, phụ hoàng đã sớm cùng Ngụy Văn Tr·u·ng kết thành thông gia.
Thứ t·ử của Ngụy Văn Tr·u·ng đã sớm đính hôn cùng một vị Công chúa.
Chỉ đợi song phương đến tuổi thành hôn, liền cử hành đại hôn.
Muốn từ trong tay Ngụy Văn Tr·u·ng c·ướp đoạt quân quyền, phương thức đơn giản nhất là diệt trừ Ngụy Văn Tr·u·ng, đến lúc đó Bắc Phủ Quân rắn mất đầu, chính mình liền có thể dùng thân phận Tĩnh Bắc Vương chưởng khống Bắc Phủ Quân.
Bất quá, làm như vậy mà nói, phong hiểm thực sự có chút lớn.
Không nói trước việc xử lý Ngụy Văn Tr·u·ng có khó hay không, coi như muốn xử lý Ngụy Văn Tr·u·ng, cũng không thể để người khác biết là mình g·iết c·hết!
Bằng không, chính mình còn chưa đoạt được quân quyền, liền bị gán cho tội danh loạn thần tặc tử.
Khi chưa thu phục được quân tâm, một khi bị gán cho nhãn hiệu loạn thần tặc tử, vậy thì không phải là chuyện có đoạt được quân quyền hay không, mà là phải đối mặt với cục diện bị thảo phạt!
Thậm chí ngay cả chín nghìn người do mình thống soái, cũng sẽ quay ngược lại g·iết chính mình!
Thôi vậy!
Vẫn là dùng phương pháp ổn thỏa một chút đi!
Trước tiên cùng Bắc Hoàn đánh mấy trận!
Chờ tạo dựng đủ uy tín, thu phục được quân tâm, rồi lại tính tiếp bước sau.
Nếu như ngươi không có bản lĩnh gì, còn muốn nắm binh để nâng cao thân phận, thì cho dù có trao cho ngươi quân quyền, liệu có bao nhiêu người dám đem đầu đặt trên thắt lưng mà đi theo ngươi?
Nghĩ vậy, Vân Tranh cũng dần bình tĩnh trở lại.
"Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Lúc này, âm thanh của Thẩm Lạc Nhạn đột nhiên vang lên bên tai hắn.
"Nghĩ về nàng." Vân Tranh mở to mắt, mặt mày tươi cười nhìn nàng.
"Ngươi không thể nói lời đứng đắn một chút sao?" Thẩm Lạc Nhạn tức giận trừng Vân Tranh, "Ta thấy ngươi vừa rồi lúc thì nhíu mày, khi thì giãn mày, còn hảo tâm muốn hỏi ngươi có phải đang sầu não vì chuyện gì không, thế mà ngươi mở miệng ra không có một câu đứng đắn!"
Ta chắc chắn phải sầu não rồi!
Bất quá, bây giờ còn chưa thể nói cho nàng biết!
Vân Tranh thầm cười khổ một tiếng, lại nghiêm trang nói: "Ta thật sự đang nhớ nàng! Ta nghĩ, mạng ta sao lại khổ như vậy, thành thân rồi mà cũng như chưa kết hôn! Cũng không biết khi nào ta mới có thể một thân một mình chiếm lấy dung mạo của nàng đây!"
Thẩm Lạc Nhạn tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ khi ngươi biến thành nam nhân chân chính!"
"Lời này của nàng có vấn đề a!" Vân Tranh tiếp tục trêu chọc, "Nàng không cho ta cơ hội âu yếm, thì làm sao ta biến thành một nam nhân chân chính được?"
"Ta..." Thẩm Lạc Nhạn hơi khựng lại, tức giận gầm nhẹ: "Ta muốn ngươi biến thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa!"
"Tốt thôi!" Vân Tranh nhếch miệng, "Nàng sẽ sớm thấy được sự thay đổi của ta!"
"Rất nhanh?" Thẩm Lạc Nhạn hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi nói: "Chờ ngươi chân chính ra chiến trường rồi hãy nói lời này!"
Thay đổi?
Nào có dễ dàng như vậy!
Nhìn hắn cả ngày với cái thái độ này, giống như là muốn thay đổi sao?
Người chân chính muốn thay đổi, bây giờ chỉ sợ vẫn còn đang thức thâu đêm để nghiên cứu binh thư!
Còn hắn, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao!
"Thôi, thổi đèn nghỉ ngơi đi!" Vân Tranh cười cười, cũng không nói nhiều.
"Tự mình thổi!" Thẩm Lạc Nhạn tức giận quay lưng đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận