Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 905: Tình yêu nhất là mệt nhọc

Chương 905: Tình yêu là thứ mệt mỏi nhất
Đón nhận ánh mắt của Già Diêu, Vân Tranh không khỏi ngầm cười khổ.
Lời này của hắn đúng là không phải nói với Già Diêu.
Nữ nhân này a, quá nhạy cảm.
Đương nhiên, nếu như Bắc Hoàn phản loạn, hắn khẳng định cũng sẽ dùng thủ đoạn lôi đình để trấn áp.
"Ngươi cứ coi như ta cũng là đang nói với ngươi đi!"
Vân Tranh cũng không giải thích, "Hơn nữa ta có thể nói rõ cho ngươi, nếu là Bắc Hoàn phản loạn, ta sẽ chỉ ác hơn! Cho nên, nếu như ngươi có ý định tạo phản, tốt nhất là phải có nắm chắc thắng hoàn toàn!"
Nắm chắc thắng hoàn toàn?
Trên mặt Già Diêu khó nén nổi ý cười khổ sở.
Chính mình sớm đã bị Vân Tranh đánh cho không còn lòng tin.
Chính mình làm sao có khả năng có nắm chắc tất thắng?
Huống hồ, Vân Tranh trong tay còn có thuốc nổ, thứ lợi khí như vậy.
Nhớ tới thuốc nổ, Già Diêu lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Có Tĩnh Bắc Vương tại, Bắc Hoàn sao dám có ý đồ tạo phản?"
Già Diêu đắng chát cười một tiếng, chợt lại hỏi: "Vũ khí mà trước đó ngươi giết chết tên vương tử Man Tộc kia là cái gì?"
"Gọi là hỏa súng!"
Vân Tranh mỉm cười, "Ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, đây chẳng qua là loại hỏa súng đơn giản nhất! Tầm bắn mười phần có hạn! Bất quá, trong tay của ta còn có một loại hỏa súng có tầm bắn vượt qua trăm trượng, lại không nhìn bất luận giáp trụ phòng ngự nào! Ngươi có thời gian đến Định Bắc, ta có thể cho ngươi mở mang kiến thức một chút uy lực của loại hỏa súng kia."
Nói đến hỏa súng, Vân Tranh không khỏi âm thầm buồn bực.
Mẹ nó, chính mình tỉ mỉ chế tạo tay súng, biến thành vật dụng dùng một lần.
Hiện tại, tay súng kia hẳn là còn nằm dưới vách núi ở trong con sông kia!
Nghĩ muốn vớt đều không biết đi nơi nào mà vớt!
Quay đầu phải chế tạo lại một cây!
Đúng là mẹ nó lãng phí a!
Vân Tranh ở chỗ này đau thịt, Già Diêu lại tràn ngập sợ hãi trong lòng.
Tầm bắn vượt qua trăm trượng, không nhìn bất luận loại giáp trụ phòng ngự nào!
Thế gian thật có thứ lợi khí như vậy sao?
Nhưng mà, Vân Tranh đã dám mời nàng đến kiến thức uy lực của hỏa súng một lần, đương nhiên sẽ không phải là đang hù dọa nàng.
Vốn là muốn chiến thắng Vân Tranh đã khó như 'Đăng thiên'.
Vân Tranh trong tay còn có lợi khí như vậy, còn khiến người ta làm sao chiến thắng?
"Có cơ hội, ta nhất định đi xem!"
Già Diêu phun ra một ngụm trọc khí, "Đúng rồi, trận chiến này coi như kết thúc, ta cũng nên trở lại Bắc Hoàn! Bắc Hoàn còn có rất nhiều chuyện chờ ta làm, ta còn phải chỉnh đốn lại binh mã để ứng đối với Man Tộc phương bắc."
"Đi vào lúc này sao?" Vân Tranh khẽ nhíu mày, "Ngươi không đợi Mạc Tây chư bộ đem lương thực tới, rồi áp giải lương thực ta đưa cho ngươi cùng trở về sao?"
Già Diêu: "Dù sao phụ hoàng ngươi không phải muốn đi Lang Thần sơn sao? Đến lúc đó, ngươi thuận đường đem lương thực đưa tới là được."
"..."
Vân Tranh nghe vậy, lập tức sa sầm mặt chỉ vào trán mình, "Ngươi thấy ta giống kẻ ngốc à?"
Bọn hắn đem lương thực áp giải qua đó, cùng Già Diêu chính mình đem lương thực áp giải trở về, có thể giống nhau sao?
Trên đường này không cần tiêu hao sao?
Sẽ không liên lụy đến tiến độ hành quân sao?
Kéo dài thêm một ngày, liền phải tiêu hao nhiều lương thảo hơn.
Nàng ngược lại tính toán rành mạch, hao tổn lại để cho mình gánh chịu?
"Nhìn lời này của ngươi nói kìa!"
Già Diêu tránh đi ánh mắt Vân Tranh, trên mặt có chút phiếm hồng, "Chúng ta bây giờ chỉ còn lại từng này người, vừa phải mang theo thương binh, vừa phải mang theo vũ khí cùng giáp trụ ngươi phân phối, lại phải áp giải ba mươi vạn gánh lương thực, chờ phụ hoàng ngươi đến, ta đều chưa chắc có thể trở lại Bắc Hoàn! Đã phụ hoàng ngươi muốn đi Bắc Hoàn, ngươi dù sao cũng phải để ta trở về sớm chuẩn bị trước chứ?"
Lý do của Già Diêu phi thường đầy đủ.
Đầy đủ đến mức khiến Vân Tranh đều muốn cười.
Cô nàng này a!
Vì tiết kiệm chút hao tổn, thật đúng là lao tâm a!
"Thôi được rồi, đều là người một nhà, ta cũng lười tính toán với ngươi những việc nhỏ nhặt này!" Vân Tranh khoát khoát tay, "Đã ngươi kiên trì muốn đi, vậy thì trở về trước đi! Đến lúc đó ta sẽ đem lương thực đưa qua, bất quá, ngươi nghe rõ cho ta, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng ngươi phải tự biết!"
Trong lòng Già Diêu hơi buông lỏng một hơi, nghiêm mặt nói: "Yên tâm, ta sẽ không ngu đến mức ra tay với phụ hoàng ngươi!"
"Biết rõ là tốt." Vân Tranh cười cười, "Vậy ngươi đi chuẩn bị trước đi!"
Già Diêu gật đầu, rồi quay người rời đi.
Vừa đi được mấy bước, Già Diêu lại đột nhiên dừng lại.
"Ta chờ một lúc sẽ dẫn người rời đi trước, ngươi không cần tiễn ta."
Già Diêu đứng vững, cũng không quay đầu lại nói.
"Tốt!" Vân Tranh sảng khoái đáp ứng, lại dặn dò: "Trên đường chú ý an toàn, coi chừng Man Tộc phương bắc phục kích."
"Ừm." Già Diêu nhẹ nhàng gật đầu, cưỡng chế xúc động muốn quay đầu, cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng Già Diêu, Vân Tranh không khỏi âm thầm lắc đầu cười khổ.
Nàng ngược lại là ung dung a!
Đâm đầu cùng thân phận công chúa Già Diêu, tùy ý hoán đổi.
Mà chính mình, lại không làm được như nàng, thoải mái như vậy, vẫn chưa ra khỏi mộng cảnh kia.
Hắn cũng không biết, đó có phải là Già Diêu tỉ mỉ dệt nên mộng cảnh hay không.
Nếu như Già Diêu muốn lấy thân làm mồi, lợi dụng tình cảm để tra tấn mình, vậy thì nàng không nghi ngờ gì đã thành công.
Chỉ là, những ngày bọn hắn ở chung kia, Già Diêu thật sự là diễn kịch sao?
Hẳn là... Không thể nào?
Ai!
Tình yêu là thứ mệt mỏi nhất a!
Vân Tranh yên lặng cảm khái một trận, rồi lại lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Thôi được rồi!
Chuyện cho đến bây giờ, chính mình cũng không có khả năng cầm chuyện tình cảm đi ép buộc Già Diêu.
Chuyện này liền thuận theo tự nhiên đi!
Chính mình khẳng định là không bỏ xuống được Già Diêu, nhưng có thể khắc chế tình cảm trong lòng.
Vẫn là giải quyết việc chính trước đã!
Trước tiên đem những chuyện khó giải quyết xử lý xong, để hết thảy đi vào quỹ đạo, sau đó hãy nghĩ tới chuyện yêu đương!
Già Diêu đã không phải là người yêu đương mù quáng, chính mình chẳng lẽ còn muốn yêu đương mù quáng sao?
Hạ quyết tâm xong, Vân Tranh dần dần gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu tiếp tục suy tư....
Vài ngày sau, Tả Nhâm suất quân công phá Ô Sào.
Mặc dù những dân lưu vong kia có số lượng hơn vạn, hơn nữa còn đoạt được mấy trăm bộ giáp trụ từ chỗ quân coi giữ, nhưng đám dân lưu vong này ngay cả giặc cỏ cũng không bằng, căn bản không có bao nhiêu sức chiến đấu.
Tả Nhâm dẫn năm ngàn đại quân tấn công mạnh, chỉ tốn nửa ngày đã công phá Ô Sào.
Tả Nhâm cũng trung thực thi hành mệnh lệnh của Vân Tranh, tất cả dân lưu vong tham dự phản loạn đều bị chém giết sạch sẽ, gia quyến của đám dân lưu vong cũng không chừa một ai.
Toàn bộ Ô Sào, có thể nói là thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Ô Sào được bình định, cũng tạo ra sự chấn nhiếp cực lớn với dân chúng Nguyệt Thị.
Vân Tranh hiện tại cho bọn hắn hai con đường.
Người thuận theo, Vân Tranh chưa chắc đảm bảo tất cả mọi người có thể sống sót, nhưng có thể cho lương thực nhất định, để bọn hắn duy trì sinh tồn cơ bản, có hy vọng sống sót.
Kẻ phản loạn, chỉ có một con đường chết!
Dưới sự trấn áp thiết huyết của Vân Tranh, bên này cuối cùng không còn phát sinh phản loạn nữa.
Mà những phương án quản lý kia của Vân Tranh, cũng từng bước bắt đầu được áp dụng rộng rãi.
Lại qua mười ngày nữa, bồi thường của Mạc Tây chư bộ cuối cùng cũng được đưa đến trong tay bọn Du Thế Trung.
Du Thế Trung và những người khác đã kiểm kê qua, khấu trừ tiền hoa hồng cho Tố Tán, tất cả bồi thường đều chính xác không sai.
Mà Du Thế Trung cũng đại diện Vân Tranh cùng Tố Tán ký kết hiệp định đình chiến và hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau.
Nhận được tin tức, Vân Tranh cuối cùng cũng yên lòng.
Lần này, có thể rút một phần đại quân ở răng cưa lĩnh về.
Cuối cùng, Vân Tranh chỉ để lại một vạn nhân mã trấn thủ răng cưa lĩnh, những người và ngựa còn lại tất cả đều rút về Y Ốc.
Về sau, Y Ốc khẳng định cũng phải tích trữ một hai vạn binh lực.
Như thế, nếu như răng cưa lĩnh phát sinh chiến sự, đại quân ở Y Ốc liền có thể nhanh chóng chi viện.
Tiếp đó, liền nên điều chỉnh lại toàn bộ phòng ngự của Tây Bắc Đô Hộ Phủ!
Mặc dù đã ký kết hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau với Mạc Tây chư bộ, nhưng thứ này, Vân Tranh xưa nay không tin.
Bất kể thế nào, vẫn phải đề phòng Mạc Tây chư bộ.
Hơn nữa, bên này mới ổn định, cũng cần đại quân trấn thủ, để tránh phát sinh phản loạn lần nữa.
Một phen điều động xuống, Vân Tranh trong nháy mắt cảm thấy binh lực trong tay mình lại không đủ dùng.
Nhưng nếu bây giờ tăng cường quân bị trên diện rộng, lương thực, tiếp tế và nhiều thứ khác, đều là phiền phức.
"Mẹ nó! Thật đúng là đến khi cần mới thấy thiếu binh a!"
Vân Tranh tự giễu cười cười, trong lòng bất đắc dĩ.
Trước mắt cứ như vậy đi!
Chỉ cần Mạc Tây chư bộ không tiến công quy mô lớn, binh lực trước mắt, cũng hoàn toàn đủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận