Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 151: Tung bàn

Chương 151: Lật bàn
"A?" Văn Đế ngạc nhiên. Đây là lấy ra để tắm rửa? Thứ này thoạt nhìn rõ ràng rất giống bánh Trung thu. Hương hoa rất đậm. Hẳn là lúc chế tác đã cho thêm hoa tươi. Sao lại thành đồ tắm rửa?
Vân Tranh mỉm cười, giải thích nói: "Nhi thần và Lạc Nhạn đều không biết làm bánh Trung thu, sợ tùy tiện làm bánh Trung thu sẽ quá khó ăn, làm hỏng hứng thú của phụ hoàng và mọi người, nên mới chọn một ít đồ khác dự định tiến hiến cho phụ hoàng."
"Mấy ngày trước, Tam ca tới phủ của nhi thần, ngoài ý muốn biết được Lạc Nhạn không biết làm bánh Trung thu, cho nên đã cố ý giúp làm một phần, để nhi thần và Lạc Nhạn khỏi mất mặt."
"Nhưng nhi thần không dám lừa gạt phụ hoàng, lại không tiện từ chối ý tốt của Tam ca, thế nên đã nhận lấy bánh Trung thu, dự định mang về rồi ăn, bánh Trung thu Tam ca tặng, nhi thần vẫn để ở đó..."
Nói xong, Vân Tranh lại nhanh chóng đi lấy bánh Trung thu Vân Lệ tặng tới.
Nhìn bánh Trung thu trong tay Vân Tranh, Văn Đế lại nhíu mày.
Trong lòng Vân Đình cũng đột nhiên chấn động. Hắn chợt nhận ra, chính mình rất có thể đã rơi vào bẫy!
"Ngươi nói vật này là đồ tắm rửa, vậy dùng thế nào?" Văn Đế chỉ hộp xà phòng thơm trước mặt hỏi.
"Phụ hoàng sai người đánh chậu nước tới là biết." Vân Tranh mỉm cười.
Văn Đế đang muốn gọi người múc nước, Chương Hòe lại đột nhiên đứng dậy, "Thánh thượng, lão hủ biết cái xà phòng thơm này."
"Ân?" Văn Đế kinh ngạc nói: "Các lão nhận ra vật này?"
"Phải!" Chương Hòe cười ha hả nói: "Không dối gạt thánh thượng, vật này là do đứa cháu trai bất tài kia của lão hủ lấy ra, nghe hắn nói, có thể làm ra vật này, cũng phải nhờ có Lục điện hạ! Tên hỗn đản kia đã cho lão thần một hộp xà phòng thơm, lão thần hai ngày nay đều đang dùng xà phòng thơm này tắm rửa, rửa mặt, chính xác là dùng rất tốt..."
Chương Hòe sinh động như thật miêu tả với Văn Đế những lợi ích khi dùng vật này tắm rửa hoặc rửa mặt. Chương Hư hiếm khi làm được một chuyện hữu dụng, hắn là gia gia, hiếm có cơ hội nở mày nở mặt nhờ Chương Hư, tự nhiên muốn nói tốt một phen.
Văn Đế nghe thấy hiếu kỳ, lập tức cho người đánh nước tới.
Văn Đế vốn định tự mình thử, nhưng lại bị quần thần ngăn cản. Thứ đồ chơi này có độc hay không còn chưa biết, sao có thể để Văn Đế tự mình thử.
Văn Đế nghĩ ngợi, liền để Mục Thuận thử trước.
Lúc Mục Thuận thử, Thẩm Lạc Nhạn kinh ngạc nhìn về phía Vân Tranh. Xà phòng thơm này, lại là hắn cùng Chương Hư cùng nhau làm ra?
Mục Thuận làm theo phương pháp Chương Hòe nói thử một chút, lập tức nói với Văn Đế: "Thánh thượng, xà phòng thơm này chính xác là dùng tốt, rất dễ dàng làm sạch vết bẩn trên mặt."
"A?" Văn Đế hứng thú, "Vậy trẫm nhất định phải thử một phen!"
Tất nhiên Mục Thuận đã thử qua, quần thần cũng không có lý do ngăn cản nữa.
Mục Thuận lại mở một bánh xà phòng thơm mới cho Văn Đế.
Văn Đế thử một lần, hiệu quả quả nhiên cực kỳ tốt. So với những đồ tắm rửa, rửa mặt trong cung tốt hơn nhiều.
"Xà phòng thơm này quả nhiên không tệ a!" Văn Đế lau khô nước đọng trên mặt, trên mặt lại lộ ra nụ cười, lập tức truy vấn Vân Tranh: "Xà phòng thơm này thật sự là ngươi và tiểu tử Chương Hư kia cùng nhau làm ra?"
Vân Tranh khẽ gật đầu: "Nhi thần chỉ là đem phương pháp luyện chế xem được từ quyển cổ thư kia nói sơ qua cho Chương Hư, chủ yếu vẫn là công lao của Chương Hư."
"Thì ra là thế!" Văn Đế khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Vân Đình, "Ngươi cả ngày không nghĩ trăm phương ngàn kế tìm phiền phức cho Lục đệ của ngươi, thì toàn thân không thoải mái có phải không?"
"Phụ hoàng bớt giận!" Vân Đình sắc mặt kịch biến, sợ hãi nói: "Nhi thần... Nhi thần tuyệt không có ý này, nhi thần chỉ là không muốn để Lục đệ lừa gạt phụ hoàng, cho nên mới..."
"Ngươi im miệng đi! Đừng có lại làm cho trẫm mất mặt xấu hổ!" Văn Đế đè nén lửa giận, ngắt lời Vân Đình, "Nếu không phải không muốn phá hủy tiệc Trung thu hôm nay, trẫm đã phải dạy dỗ ngươi một trận rồi!"
"Nhi thần biết tội!" Vân Đình nơm nớp lo sợ lui ra, nhưng trong lòng thì lửa giận ngút trời.
Bị ám hại! Mình bị lão Tam và lão Lục liên hợp lại âm!
Bọn chúng chắc chắn là cố ý diễn vở kịch này, lại để người nói với mình!
Bọn chúng chính là muốn để mình chọc giận phụ hoàng!
Hai tên khốn kiếp này!
Thật sự là cấu kết với nhau?
Quát lui Vân Đình, Văn Đế lại đưa mắt nhìn về phía Vân Lệ: "Lão Tam!"
"Nhi thần có tội, xin phụ hoàng trách phạt!" Vân Lệ lập tức thức thời quỳ xuống thỉnh tội.
"Phụ hoàng, Tam ca cũng là một mảnh hảo tâm, cầu phụ hoàng đừng trách tội Tam ca." Vân Tranh lập tức mở miệng thay Vân Lệ cầu tình.
Hai người bộ dạng huynh đệ tình thâm, thấy đám người sửng sốt.
Vân Tranh thế nhưng là suýt chút nữa đã chọc phế mệnh căn tử của Vân Lệ!
Trước đây hai người còn sắp thành tình trạng nước lửa không dung! Bây giờ, vậy mà biến thành hảo huynh đệ?
Chuyện này quá mức không chân thật.
"Thôi! Đứng lên đi!" Văn Đế vui mừng nhìn hai đứa con trai một cái, lại nói với Vân Lệ: "Nể tình ngươi cũng là một mảnh hảo tâm, trẫm sẽ không truy cứu! Lần sau không được tái phạm!"
"Tạ Phụ Hoàng!" Vân Lệ vội vàng khom người, trong lòng vừa cao hứng lại vừa thịt đau.
Kết quả, quả nhiên như hắn dự liệu.
Phụ hoàng ngoài mặt không nói gì, thực tế rất cao hứng!
Hôm nay chẳng những lấy được niềm vui của phụ hoàng, còn thừa cơ âm Vân Đình một vố, có thể nói là nhất tiễn song điêu!
Nhưng kết quả này, lại là dùng 10 vạn lượng bạc đổi lấy!
Nghĩ tới 10 vạn lượng bạc, hắn liền thịt đau đến muốn chết.
"Được rồi, đem những bánh Trung thu này phân phát đi!" Văn Đế phất tay ra hiệu cho đám thái giám cung nữ, lại nói với Vân Tranh: "Mặc dù hôm nay các ngươi không dâng bánh Trung thu, nhưng xà phòng thơm này rất được trẫm yêu thích, trẫm sẽ không trách các ngươi!"
"Tạ Phụ Hoàng!" Vân Tranh khom người cảm tạ.
Văn Đế khẽ gật đầu, lại nói với Thẩm Lạc Nhạn: "Đôi tay này của ngươi, chính xác không phải dùng để làm bánh Trung thu, ngươi phải bảo vệ lão Lục thật tốt! Chớ để trẫm thất vọng!"
"Vâng!" Thẩm Lạc Nhạn nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh, mỗi người đều được chia một ít bánh Trung thu.
Tiếp theo, chính là uống rượu mua vui.
Hứng khởi, Văn Đế lại hỏi Vân Lệ: "Lão Tam, lần này tiệc Trung thu là do ngươi chuẩn bị, ngươi không có gọi người chuẩn bị chút ca múa mua vui hay gì khác sao?"
"Nhi thần chính xác không có chuẩn bị." Vân Lệ đứng dậy, cung kính nói: "Nhi thần vốn định mạng người chuẩn bị ca múa mua vui, nhưng nhi thần nghĩ đến Lục đệ sắp đi xa Sóc Bắc, nên bỏ đi ý nghĩ này! Nhi thần có một yêu cầu quá đáng, cầu phụ hoàng ân chuẩn!"
"Nói đi!" Văn Đế tràn đầy mong đợi nhìn Vân Lệ.
Biểu hiện gần đây của Vân Lệ, khiến hắn vô cùng hài lòng.
Vân Lệ hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nói: "Lục đệ và đệ muội sắp đi xa Sóc Bắc, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng, lấy tiệc Trung thu hôm nay để tiễn biệt vợ chồng bọn họ!"
Tiễn biệt!
Nghe được lời Vân Lệ, Văn Đế mừng rỡ trong lòng.
Tốt! Rất tốt!
Đây mới là khí độ Thái tử nên có!
Văn Đế dù cao hứng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, còn cố ý lộ ra vẻ suy tư.
Một lát sau, Văn Đế khẽ gật đầu: "Được! Niệm tình huynh đệ các ngươi tình thâm, trẫm chuẩn rồi! Tiệc Trung thu hôm nay, sẽ do trẫm cùng chư vị cùng nhau, tiễn biệt vợ chồng lão Lục!"
"Đa tạ Phụ Hoàng!" Vân Lệ trong lòng càng thêm cao hứng, lập tức từ trong tay áo móc ra hai lá bùa bình an, đi tới trước mặt Vân Tranh và Thẩm Lạc Nhạn, "Lục đệ, đệ muội, các ngươi sắp lên đường tới Sóc Bắc, Tam ca không có gì tốt để tặng các ngươi, đây là Tam ca đi chùa miếu cầu bùa bình an cho các ngươi, nguyện lá bùa bình an này có thể bảo đảm các ngươi bình an, chiến thắng trở về!"
Bùa... Bùa bình an?
Nhìn thấy lễ vật Vân Lệ đưa ra, Vân Tranh suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi mẹ.
Ngươi mẹ nó cả ngày đều nghĩ cạo chết lão tử, lão tử muốn lá bùa bình an của ngươi làm cái lông gì!
Lão tử muốn là lễ vật đáng tiền!
Vân Lệ! Con mẹ nó ngươi qua cầu rút ván phải không?
Chơi ta đúng không?
Được! Đã ngươi không nỡ lòng nhổ lông, vậy cũng đừng trách lão tử lật bàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận