Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 202: Lư hưng tới cửa

Chương 202: Lư Hưng đến cửa
Tục ngữ có câu, cắn người thì miệng mềm, bắt người thì tay ngắn. Binh lính Sóc Phương Thành cùng Bắc Đại Doanh thay phiên nhau đến Nam Đại Doanh ăn chực, cọ nhiều, cũng không tiện. Nhưng bọn họ không phải binh lính Nam Đại Doanh, cũng không tiện theo người Nam Đại Doanh thao luyện. Thế nên, những người này liền làm thêm chút việc trong khả năng để tỏ lòng biết ơn. Biết được công xưởng đang xây cách Nam Đại Doanh không xa là của bằng hữu Vân Tranh, những người này nhao nhao chạy tới hỗ trợ kiến tạo công xưởng. Dù là Vân Tranh liên tục ngăn cản, cũng không chịu nổi nhiệt tình của những người này.
"Một chiêu này của ngươi thật là thâm hiểm a!"
Nhìn xem những sĩ tốt nhao nhao chạy tới giúp đỡ xây công xưởng, Thẩm Lạc Nhạn không khỏi cười ra tiếng, "Ta đoán chừng, Hoắc Cố hẳn là cũng tức giận lắm."
Cái tên hỗn đản này, thực sự quá xảo trá!
Một cục diện rối rắm, vậy mà mấy ngày liền bị hắn làm sống lại!
Cứ tiếp tục như vậy, chiếm đoạt nhân mã Sóc Phương Thành và Bắc Đại Doanh là hoàn toàn có khả năng!
"Mặc kệ hắn ta đi!" Vân Tranh không cho là đúng cười nói: "Bây giờ thì xem Hoắc Cố lựa chọn thế nào!"
Thẩm Lạc Nhạn nghiêng đầu, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Nếu như ngươi là Hoắc Cố, đối mặt cục diện như vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Đương nhiên là quy thuận a!" Vân Tranh nháy mắt nói: "Gặp phải người anh minh thần võ như ta, không nhanh chóng quy thuận còn chờ cái gì? Ta bây giờ là không có quyền không có người, nếu là đợi đến về sau, hắn muốn quy thuận, ta còn chưa chắc đã muốn hắn đâu!"
"Phi!" Thẩm Lạc Nhạn khẽ nhổ một ngụm, "Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như ngươi!"
Hắn khen chính hắn, ngược lại là không keo kiệt chút nào.
Đang lúc hai người nói đùa, một sĩ tốt vội vàng tới báo: "Khởi bẩm vương gia, Vương phi, Bắc Đại Doanh Lư tướng quân cầu kiến."
Lư Hưng tới?
Trong lòng Vân Tranh khẽ động, mỉm cười nói: "Dẫn hắn tới đại trướng của bản vương."
Nói xong, Vân Tranh liền dẫn Thẩm Lạc Nhạn hướng về đại trướng mà đi.
"Xem ra, vị này đã ngồi không yên." Thẩm Lạc Nhạn ý cười đầy mặt nhìn về phía Vân Tranh.
"Hy vọng hắn thật sự ngồi không yên a!" Vân Tranh cười ha ha một tiếng, trong lòng ẩn ẩn có chút mong đợi.
Lư Hưng này võ nghệ rất không tệ.
Người như vậy, nên đi xông pha chiến đấu!
Thao luyện Điền Binh, quả thật có chút khuất tài!
Rất nhanh, Lư Hưng được đưa vào trung quân đại trướng.
"Mạt tướng tham kiến vương gia, Vương phi!" Lư Hưng vừa tiến vào liền hành lễ.
"Đừng khách khí, mau nhập tọa!" Vân Tranh khoát tay, cười ha hả hỏi: "Lư tướng quân hôm nay sao lại có rảnh tới chỗ bản vương gõ cửa?"
Lư Hưng trong lòng âm thầm phát khổ, nhắm mắt nói: "Mạt tướng là tới cầu xin vương gia tha thứ."
"A?" Vân Tranh mờ mịt nhìn Lư Hưng, "Lư tướng quân, bản vương không làm gì ngươi a? Êm đẹp, ngươi tìm bản vương cầu xin tha thứ làm gì?"
Nhìn xem bộ dáng kia của Vân Tranh, Thẩm Lạc Nhạn không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng hỗn đản.
Hỗn đản này giả bộ thật là giống!
Nàng cũng có thể đoán được Lư Hưng vì sao chạy tới cầu xin tha thứ, nàng không tin Vân Tranh không đoán được.
Lư Hưng cười khổ nói: "Vương gia chính xác không làm gì mạt tướng, nhưng Nam Đại Doanh của vương gia cả ngày ăn ngon uống sướng, người ở Bắc Đại Doanh của mạt tướng hiện tại là tiếng oán than dậy đất..."
Lư Hưng cũng sầu a!
Biết tình hình cơm nước của Nam Đại Doanh xong, người Bắc Đại Doanh ngày ngày đều nghĩ biện pháp chạy sang Nam Đại Doanh. Lúc thì muốn tới đây tìm bằng hữu mượn ngân lượng, lúc thì muốn tới đây thăm huynh đệ bị bệnh nặng. Dù sao thì đủ loại lý do lộn xộn đều tìm ra được.
Những người kia cả ngày đều vắt hết óc nghĩ lý do chạy qua bên này, căn bản là không có tâm tư thao luyện!
Bây giờ, Lư Hưng còn có thể khống chế cục diện.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn liền khống chế không nổi cục diện.
"Chuyện nhỏ như vậy a!" Vân Tranh khoát tay nói: "Như vậy đi, bản vương sẽ cho người đưa chút thịt qua cho các ngươi! Trận chiến này đánh xong, còn mấy người có thể sống sót cũng không biết, cứ để mọi người ăn ngon một chút đi!"
Nói xong, Vân Tranh lại thở dài.
"Mạt tướng hiểu rõ đạo lý này, nhưng... Nhưng cứ ăn như vậy cũng không phải biện pháp a!" Lư Hưng khổ sở nhìn Vân Tranh, "Mạt tướng cũng không thể một mực để vương gia đưa thịt vào trong doanh a?"
"Không sao cả!" Vân Tranh mỉm cười nói: "Bạc trong tay bản vương còn nhiều, cứ ăn như vậy hai ba năm nữa cũng không thành vấn đề!"
Nghe Vân Tranh nói vậy, mặt Lư Hưng lập tức co giật dữ dội.
Còn ăn như vậy hai ba năm nữa?
Cứ ăn như vậy nửa tháng nữa, người Bắc Đại Doanh sợ rằng sẽ nghe theo Tĩnh Bắc Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Nhìn bộ dạng của Lư Hưng, Vân Tranh lại nghiêm túc nói: "Các tướng sĩ ăn no, mới có khí lực thao luyện, thao luyện tốt, mới có thể g·iết nhiều Bắc Hoàn nhân hơn! Không giấu gì Lư tướng quân, lần này bản vương mang theo quan tài vào Sóc Bắc, không phá được Bắc Hoàn, bản vương liền chỉ có chôn ở Sóc Bắc!"
"Chuyện này, mạt tướng cũng có nghe qua." Lư Hưng nghiêm mặt nói: "Vương gia đại nghĩa, mạt tướng cảm thấy vô cùng bội phục!"
"Lư tướng quân quá khen rồi." Vân Tranh xua tay, lại nghiêm túc nói: "Cho nên a, bản vương cũng là hy vọng để mọi người ăn no, ngày khác trên chiến trường, mới có thể anh dũng g·iết đ·ị·c·h, làm rạng danh quân uy Đại Càn ta!"
Lư Hưng hơi khựng lại, lập tức không biết nên nói gì.
Vân Tranh nói đến đại nghĩa lẫm liệt như vậy, hắn còn có thể nói cái gì?
Do dự nửa ngày, Lư Hưng mới mặt mũi tràn đầy khổ tâm nói: "Cứ ăn như vậy, tướng sĩ trong doanh của mạt tướng, sợ là chỉ biết nghe theo điều lệnh của vương gia..."
"Nghe bản vương điều lệnh cũng chưa chắc không thể." Vân Tranh mỉm cười nói: "Dưới trướng bản vương cũng là có người tài, chẳng lẽ bản vương còn có thể dẫn bọn hắn đi chịu c·hết?"
Nói xong, Vân Tranh lại phân phó Cao Cáp bên ngoài lều, "Đi, gọi Đỗ Quy Nguyên mấy người bọn họ tới đây!"
"Đỗ Quy Nguyên?" Lư Hưng đột nhiên kinh hô một tiếng, "Vương gia nói, thế nhưng là Huyết Y Quân Đỗ Thống lĩnh?"
"Ngươi biết hắn?" Vân Tranh và Thẩm Lạc Nhạn đồng thời kinh ngạc lên tiếng.
"Biết!" Lư Hưng gật đầu lia lịa, "Bất quá, Đỗ Thống lĩnh chắc không biết mạt tướng..."
Huyết Y Quân thành lập vào 8 năm trước.
Từ khi Huyết Y Quân thành lập, Đỗ Quy Nguyên đã là thống lĩnh Huyết Y Quân.
Mà lúc đó, hắn, bất quá chỉ là một đội tỷ lệ nhỏ bé mà thôi.
Ngày xưa, Đỗ Quy Nguyên còn từng suất lĩnh Huyết Y Quân cứu hắn cùng một đám huynh đệ thủ hạ.
Chỉ có điều, Đỗ Quy Nguyên bọn hắn vội vàng đuổi bắt quân địch, không có cùng hắn nói chuyện nhiều.
Cho nên, Đỗ Quy Nguyên đối với hắn hẳn là không ấn tượng gì.
Nghe Lư Hưng nói, Vân Tranh cùng Thẩm Lạc Nhạn không khỏi nhìn nhau.
Còn có chuyện này?
Sớm biết có chuyện này, bọn hắn còn vòng vo làm gì a!
Lúc này, Đỗ Quy Nguyên mấy người bọn hắn được Cao Cáp đưa vào trong trướng.
Nhìn thấy Đỗ Quy Nguyên, Lư Hưng lập tức kích động.
"Gặp qua Đỗ Thống lĩnh!" Lư Hưng vội vàng đứng dậy, rất cung kính hành lễ với Đỗ Quy Nguyên.
"Ngươi là?" Đỗ Quy Nguyên nghi hoặc nhìn Lư Hưng.
Hắn đối với Lư Hưng chính xác là không có chút ấn tượng nào.
Lư Hưng vội nói: "Bảy năm trước ở Bạch Thạch Bãi, Đỗ Thống lĩnh từng cứu mạng của ta..."
Nói xong, Lư Hưng nhanh chóng kể lại cặn kẽ tình hình lúc đó với Đỗ Quy Nguyên.
"Ta nhớ ra rồi!" Đỗ Quy Nguyên vỗ đầu một cái, cười ha ha nói: "Ngươi cái này gọi là đại nạn không c·hết ắt có hậu phúc!"
"Phải, phải!" Lư Hưng liên tục gật đầu nói: "Ta qua nhiều năm như vậy vẫn luôn muốn cảm tạ Đỗ Thống lĩnh ân cứu mạng, đáng tiếc trước kia Sóc Bắc đánh xong một trận, liền không có tin tức của Đỗ Thống lĩnh, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngươi! Đỗ Thống lĩnh, xin nhận của ta một lạy!"
Nói xong, Lư Hưng liền quỳ xuống đất.
Bất quá, Đỗ Quy Nguyên lại vượt lên trước một bước ngăn lại.
"Chúng ta không làm những thứ này." Đỗ Quy Nguyên cười ha hả nói: "Năm đó Sóc Bắc một trận chiến, chúng ta đều may mắn sống sót, hôm nay còn có thể gặp nhau, cũng coi như là duyên phận! Hôm nay ngươi phải ở lại uống mấy chén mới được!"
"Được!" Lư Hưng gật đầu lia lịa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận