Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 949: Biểu thị

Chương 949: Biểu thị
Trong bất tri bất giác, đã đến thời gian Văn Đế rời khỏi Sóc Bắc.
Bất quá, trước khi rời khỏi Sóc Bắc, Văn Đế còn có một chuyện trọng yếu. Vì thế, Văn Đế còn cố ý gọi Tần Lục Cảm đến, Tần Thất Hổ cũng hấp tấp đi theo.
Đi vào gần xưởng sản xuất súng đạn, Vân Tranh lại đột nhiên dừng bước.
"Thế nào?"
Văn Đế nghi ngờ nhìn về phía Vân Tranh, "Ngươi không phải là đang lừa trẫm đấy chứ?"
"Không phải."
Vân Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe mắt liếc nhìn đám ngự tiền thị vệ đi theo một chút.
Văn Đế hiểu ý của Vân Tranh, lập tức phân phó: "Chu Đại đi theo là được, những người còn lại, tại chỗ chờ!"
"Vâng!"
Một đám ngự tiền thị vệ nhao nhao lĩnh mệnh.
Lão già này, giác ngộ vẫn rất cao!
Vân Tranh cười thầm trong lòng, lúc này mới đưa tay làm động tác mời: "Phụ hoàng, mời!"
"Ngươi tốt nhất có thể cho trẫm thấy được đồ vật mà trẫm muốn nhìn!"
Văn Đế cảnh cáo một câu, cất bước đi về phía trước.
Tần Lục Cảm đi theo sau lưng Văn Đế, tràn đầy hiếu kỳ, "Lục điện hạ, cần phải giữ bí mật như thế sao?"
"Cần thiết!"
Vân Tranh nghiêm mặt nói: "Ta không phải không tin người bên cạnh phụ hoàng, chỉ là loại vật này uy lực thực sự quá lớn, quyết không thể rơi vào trong tay của địch nhân! Cho nên, ta không thể không cẩn thận!"
"Đúng đúng!"
Tần Thất Hổ lập tức phụ họa, "Cha, cha là không thấy được lúc trước chúng ta dùng hỏa dược này phá thành có uy lực như thế nào đâu, lúc đó đám quân địch kia đều sợ choáng váng! Ngay cả đám tù binh của Đại Nguyệt Quốc kia, bây giờ cũng còn có rất nhiều người cho rằng Lục điện hạ có thể đưa tới thiên lôi trợ chiến!"
"Đưa tới... thiên lôi trợ chiến?"
Tần Lục Cảm mặt xám lại, đột nhiên lại một bàn tay đập vào đầu Tần Thất Hổ, "Cái gì mà Đại Nguyệt Quốc? Bây giờ đâu còn có Đại Nguyệt Quốc? Bây giờ chỉ có Tây Bắc Đô Hộ Phủ của Đại Càn ta!"
"Vâng, vâng..."
Tần Thất Hổ liên tục cười làm lành, nhưng trong lòng thầm mắng một tiếng lão già.
Dưới sự dẫn đầu của Vân Tranh, bọn hắn rốt cục đi tới xưởng sản xuất súng đạn.
"Tham kiến Thánh Thượng!"
Theo Văn Đế đến, một đám sĩ tốt nhao nhao hành lễ.
"Miễn lễ!"
Văn Đế giương mắt nhìn quanh, cười ha hả với Vân Tranh nói: "Phòng ngự ở đây đúng là rất nghiêm mật!"
Nhìn xem phòng ngự nghiêm mật này, Văn Đế không khỏi càng thêm tò mò.
Rốt cuộc là bảo bối dạng gì, mới có thể khiến cho nghịch tử này phái nhiều tinh binh như vậy canh giữ một cái công xưởng.
"Không có cách nào, không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương a!"
Vân Tranh nhếch miệng cười một tiếng, dẫn bọn hắn thông qua tuyến trạm gác đầu tiên.
Đi theo Vân Tranh đi về phía trước một đoạn, Văn Đế không khỏi nghi hoặc, "Công xưởng này ở đâu?"
"Còn chưa tới." Vân Tranh lắc đầu nói: "Đây chỉ là bên ngoài, còn phải đi vào bên trong khoảng chừng hai trăm trượng nữa mới có thể nhìn thấy công xưởng."
Bên ngoài?
Nghe Vân Tranh nói vậy, Văn Đế cùng Tần Lục Cảm không khỏi nhìn nhau.
Chỉ là bên ngoài mà đã phòng thủ nghiêm mật như vậy sao?
Văn Đế cảm thấy, phòng ngự ở đây còn kín kẽ hơn cả tẩm cung của hắn!
Càng như vậy, bọn hắn lại càng hiếu kỳ.
Theo việc không ngừng đi về phía trước, đường núi cũng trở nên gập ghềnh, Vân Tranh cùng Chu Đại một trái một phải đỡ lấy Văn Đế, Tần Thất Hổ muốn đi đỡ Tần Lục Cảm, lại bị lão già hất ra.
Đi về phía trước một đoạn, Văn Đế lại phát hiện một số binh lính tuần tra, trong lòng càng cảm thấy phòng thủ bên trong thêm nghiêm mật.
"Trong này đều là trạm gác ngầm sao?" Văn Đế cười hỏi Vân Tranh.
"Đúng!" Vân Tranh gật đầu, "Những trạm gác ngầm này đều có chức trách của mình, không tiện lộ diện hành lễ, mong phụ hoàng thứ tội."
"Ngươi nói thế này, trẫm thật sự là không kịp chờ đợi muốn nhìn một chút cái công xưởng này rồi!" Trong mắt Văn Đế chớp động thần quang.
Cũng không biết rốt cuộc đây là thần binh lợi khí gì, mà lại khiến Vân Tranh coi trọng như vậy.
Đi thêm một đoạn nữa, bọn hắn rốt cục đi tới cổng của xưởng sản xuất súng đạn.
Đến bên này, số người phòng ngự bên ngoài rõ ràng đã tăng lên nhiều.
Vân Tranh dặn dò một chút những hạng mục cần chú ý, lúc này mới dẫn bọn hắn tiến vào xưởng sản xuất súng đạn.
Theo Văn Đế đến, một đám công tượng nhao nhao ngừng công việc trong tay, rất cung kính hành lễ.
Văn Đế tùy ý phất phất tay, đang muốn nhìn quanh bốn phía, lại bị một người hấp dẫn sự chú ý.
"Chương Hư?" Văn Đế kinh ngạc nhìn Chương Hư, "Tiểu tử ngươi cũng ở đây sao?"
Chương Hư vội vàng từ trong đám người chạy chậm ra, hành lễ nói: "Bẩm Thánh thượng, là Lục điện hạ nhờ vi thần tới giúp đỡ xem xét xem máy móc trong xưởng sản xuất súng đạn còn có thể cải tiến được nữa hay không..."
"Công xưởng này có thể xây dựng được, Chương Hư phải đứng đầu công." Vân Tranh cũng ở bên cạnh hát đệm.
"Thật sao?"
Văn Đế ngạc nhiên, lại tán dương nhìn Chương Hư một chút, "Tiểu tử ngươi thật đúng là một nhân tài lớn!"
"Thánh Thượng quá khen."
Chương Hư vội vàng khiêm tốn trả lời.
"Được, vậy ngươi hãy theo trẫm đi xem xét bốn phía."
Văn Đế cười ha ha, bắt đầu đi loanh quanh trong công xưởng.
Rất nhanh, Văn Đế đã bị những khẩu súng hơi có hình thù kỳ quái kia hấp dẫn.
Ngoài ra, bên trong còn có đủ loại ống, trừ một số ít hợp cách, phần lớn đều là tàn thứ phẩm.
"Những thứ này chính là thần binh lợi khí mà ngươi nói sao?" Văn Đế không biết những đồ chơi này, cảm thấy chúng hoàn toàn không có uy hiếp gì.
"Nhi thần lát nữa sẽ biểu thị cho phụ hoàng xem." Vân Tranh mỉm cười, "Những vật này cần phải phối hợp với thuốc nổ cùng sử dụng, mới có thể phát huy uy lực."
"Thật sao?"
Văn Đế tùy tiện cầm lấy một khẩu súng hơi đã hỏng lên xem xét, cũng không nhìn ra manh mối gì, đành phải để sang một bên.
"Thứ này lại là cái gì?" Văn Đế ánh mắt rơi vào một cỗ tiểu pháo ở bên trên.
"Thứ này gọi là hỏa pháo." Vân Tranh giải thích nói: "Hiện tại công nghệ còn chưa thành thục, dễ dàng nổ nòng, hơn nữa lại quá nhỏ, uy lực không lớn lắm, cơ bản không có tác dụng gì, chỉ là dùng để nâng cao công nghệ."
Văn Đế cười cười, không hỏi thêm nữa.
Rất nhanh, Văn Đế đã đi xem xét một vòng xưởng sản xuất súng đạn.
Đồ vật ở bên trong, trừ việc hơi hiếm lạ ra, hắn cũng không cảm thấy hứng thú gì.
Hắn chỉ muốn nhìn một chút uy lực của đồ vật mà Vân Tranh nói lớn đến mức nào.
Vân Tranh biết được tâm tư của Văn Đế, lập tức đi theo người phụ trách công xưởng lấy một chút thuốc nổ và đạn, lại nhờ Chương Hư cầm giúp mình một khẩu súng hơi tốt nhất hiện tại đến.
Không bao lâu, Vân Tranh dẫn Văn Đế bọn hắn đi ra bên ngoài.
Sai một sĩ tốt cởi giáp trụ ra đặt ở ngoài trăm trượng, Vân Tranh liền bắt đầu nhồi thuốc nổ và đạn vào súng hơi.
Súng hơi của bọn hắn dùng đá lửa kích phát, không cần phải dùng ngòi lửa châm.
Vân Tranh ra hiệu Văn Đế bọn hắn lùi về phía sau một chút, lúc này mới bưng súng hơi lên nhắm ngay giáp trụ.
"Ầm!"
Nương theo một tiếng súng vang, xung quanh súng hơi dâng lên một mảnh sương mù, một cỗ mùi thuốc súng nồng đậm tràn ngập ra.
"Đem giáp trụ lại đây!"
Vân Tranh phân phó một tiếng, một sĩ tốt lập tức cầm giáp trụ chạy tới, cung kính dâng lên cho Vân Tranh.
Văn Đế mấy người lập tức hiếu kỳ xúm lại.
Rất nhanh, bọn hắn đã tìm được một lỗ nhỏ ở trên giáp trụ.
Nhìn lỗ nhỏ phía trên, Văn Đế cùng Tần Lục Cảm không khỏi kinh ngạc liếc nhìn nhau.
Ngoài trăm trượng, lại còn có thể bắn xuyên qua giáp trụ sao?
Mặc dù, đây không phải là thượng đẳng giáp trụ, nhưng có thể bắn xuyên qua ở khoảng cách xa như vậy, đã là cực kỳ khó được.
Dù sao, trên chiến trường, có mấy người có thể xuyên thủng thượng đẳng giáp trụ chứ?
Bất quá, súng hơi cũng không mang đến cho bọn hắn chấn động quá lớn.
Dù sao, nỏ hạng nặng trên tường thành có tầm bắn xa hơn thứ này nhiều.
Hơn nữa, dưới mũi tên của nỏ hạng nặng, người ngựa đều có thể bị bắn thủng trực tiếp.
"Uy lực này, hình như cũng không lớn lắm a!"
Tần Lục Cảm chép miệng, "Nếu lão phu cầm Xuyên Vân Tí Cung, cũng có thể bắn thủng giáp trụ ở ngoài trăm trượng!"
"..."
Vân Tranh không nói gì.
Còn ngoài trăm trượng bắn thủng giáp trụ ư?
Với lực cánh tay của Tần Lục Cảm, nếu nói năm mươi trượng bắn thủng giáp trụ, hắn còn tin.
Còn ngoài trăm trượng bắn thủng giáp trụ, thì thuần túy là đang khoác lác.
"Đừng khoác lác!"
Văn Đế cười trừng Tần Lục Cảm một chút, lại nói với Vân Tranh: "Vật này tuy cũng coi như là lợi khí, nhưng dùng có vẻ hơi phiền toái, trẫm vẫn muốn nhìn ngươi dùng hỏa dược nổ tung cửa thành..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận