Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1392: Quân vô hí ngôn

**Chương 1392: Quân vô hí ngôn**
Trên triều đình, Văn Đế đã nhiều ngày không lộ diện nay lại lâm triều.
Nhìn Văn Đế ngồi trên ngự tọa, không ít triều thần đều cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù bọn họ không bị liên lụy bởi chuyện Vân Lệ mưu phản, nhưng một loạt thủ đoạn này của Văn Đế đã khiến cho rất nhiều quan viên mới vào triều làm quan không lâu thấy được sự đáng sợ của Văn Đế.
Không nói đến những nội tình mà bọn họ không biết, chỉ riêng việc Văn Đế có thể dễ dàng làm tan rã thế lực của Vân Lệ - kẻ đã giám quốc ba năm, cũng đủ để cho thấy sự đáng sợ của Văn Đế.
Văn Đế không lên triều, nhưng chưa bao giờ mất đi sự khống chế đối với triều đình.
Vân Lệ - Thái tử giám quốc này, chẳng qua chỉ là con rối trong tay hắn.
Bởi vậy, có thể thấy được quyền mưu của Văn Đế đáng sợ đến mức nào.
Đợi quần thần xếp hàng đứng vững, Văn Đế lại cười híp mắt vẫy tay với Vân Thương, "Thương Nhi, mau tới chỗ hoàng gia gia."
Vân Thương hôm qua mới đảo qua bên cạnh Văn Đế, lúc này đương nhiên sẽ không sợ người lạ.
Hắn cũng không biết trên triều đình rốt cuộc là trường hợp gì, nghe Văn Đế gọi hắn, liền rời khỏi bên cạnh Vân Tranh, chạy chậm đến chỗ ngự tọa của Văn Đế.
Mục Thuận lo lắng Vân Thương ngã, còn ở bên cạnh bậc thềm che chở.
Rất nhanh, Vân Thương bò lên trên bậc thềm, đi vào bên cạnh ngự tọa của Văn Đế.
"Đến, lên đây ngồi!" Văn Đế nhích sang bên cạnh ngự tọa, vỗ vỗ chỗ trống ra.
Nhìn cử động của Văn Đế, quần thần không khỏi nhìn nhau sửng sốt.
Đây là... tình huống gì?
Đây chính là ngự tọa a!
Ngay cả Vân Lệ - Thái tử giám quốc, đều không có ngồi qua vị trí kia a!
Văn Đế ngay trước mặt quần thần nhường Vân Thương ngồi lên ngự tọa của hắn, khẳng định không chỉ là đơn giản sủng ái!
Lẽ nào...
Đột nhiên, quần thần nghĩ tới một khả năng.
Có thể dù là mọi cử động của Văn Đế đang xác minh suy đoán của bọn họ, bọn họ vẫn là bị dọa cho phát sợ.
Ngự tọa đối với Vân Thương mà nói, hơi có chút cao.
Nhưng Văn Đế cũng không giúp đỡ, liền để Vân Thương tự mình bò lên ngự tọa.
Cũng may Vân Thương tuy tuổi không lớn lắm, nhưng cơ thể vẫn tương đối tráng kiện.
Vật lộn mấy lần, Vân Thương liền thuận lợi bò lên trên ngự tọa, sát bên Văn Đế ngồi.
Hắn còn nhẹ nhàng nhích qua nhích lại, tựa hồ là đang thử xem ngự tọa này có thoải mái hay không.
Văn Đế cười nhìn Vân Thương một chút, lại nháy mắt với Mục Thuận.
"Triều hội... Bắt đầu!" Mục Thuận hô to.
"Chúng thần bái kiến Thánh Thượng!"
Quần thần nhao nhao hành lễ, chỉ có Vân Tranh đứng ở nơi đó bất động.
Quần thần ghé mắt nhìn về phía Vân Tranh, trong lòng đã hiểu rõ.
Vô cùng chắc chắn, Vân Tranh cùng Văn Đế hôm qua đã thương lượng qua những việc này.
Hơn nữa, Vân Thương ngồi ở trên ngự tọa kia, Vân Tranh làm cha lại quỳ lạy, khẳng định không tốt.
"Các khanh bình thân."
"Tạ ơn Thánh Thượng!"
Quần thần chậm rãi đứng lên.
Văn Đế ngẩng đầu nhìn lướt qua quần thần, sắc mặt dần dần nghiêm túc: "Năm năm trước, trẫm chính là ở trên triều đình này, ngay trước mặt tất cả đại thần nói, Lão Lục tuyệt đối không thể được lập làm Thái tử!"
"Cái gọi là quân vô hí ngôn, hôm nay, trẫm vẫn là những lời này, Lão Lục tuyệt đối không thể được lập làm Thái tử!"
"Mục Thuận, tuyên chỉ!"
Văn Đế không cho quần thần cơ hội góp lời, trực tiếp lệnh cho Mục Thuận tuyên chỉ.
Mục Thuận khom người nhận thánh chỉ, chậm rãi mở ra.
"Thánh Thượng có chỉ: Từ hôm nay, lập Lục tử Vân Tranh trưởng tử Vân Thương làm Hoàng thái tôn, là người kế vị! Phong Lục tử Vân Tranh làm phụ chính vương kiêm thiên hạ binh mã đại nguyên soái..."
Mục Thuận cao giọng tuyên đọc thánh chỉ.
Mặc dù không ít triều thần đã thông qua một loạt cử động của Văn Đế đoán được kết quả này, nhưng vào thời khắc Mục Thuận đọc lên thánh chỉ, quần thần vẫn khiếp sợ không thôi.
Nhảy qua Vân Tranh!
Trực tiếp lập Vân Thương làm người kế vị!
Vân Tranh chỉ là người hộ giá cho Vân Thương!
Từ cổ chí kim, nhưng không có triều đại nào từng có tiền lệ như vậy a!
Vân Thương căn bản không hiểu những thứ này, chỉ là nghe trong thánh chỉ nhắc tới chính mình, cũng mặc kệ Mục Thuận còn đang tuyên chỉ, liền nũng nịu hỏi Văn Đế: "Hoàng gia gia, cái gì là người kế vị a?"
Văn Đế vỗ vỗ ngự tọa, thấp giọng trả lời Vân Thương: "Chính là người tương lai ngồi vị trí này."
"Tương lai?" Vân Thương nghiêng đầu, mặt mũi tràn đầy khó hiểu.
Bây giờ chẳng phải mình đang ngồi ở chỗ này sao?
Tại sao lại là tương lai?
"Đừng nói trước." Văn Đế cưng chiều vỗ nhẹ Vân Thương một chút, thấp giọng nói: "Quay lại để phụ vương ngươi nói với ngươi!"
"Dạ." Vân Thương hơi vểnh miệng, lúc này mới an phận theo.
Mục Thuận vẫn đang đọc thánh chỉ.
Triều đình lại lần nữa bắt đầu dùng tam thừa chế.
Phong Đường Thuật làm Tả thừa tướng kiêm Lại bộ Thượng thư.
Phong Thoát Hoan làm Hữu thừa tướng.
Phong Lương Luân Thần làm Ngự Sử trung thừa.
Phong Ngô Đạo làm Đại học sĩ Văn Hoa Các kiêm Quốc Tử Giám Tế tửu.
Phong Trần Bố làm Hộ Bộ Thượng Thư, trước khi Trần Bố trở lại Hoàng Thành, chuyện của Hộ Bộ do Vân Tranh tạm quản.
Phong Chương Hoành làm người hầu học sĩ kiêm Quốc Tử Giám Tư nghiệp...
Về phương diện võ tướng, Tiêu Vạn Cừu đổi sang làm Hình bộ Thượng thư kiêm chức Tham sự cơ mật mới thiết lập, đồng thời chấp chưởng Hình bộ, cũng tương đương với trợ thủ cho Vân Tranh - binh mã đại nguyên soái này.
Tiết Triệt trọng chưởng Binh bộ, kiêm nhiệm Tả đồn vệ Đại tướng quân, trước khi Tiết Triệt hồi triều, công việc tạm thời do Tiêu Vạn Cừu quản lý.
Tần Lục Cảm làm Vũ Lâm vệ Đại tướng quân, nhưng vẫn không thể tham nghị triều chính.
Lý Tú, người từng suất quân đóng giữ ở Bát Động Trấn, Phụ Châu, làm Hữu đồn vệ Đại tướng quân.
Tả hữu Kỵ binh Dũng mãnh vệ Đại tướng quân cũng là một võ tướng của triều đình, một võ tướng của Sóc Bắc.
Mà Thần Vũ quân thì tạm thời do Vân Tranh thống lĩnh.
Sau đợt phong chức này, thống lĩnh sáu vệ của Hoàng Thành chẳng khác gì toàn bộ đều đổi thành thân tín của Văn Đế và Vân Tranh.
Khi Mục Thuận đọc xong thánh chỉ, tất cả những điều này đều đã được quyết định.
Rõ ràng đây là việc Văn Đế và Vân Tranh đã bàn bạc từ trước, căn bản không muốn cho quần thần có cơ hội góp lời.
Bây giờ, thánh chỉ đã tuyên đọc xong, quần thần cho dù muốn vào tấu, cũng không cần thiết nữa.
"Được rồi, sự việc chính là như vậy." Văn Đế dắt Vân Thương đứng lên, lại nói với Vân Tranh: "Trẫm trước hết để Hoàng thái tôn của trẫm cùng trẫm đánh một chút quyền, còn lại chuyện triều chính, liền giao cho ngươi cùng chư vị ái khanh thương lượng đi!"
Văn Đế dường như chỉ lộ diện để tuyên bố quyết định của mình, không hề có ý định hỏi han triều chính.
Sau khi nói xong, hắn liền dẫn Vân Thương đang hoạt bát rời đi.
Mãi đến khi Văn Đế rời đi, quần thần vẫn còn trong trạng thái nửa sững sờ.
"Được rồi, đều tỉnh lại đi." Vân Tranh đi đến vị trí phía dưới ngự tọa ngồi xuống, "Bản vương vừa trở lại Hoàng Thành, đối với tình hình trong triều còn chưa hiểu rõ lắm, hôm nay trước không nói chính sự, quan viên Lục Bộ trước tiên nói một chút tình hình của Lục Bộ đi! Đường đại nhân, ngươi bây giờ là Tả thừa tướng, liền do ngươi nói trước đi!"
"A?"
Đường Thuật sửng sốt một chút, có chút dở khóc dở cười nhìn về phía Vân Tranh, "Điện hạ, thần... À không, hạ quan đầu óc hiện tại có chút loạn, thực sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu a..."
Đường Thuật đúng là mộng.
Hắn không hiểu ra sao liền thành Tả thừa tướng?
Chuyện này trước đó một chút tiếng gió đều không có a!
Rõ ràng đây là chuyện Vân Tranh cùng Văn Đế tối hôm qua mới bàn bạc ra!
"Không sao cả." Vân Tranh mỉm cười: "Ngươi nghĩ cái gì thì nói cái đó, bản vương hôm nay là để mọi người tìm hiểu tình huống, mọi người cứ nói thoải mái."
"Vậy... Vậy hạ quan nói trước vậy!"
Đường Thuật không từ chối được, chỉ có thể cứng rắn nói: "Hiện nay, quan viên các bộ đều thiếu hụt, Hộ Bộ và Hình Bộ càng nghiêm trọng..."
Theo Đường Thuật mở miệng, quần thần cũng nhao nhao bắt đầu nói lên tình hình các bộ.
Vân Tranh vốn là nghĩ tìm hiểu tình hình, nhưng đến sau, triều này lại biến thành đại hội than khổ.
Một số quan viên thân kiêm nhiều chức càng là không ngừng kêu khổ.
Nghe được cuối cùng, ngay cả Vân Tranh chính mình cũng bắt đầu kêu khổ.
Đây con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì!
Lão già thì không quản việc, đám tiểu nhân thì không quản được việc.
Một đống chuyện nát, còn phải đổ lên đầu mình.
"Được rồi, chư vị cũng đừng than khổ nữa." Vân Tranh im lặng nhìn mọi người: "Mấy người thân kiêm nhiều chức, bản vương còn thân kiêm nhiều chức hơn đây! Nếu không, bản vương đến với chư vị đổi chức nhé?"
Quần thần hơi ngừng lại, trong nháy mắt không nói lời nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận