Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 175: Cạm bẫy?

**Chương 175: Cạm Bẫy?**
Mấy ngày kế tiếp, Đỗ Quy Nguyên và những người khác bắt đầu thay phiên nhau chủ động xuất kích, tiễu trừ phỉ. Thẩm Lạc Nhạn tuy tính khí không tốt, nhưng may mắn là người đã hứa việc gì thì sẽ làm việc đó. Mấy ngày nay, nàng cũng mang theo mười mấy cận vệ đi theo tiền quân tiến hành tiễu phỉ, khi thực hiện phương án tác chiến, cũng làm theo sự điều hành chỉ huy.
Khu vực Tuy Châu có nhiều đạo phỉ. Tuy nhiên, nhóm đạo phỉ lớn nhất chính là đám người Triệu Hắc Hổ. Còn lại, đừng nói đến quy mô hàng ngàn, ngay cả hàng trăm cũng hiếm. Bọn hắn dùng sức mạnh có ưu thế tuyệt đối để thanh trừ đạo phỉ, không có bất kỳ đám đạo phỉ nào có thể phản kháng. Trải qua mấy ngày, mục đích luyện binh cũng đã đạt được. Mấu chốt là không có thương vong về người, còn hợp nhất được một nhóm đạo phỉ hơn ba mươi người.
Đám đạo phỉ này vốn cũng là binh lính tốt của quan phủ, bởi vì bị cắt xén quân lương nên phẫn nộ bỏ đi, nhưng lại bị quan phủ truy nã, coi là đào binh, bất đắc dĩ mới vào rừng làm cướp. Nhưng bọn hắn cũng không làm chuyện thương thiên hại lý gì, nhiều nhất cũng chỉ cướp bóc của những thân hào, nông thôn làm giàu bất chính. Ngược lại còn có dáng vẻ "cướp của người giàu giúp đỡ người nghèo".
"Phía trước chính là địa giới Lâm Bình à?" Vân Tranh ngồi trên lưng ngựa, nhìn về phía trước, hỏi Diệp Tử bên cạnh.
"Ân, là Lâm Bình!" Diệp Tử gật đầu lia lịa, "Kế hoạch của ngươi có thành công hay không, thì phải xem hai ngày tới!"
Mặc dù nàng có lòng tin với kế hoạch của Vân Tranh, nhưng một ngày chưa hội họp được với Thẩm phu nhân và những người khác, nàng không thể hoàn toàn yên tâm. Bọn hắn tuy chủ yếu là kỵ binh, nhưng cũng mang theo quân nhu nên tốc độ không được nhanh. Hơn nữa, giữa chừng còn bị trì hoãn ở Vũ Dương mất gần một ngày. Nếu như kế hoạch của Vân Tranh thành công, Thẩm phu nhân và những người khác chậm nhất là trong vòng hai ngày có thể đuổi tới Lâm Bình để hội họp với bọn hắn.
"Yên tâm, hẳn là không có vấn đề gì lớn." Vân Tranh trấn an một tiếng, lại phân phó nói: "Hai ngày nay chúng ta hạ trại ở Bách Hoa Cốc chờ bọn họ, ngươi kiểm kê một chút vật tư cần mua sắm bổ sung, tiện đường mua sắm ở Lâm Bình luôn."
Hai người đang nói chuyện thì một con khoái mã đâm đầu chạy nhanh đến. Rất nhanh, người kia giục ngựa tới trước mặt Vân Tranh.
"Điện hạ! Việc lớn không tốt!" Người kia vội vàng nhảy xuống ngựa, mặt mày hốt hoảng nói: "Vương phi bị trộm phỉ bắt rồi!"
"Cái gì?" Sắc mặt hai người kịch biến.
Vân Tranh vội vàng nhảy xuống ngựa, tóm chặt lấy binh lính đến báo tin, mặt mày lạnh như băng, gầm nhẹ: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vân Tranh, binh lính bị dọa sợ, ấp úng trả lời: "Vương phi... Vương phi bị trộm phỉ bắt..."
"Phùng Ngọc bọn hắn làm ăn kiểu gì?" Vân Tranh hoàn toàn nổi giận, sát khí đằng đằng gầm thét: "Năm trăm tinh kỵ của bọn hắn, còn để Vương phi bị trộm phỉ bắt được ư?"
Đối mặt với cơn giận của Vân Tranh, binh lính lập tức bị dọa sợ đến mức không dám mở miệng. Từ khi đi theo Vân Tranh đến nay, hắn là lần đầu tiên thấy Vân Tranh nổi giận lớn như vậy.
Diệp Tử hoàn hồn, vội vàng nhảy xuống ngựa giữ chặt Vân Tranh, "Đừng vội, trước hết hỏi rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì!"
Nhờ sự an ủi của Diệp Tử, Vân Tranh mới dần dần tỉnh táo lại.
Cố gắng hít sâu một hơi, Vân Tranh lập tức gọi Cao Cáp.
"Truyền lệnh xuống, tùy thời làm tốt chuẩn bị toàn quân xuất kích!"
"Rõ!" Cao Cáp không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi truyền lệnh.
Vân Tranh hít sâu mấy hơi, lúc này mới nghiến răng gầm nhẹ: "Nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Binh lính không dám chậm trễ, liền vội vàng đem tình huống nói rõ.
Thì ra, Phùng Ngọc bọn hắn dò xét được, ở Bách Hoa Cốc có một đám đạo phỉ. Số lượng cũng không nhiều, cho ăn no căng bụng cũng chỉ khoảng hai mươi người. Đối với loại đạo phỉ quy mô này, Phùng Ngọc bọn hắn đương nhiên không để vào mắt. Phùng Ngọc và Tả Nhậm biết Thẩm Lạc Nhạn cũng có ý định luyện binh, liền đem nhóm đạo phỉ nhỏ này giao cho Thẩm Lạc Nhạn và đám cận vệ đi xử lý.
Thế nhưng, bọn hắn đã đánh giá thấp đám đạo phỉ này.
Bọn hắn không đợi được tin chiến thắng của Thẩm Lạc Nhạn và những người khác, mà đợi được tin Thẩm Lạc Nhạn bọn hắn đều bị bắt sống.
Bây giờ, Phùng Ngọc và Tả Nhậm đã bao vây Bách Hoa Cốc. Nhưng vì Vương phi Thẩm Lạc Nhạn rơi vào tay đám trộm cướp kia, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đầu mục đám trộm cướp lên tiếng, muốn bọn hắn thả Vương phi, thì phải để Tĩnh Bắc Vương Vân Tranh tự mình đến đàm phán!
Muốn ngươi tự mình đi ư?
Diệp Tử nhíu mày lại, đột nhiên ý thức được có gì đó không thích hợp.
Bách Hoa Cốc! Đây chẳng phải là địa điểm hội họp mà bọn hắn đã ước định với những người của Thẩm phủ hay sao? Bách Hoa Cốc xuất hiện một đám đạo phỉ, còn bắt được Thẩm Lạc Nhạn bọn hắn, lại còn muốn Vân Tranh tự mình đi đàm phán.
Chuyện này, dù có nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là một cái bẫy.
Những người kia muốn làm điều bất lợi cho Vân Tranh!
"Chẳng lẽ tin tức hội họp của chúng ta ở Bách Hoa Cốc đã bị tiết lộ?" Trong mắt Diệp Tử, hàn mang lóe lên, nghi ngờ Thẩm phủ có nội gián, tai mắt của Văn Đế hoặc của các hoàng tử khác!
Người đáng nghi nhất chính là Thái tử Vân Lệ!
"Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này!" Vân Tranh trầm giọng phân phó: "Ngươi mau chạy tới đó, các ngươi áp giải quân nhu hướng về Bách Hoa Cốc!"
Nói xong, Vân Tranh vội vàng trở mình lên ngựa.
"Ta đi với ngươi!" Diệp Tử lập tức cũng muốn lên ngựa.
"Không cần!" Vân Tranh lắc đầu nói: "Ngươi xử lý những việc ta vừa dặn dò trước đi, ta đi đối phó với đám người này! Ta ngược lại muốn xem, bọn hắn rốt cuộc là nhân vật có ba đầu sáu tay gì!"
Nói xong, Vân Tranh lập tức thúc giục binh lính báo tin dẫn đường.
Mắt thấy hai người giục ngựa lao nhanh đi, Diệp Tử lo lắng cho sự an toàn của Vân Tranh, vội vàng gọi Cao Cáp nhanh chóng mang mấy người theo sau.
Nhìn mấy người đi xa, trong lòng Diệp Tử lo lắng không thôi.
Bọn hắn đi cùng nhau đến nay đều xuôi chèo mát mái, coi như đối mặt với Triệu Hắc Hổ và hơn ngàn cường đạo kia, bọn hắn cũng không tổn hại một người. Mắt thấy sắp hội họp được với người của Thẩm phủ, vậy mà lại xảy ra loại chuyện này.
Nhất định là Thẩm phủ có gian tế!
Nếu như tên mật thám kia còn ở trong đội ngũ của Thẩm phủ, đợi bọn hắn hội họp, nhất định phải bắt được tên gian tế đó!
Rút gân lột da!
Trong mắt Diệp Tử, hàn mang phun trào, nắm chặt lấy đôi bàn tay trắng như phấn của mình.
Vân Tranh giục ngựa lao nhanh, trên mặt lại là một mảnh âm trầm.
Chuyện mà Diệp Tử hoài nghi, cũng là chuyện mà hắn đang hoài nghi.
Tuy nhiên, hắn bây giờ lại rất nghi hoặc. Chuyện bọn hắn hội họp tại Bách Hoa Cốc, hắn chỉ nói với Thẩm phu nhân. Thẩm phu nhân hẳn sẽ không đem chuyện này nói cho gia đinh và tỳ nữ của Thẩm phủ chứ? Nhiều nhất cũng chỉ nói cho Vệ Sương, người con dâu cả này thôi?
Vệ Sương?
Nghĩ đến Vệ Sương, trong lòng Vân Tranh đột nhiên chấn động.
Vệ Sương tuy cũng là người nòng cốt của Thẩm gia, nhưng hắn và Vệ Sương tiếp xúc thật sự không nhiều. Đối với việc Vệ Sương có thể để lộ bí mật hay không, hắn thật sự là không có một chút chắc chắn nào.
"Vệ Sương, Vệ Sương, chỉ mong không phải là ngươi!" Trong mắt Vân Tranh, hàn mang phun trào, yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Thấy Vân Tranh chau mày, binh lính báo tin vội vàng an ủi: "Điện hạ yên tâm, thống lĩnh Phùng và thống lĩnh Tả đã bao vây sào huyệt của đám người kia, bọn chúng chắc chắn không dám làm hại Vương phi!"
"Ừm." Vân Tranh thuận miệng đáp một câu, trên mặt sương lạnh vẫn không hề tan biến.
Hắn ngược lại không lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Lạc Nhạn. Đám người kia tất nhiên muốn đích thân hắn đến, mục tiêu tự nhiên là chính hắn. Trước khi hắn đuổi tới, Thẩm Lạc Nhạn bọn hắn hẳn là an toàn.
Hắn sợ rằng mình đã đoán đúng!
Vạn nhất, nếu như thật sự là Vệ Sương, hắn còn không biết nên xử lý Vệ Sương như thế nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận