Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 205: Đánh lén

**Chương 205: Đánh Lén**
Hy vọng rất đầy đặn, thực tế rất phũ phàng.
Buổi sáng, Vân Tranh liền toàn thân rã rời, còn không ngừng ho khan. Diệu Âm đến đây chẩn trị một phen, xác định hắn đây là lây nhiễm phong hàn. Đoán chừng là đêm qua dầm mưa gió bão tuyết hồi phủ gây nên.
"Ha ha......"
"Liền ngươi thân thể bé nhỏ này, chỉ chút phong tuyết thế này mà không chịu được, còn nói tự mình huấn luyện những người kia?"
"Bây giờ còn đắc ý với ta được sao?"
Thẩm Lạc Nhạn chẳng những không đau lòng, ngược lại còn cười đến gãy lưng.
Vân Tranh mặt mày sa sầm nhìn Thẩm Lạc Nhạn, trong lòng buồn bực muốn c·hết.
Mẹ nó!
Thân thể này của mình không đến nỗi yếu như vậy chứ?
Chỉ chút phong tuyết này mà không chịu được?
Vậy thì ở Sóc Bắc còn lăn lộn cái lông gà gì nữa!
Mẹ nó!
Có chút mất mặt a!
"Thôi đi, đừng cười nữa!" Diệp Tử dở khóc dở cười vỗ Thẩm Lạc Nhạn một cái, "Ta đoán chừng, hắn là đến Sóc Bắc về sau vất vả quá độ, tối hôm qua lại dầm mưa gió bão tuyết hồi phủ, cho nên mới phát bệnh."
"Đúng đúng!" Vân Tranh liên tục gật đầu, buồn bực nhìn về phía Thẩm Lạc Nhạn, "Ta chắc chắn là vất vả quá độ, ngươi chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, còn không biết xấu hổ mà cười!"
"Thôi được rồi, ta không biết thương hoa tiếc ngọc được chưa?" Thẩm Lạc Nhạn hết nói nổi, "Vậy ngươi cứ ở trong phủ mà dưỡng bệnh cho tốt đi! Chuyện trong doanh, cũng đừng quan tâm! Mười người kia chọn ra được rồi, ta sẽ giúp ngươi huấn luyện!"
Dẹp đi!
Để cho nàng huấn luyện mười người kia?
Nàng ta ngoài việc huấn luyện những kẻ chỉ biết xông lên chém g·iết, còn có thể huấn luyện cái gì nữa?
"Ngươi cứ chọn người ra trước đi! Chuyện huấn luyện, giao cho Đỗ Quy Nguyên, khụ khụ......" Vân Tranh ho khan hai tiếng, lại phân phó nói: "Ngươi đi vào trong doanh thông báo cho Đỗ Quy Nguyên tới trong phủ một chuyến!"
"Ngươi đây là không tin ta?" Thẩm Lạc Nhạn mặt lộ vẻ bất mãn.
"Nói gì vậy!" Vân Tranh lườm nàng một cái, "Ta bây giờ ngã bệnh, ngươi phải giúp ta đốc quản toàn bộ sự vụ trong doanh, nào có nhiều thời gian như vậy mà tự mình huấn luyện những người kia?"
"Như vậy còn được!" Thẩm Lạc Nhạn lập tức lộ ra nụ cười hài lòng, "Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi vào trong doanh đây!"
Nói xong, Thẩm Lạc Nhạn rời đi.
Nhìn bóng lưng Thẩm Lạc Nhạn, Vân Tranh không khỏi lắc đầu cười khổ.
Cái đồ ngốc này, thật dễ bị lừa!
Chờ Thẩm Lạc Nhạn rời đi, Diệu Âm liền kê đơn thuốc, gọi người làm trong phủ đi lấy thuốc, sau đó bắt đầu châm cứu cho Vân Tranh.
"Thân thể của ngươi đúng là hơi yếu." Diệu Âm mỉm cười nhìn Vân Tranh, trêu ghẹo nói: "Cứ như ngươi thế này, đến mùa đông lạnh hơn, ngươi cưỡi ngựa ra ngoài đi một vòng liền ngã bệnh, căn bản không cần địch nhân đến đối phó ngươi......"
"Ta là vất vả quá độ có được không?" Vân Tranh lườm nàng một cái, lại chửi bậy: "Lại thêm quần áo cổ đại các ngươi không giữ ấm......"
"Cổ đại?" Mấy người khó hiểu nhìn hắn.
"Khụ khụ......" Vân Tranh ho nhẹ một tiếng, "Đừng để ý những chi tiết này! Ý của ta là, có thể là y phục của ta không được ấm, quay đầu ta nhất định phải mặc áo khoác lông dê......"
Đúng đúng, chính là phải làm áo khoác lông dê.
Tốt nhất là có áo khoác lông chồn gì đó!
"Là do ngươi sống an nhàn sung sướng lâu, còn trách quần áo không giữ ấm sao?" Diệu Âm trêu chọc đầy vẻ buồn cười.
"Thôi, thôi! Thân thể ta yếu đuối, được chưa?" Vân Tranh ném cho nàng một cái liếc mắt, lại nghiêng đầu qua hỏi: "Sư phụ ngươi thật không có dạy ngươi phương pháp song tu sao?"
"Không có." Diệu Âm không chút nghĩ ngợi lắc đầu, lại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nói phương pháp song tu rốt cuộc là cái gì?"
Vân Tranh cười hì hì giải thích: "Chính là hai người chúng ta vừa làm chuyện vợ chồng vừa tu luyện, như vậy, thực lực của ngươi sẽ càng ngày càng mạnh, võ nghệ của ta cũng sẽ đột phá...... Ái...... Ngươi đâm ta à......"
Vân Tranh đau đến mức mắng to, mặt mày sa sầm nhìn Diệu Âm đang hạ độc thủ.
"Đáng đời!" Diệu Âm xấu hổ nói: "Ta chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như ngươi!"
Minh Nguyệt và Diệp Tử cũng gật đầu đồng tình, trong lòng thầm mắng đáng đời.
Còn là một vương gia, một chút liêm sỉ cũng không có.
Loại chuyện này lại còn có ý tốt nói ra trước mặt mấy người các nàng!
"Là chính ngươi muốn hỏi, trách ta sao?" Vân Tranh ấm ức nhìn Diệu Âm, "Ta xem quyển cổ thư kia có ghi chép qua loại phương pháp tu luyện này, ta còn tưởng rằng sư phụ ngươi là loại cao nhân thế ngoại nào đó, hẳn đã dạy ngươi loại phương pháp song tu này chứ!"
Mẹ kiếp!
Kịch bản không nên viết như vậy chứ!
Muốn nhặt được chút tiện nghi mà cũng khó thật!
"Không chịu khó luyện công, chỉ muốn đi đường tắt!" Diệu Âm hừ nhẹ một tiếng, vẫn vùi đầu châm cứu cho Vân Tranh.
Chờ Diệu Âm châm cứu xong, người trong phủ cũng đem thuốc về.
Tân Sinh lập tức chủ động chạy tới giúp Vân Tranh sắc thuốc.
Diệu Âm xấu hổ lườm hắn một cái, rồi mang theo Minh Nguyệt rời khỏi phòng.
Hai người vừa đi ra ngoài, Minh Nguyệt liền thấp giọng hỏi: "Sư tỷ, hắn nói phương pháp song tu không phải là Hợp Hoan công mà sư phụ dạy sao?"
"Ngậm miệng!" Diệu Âm trừng Minh Nguyệt một cái, "Ngươi cứ coi như không biết gì hết là được!"
"Được rồi!" Minh Nguyệt khẽ cười, trêu ghẹo nói: "Ta cảm thấy, ngươi và hắn cùng nhau luyện Hợp Hoan công cũng rất tốt! Ngươi còn trông chờ vào hắn tạo phản, với thân thể này của hắn......"
"Nói hươu nói vượn, có tin ta xé miệng của ngươi không?" Diệu Âm đỏ bừng mặt trừng Minh Nguyệt một cái.
Minh Nguyệt không những không sợ, ngược lại còn cười đến mức run rẩy cả người.
Diệu Âm xấu hổ không thôi, lại trừng Minh Nguyệt một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Trong phòng, sau khi được châm cứu, Vân Tranh cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn không ít, hắn vừa định ngồi xuống, liền bị Diệp Tử ấn xuống.
"Nằm yên đó!" Diệp Tử giận trách: "Ngươi bây giờ là thủ lĩnh của rất nhiều người, phải mau chóng khỏe lại."
"Không sao đâu." Vân Tranh thản nhiên cười cười, "Y thuật của Diệu Âm cũng không tệ lắm, ta đã đỡ hơn nhiều rồi! Không tin ngươi sờ trán ta xem......"
Nói xong, Vân Tranh liền nắm lấy tay Diệp Tử đặt lên trán mình.
Đột nhiên bị Vân Tranh nắm tay, Diệp Tử khẽ run lên, rồi đột nhiên rút tay về, xấu hổ nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi làm gì vậy! Đừng tưởng rằng ngươi bị bệnh, thì ta không dám thu thập ngươi!"
"Ta biết ngươi không nỡ trừng trị ta." Vân Tranh cười hắc hắc, lại nắm lấy tay Diệp Tử.
Diệp Tử còn muốn rút tay về, Vân Tranh không những không thả, còn dùng sức kéo Diệp Tử về phía mình.
Diệp Tử trong lúc hoảng loạn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vân Tranh kéo ngã lên giường.
Thừa cơ hội này, Vân Tranh ôm chặt lấy Diệp Tử.
"Ngươi thả ta ra!"
"Mau buông ra!"
"Ngươi còn như vậy, ta thật sự tức giận đó......"
Diệp Tử sợ kinh động đến những người khác, không dám kêu to, chỉ có thể thấp giọng giận dữ mắng Vân Tranh, dùng sức giãy dụa.
"Đừng giãy nữa." Vân Tranh ôm chặt lấy eo Diệp Tử, ánh mắt sáng quắc nhìn gương mặt bối rối của nàng, "Nhạc mẫu đại nhân đều nói cho ta, bà ấy đã nói với ngươi chuyện cho ngươi làm vợ lẽ của ta rồi......"
"Nhưng...... Nhưng ta không có đồng ý!" Diệp Tử hoảng loạn không thôi, mặt đỏ bừng.
Bà bà đúng là đã sớm nói qua với nàng chuyện này.
Nhưng nàng nào có ý đồng ý!
Nàng còn chưa để bà bà nói xong đã bỏ chạy.
"Ngươi có đồng ý hay không cũng như nhau!" Vân Tranh ôm chặt Diệp Tử, bá đạo nói: "Ngươi chỉ có thể là nữ nhân của ta!"
"Ta...... Ta là chị dâu của Lạc Nhạn!" Diệp Tử vừa xấu hổ vừa giận, lập tức đưa tay bóp tay Vân Tranh.
Vân Tranh tuy đau, nhưng vẫn ôm chặt Diệp Tử, nghiêm mặt nói: "Dù ngươi có bóp nát tay ta, ta cũng sẽ không buông ra!"
"Ngươi......" Diệp Tử tức giận đến mức, càng ra sức bóp tay hắn......
Bạn cần đăng nhập để bình luận