Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1394: Hố nhi tử

Chương 1394: Hố con
Không sai biệt lắm đến lúc trời tối, Vân Tranh mới mang theo Vân Thương rời khỏi hoàng cung.
Trên đường trở về, Vân Tranh còn hỏi Vân Thương hôm nay đi theo Văn Đế làm những gì.
Kết quả lại biết được, Văn Đế đã kể cho Vân Thương rất nhiều chuyện xưa.
Nhưng Văn Đế kể chuyện xưa hơi có chút phức tạp, Vân Thương căn bản không nhớ được, chỉ có thể miễn cưỡng nói đại khái.
Vân Thương không rõ thâm ý của những chuyện xưa kia, nhưng Vân Tranh lại hiểu được.
Đế vương chi thuật!
Văn Đế là đang thông qua những chuyện xưa này truyền thụ đế vương chi thuật cho Vân Thương.
Hiện tại Vân Thương khẳng định không thể nào hiểu được, nhưng chờ khi hắn mười mấy tuổi, nhớ lại những chuyện xưa này, hẳn là có thể hiểu được một vài thứ.
"Haizz..."
Vân Tranh trong lòng yên lặng thở dài một tiếng.
Lão già này cũng thật là.
Một đứa nhỏ bé tí tẹo như thế, dạy gì đế vương chi thuật?
Cho dù hắn có dạy, đứa nhỏ cũng không hiểu được!
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hai cha con Vân Tranh mới về đến phủ.
"Gặp qua Vương gia, gặp qua Hoàng thái tôn..."
Bọn họ vừa tới phủ, đám người làm trong nhà liền lòng tràn đầy hoan hỉ hành lễ với bọn hắn.
Vân Tranh trở thành phụ chính vương kiêm binh mã đại nguyên soái, địa vị người kế vị của Vân Thương tự nhiên là vô cùng vững chắc, bọn họ hiện tại có thể xem như đang hầu hạ hoàng đế trên thực tế và hoàng đế tương lai.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời!
Bọn họ sao có thể không cao hứng chứ?
"Miễn lễ!"
Vân Tranh đưa tay ra hiệu bọn họ đứng dậy, mang theo Vân Thương bước vào trong phủ.
Dọc đường gặp được đám người làm, đều đổi giọng gọi Vân Thương là Hoàng thái tôn.
Không cần nghĩ cũng biết, thông tin Vân Thương được định là người kế vị tương lai đã truyền đến phủ.
Không chừng, trong cung cũng đã có người tới báo tin mừng rồi.
Khi hai cha con Vân Tranh và Vân Thương đi tới, Thẩm Lạc Nhạn các nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Vân Tranh.
"Mấy người đây là ánh mắt gì?"
Vân Tranh cười nhìn chúng nữ, "Vi phu về muộn như vậy, mấy người cũng không hỏi han ân cần một chút?"
"Ừm, phu quân vất vả rồi."
Thẩm Lạc Nhạn oán trách nhìn Vân Tranh một chút, lại có chút dở khóc dở cười, "Thật sự quyết định như vậy sao? Như vậy có phải là quá trò đùa rồi không?"
Vân Thương lại được chọn làm người kế vị?
Mặc dù có Vân Tranh hộ giá cho Vân Thương, nhưng Vân Thương hiện tại chẳng qua là một đứa trẻ con, cơ bản không hiểu cái gì, có thể nhìn ra điều gì chứ?
Chuyện người kế vị này sao có thể tùy ý như thế?
Vạn nhất đứa nhỏ này lớn lên, không thích hợp làm hoàng đế, vậy thì không chỉ hại nước lầm dân, mà còn là hại chính bản thân hắn!
Hơn nữa, theo biểu hiện bây giờ của Vân Thương, đứa nhỏ này rõ ràng là có thiên phú quân sự hơn.
Không chừng đứa nhỏ này lớn lên, lại giống cha hắn, muốn làm tướng quân trên lưng ngựa, hoặc có lẽ chỉ muốn hưởng thụ cả ngày, căn bản không muốn làm hoàng đế.
Đến lúc đó, lại nên làm thế nào?
Vân Tranh nhếch miệng cười một tiếng: "Phụ hoàng đã hạ chỉ, sau này còn có thể chiêu cáo thiên hạ, sao lại gọi là trò đùa?"
"Chàng biết ta không có ý đó." Thẩm Lạc Nhạn oán trách, "Ta nói là, Thương Nhi còn nhỏ như vậy, chuyện sau này, ai nói rõ được chứ?"
"Chuyện sau này thì để sau này rồi tính!" Vân Tranh thản nhiên cười nói, "Nàng không biết, phụ hoàng hôm nay đã bắt đầu dạy hắn những thứ quyền mưu này nọ, cái này đã bắt đầu bồi dưỡng hắn..."
Nàng tất nhiên hiểu rõ Thẩm Lạc Nhạn đang lo lắng điều gì.
Chẳng qua, lo lắng của Thẩm Lạc Nhạn hoàn toàn không cần thiết.
Nếu chính hắn không thể dạy con trai thành một hoàng đế hợp cách, vậy thì chỉ trách mình không có bản lĩnh.
Dù sao, hắn không có ý định làm hoàng đế.
Chờ sau này bồi dưỡng được bộ máy cho con trai, hắn sẽ đi tiêu sái khắp nơi.
"Cho nên, phụ hoàng tối hôm qua đập chàng chính là vì chuyện này, đúng không?"
Diệp Tử trong nháy mắt liền hiểu lý do có vết chân trên người Vân Tranh tối qua.
Đoán chừng, Văn Đế là muốn lập hắn làm thái tử, hắn sống c·h·ế·t không muốn làm thái tử, nên mới chọc giận Văn Đế đạp hắn hai cước.
"Không khác biệt lắm!"
Vân Tranh cười ha ha một tiếng, lại sờ sờ đầu Vân Thương: "Phụ vương sau này phải dựa vào con bảo vệ."
Vân Thương còn hoàn toàn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, lập tức không chút nghĩ ngợi gật đầu, còn hùng hổ giơ nắm tay nhỏ: "Thương Nhi lớn lên, nhất định sẽ bảo vệ phụ vương thật tốt!"
"Ừm, ngoan!"
Vân Tranh cười ha ha một tiếng, lại đắc ý nhìn chúng nữ, "Nhìn xem, Thương Nhi hoàn toàn không có ý kiến!"
"..."
Tứ nữ nhao nhao im lặng.
Vân Thương hiện tại hiểu cái gì chứ!
Hắn mà có ý kiến mới lạ đó!
"Chàng thật là giỏi!" Diệu Âm không nhịn được cười trêu chọc: "Chàng hố địch nhân, hố cha, hố huynh đệ, giờ ngay cả con của mình cũng hố! Chàng không sợ đứa con này của chàng lớn lên sẽ nhe răng với chàng sao."
Thẩm Lạc Nhạn các nàng cũng vẻ mặt nhận đồng gật đầu.
Nếu Vân Thương sau này không muốn làm hoàng đế, đoán chừng là muốn làm r·ối l·oạn, chỉ vào mũi hắn mà mắng hắn hố con.
Vân Tranh hoàn toàn không để ý.
Chờ Vân Thương lớn lên, hắn cũng không biết chạy tới đâu tiêu sái rồi.
Thế giới rộng lớn như vậy, hắn cũng muốn đi xem.
Không chừng, còn có thể đi du lịch vòng quanh thế giới!
Trêu chọc Vân Tranh một hồi, mọi người mới bắt đầu dùng bữa.
Vân Tranh hỏi mới biết được, không đến nửa canh giờ sau khi Văn Đế tuyên bố thánh chỉ trước mặt triều thần, trong cung đã có người tới báo tin vui cho Thẩm Lạc Nhạn các nàng, còn giống như có người chạy tới Thẩm phủ báo tin vui.
"Đúng rồi, phụ hoàng bảo chúng ta qua một thời gian nữa dọn vào trong hoàng cung ở..."
Khi dùng bữa, Vân Tranh lại đột nhiên nói với tứ nữ về chuyện này.
Chẳng qua, bọn họ không phải ở phủ công chúa thái tử, mà là ở Bích Ba Viện, nơi Vân Tranh đã ở nhiều năm.
Hiện tại, Bích Ba Viện đang được xây dựng thêm.
Trong vòng ba tháng hẳn là có thể hoàn thành.
Trước đây, Vân Tranh vốn không muốn chuyển vào trong cung ở.
Nhưng Văn Đế diễn khổ nhục kế với hắn, nói mình không còn bao nhiêu thời gian để sống, chỉ muốn bọn họ ở gần một chút, không có chuyện gì còn có thể thăm tôn tử, tôn nữ, lại tranh thủ thời gian dạy bảo Vân Thương.
Văn Đế diễn khổ nhục kế xong còn chưa hết, còn nói với Vân Tranh, chờ bọn hắn chuyển vào ở trong cung, sẽ phá lệ một lần, phong Tân Sinh làm trắc phi của Vân Tranh.
Ý ngoài lời chính là, bọn họ không chuyển vào cung, thì đừng mong hắn hạ chỉ ban danh phận cho Tân Sinh.
Chỉ vì chuyện này, Văn Đế đã nói với hắn suốt một tràng.
Vân Tranh tuy đã hé miệng, nhưng vẫn chưa đồng ý.
Hắn muốn nghe suy nghĩ của tứ nữ.
Nghe Vân Tranh nói, tứ nữ đều lâm vào trầm mặc.
Thật lòng mà nói, các nàng không muốn chuyển vào trong cung ở.
Các nàng ở cùng Vân Tranh lâu, chịu ảnh hưởng của Vân Tranh, cũng không thích những lễ nghi phiền phức kia.
Hơn nữa, ở trong cung, sao có thể tự do như ở ngoài cung.
"Nếu phu quân và ba vị tỷ tỷ không muốn vào trong cung, Sanh nhi có thể không cần danh phận."
Tân Sinh là người tỏ thái độ đầu tiên.
"Ở thì ở đi!" Diệu Âm cũng tiếp lời, "Mấy người không cần lo lắng cho ta, ta thế nào cũng được! Hơn nữa, cho dù chúng ta ở ngoài cung, phụ hoàng muốn tới phủ ở vài ngày, chúng ta lẽ nào còn có thể đuổi ngài đi sao?"
"Cái này. . . nói cũng đúng!"
Diệp Tử và Thẩm Lạc Nhạn nhìn nhau cười một tiếng.
Diệu Âm nói trúng tim đen.
Văn Đế hiện tại đã giao triều chính cho Vân Tranh xử lý.
Ngài muốn ra cung ở vài ngày, thật sự không phải là vấn đề gì.
Hơn nữa, Văn Đế trải qua đả kích, còn có thể chống đỡ được bao lâu, không ai biết.
Văn Đế kỳ vọng vào Vân Tranh và Vân Thương, để bọn họ ở trong cung có thêm thời gian bồi Văn Đế, cũng là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Thẩm Lạc Nhạn và Diệp Tử lập tức đồng ý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận