Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1026: Văn Đế trí tuệ

**Chương 1026: Trí tuệ của Văn Đế**
"Ta nói, rốt cuộc phụ hoàng của ngươi nghĩ như thế nào vậy?"
Sau khi nhận được tin mật báo mà Văn Đế lặng lẽ p·h·ái người đưa tới, Diệu Âm ngây ngẩn cả người.
Vân Lệ muốn đưa ba huynh đệ kia ra ngoài làm việc, Văn Đế không những không cho Vân Tranh trông nom bọn họ, hoặc là bảo hắn đừng gây thêm phiền phức cho họ, mà còn muốn Vân Tranh tìm mọi cách làm khó bọn họ?
Tốt nhất là khiến cho bọn họ không thể hoàn thành công việc được giao?
Nàng hoàn toàn không hiểu nổi cách đối nhân xử thế giữa cha con Hoàng Gia này.
"Đây mới gọi là trí tuệ chân chính!"
Vân Tranh lắc đầu cười một tiếng, "Ánh mắt của phụ hoàng nhìn xa quá..."
"A?"
Diệu Âm càng thêm khó hiểu, trêu chọc nói: "Phụ hoàng của ngươi có ở trước mặt đâu, ngươi nịnh hót cái gì?"
Đây mà gọi là trí tuệ á? Bất công cũng không thể thiên vị đến mức này chứ!
"Ngốc!"
Vân Tranh vỗ nhẹ lên mông Diệu Âm, "Ngươi nghĩ xem, bọn họ làm không xong việc, chẳng phải Lão Tam sẽ trị tội bọn hắn sao?"
"Đúng vậy!"
Diệu Âm gật đầu: "Phụ hoàng của ngươi cứ vậy mà nhìn con ruột của mình bị trị tội sao? Ta cũng hoài nghi không biết mấy người bọn họ có phải là con ruột của phụ hoàng ngươi không nữa!"
Vân Tranh không nói gì, nghiêm mặt nói: "Đây là bảo vệ bọn hắn!"
"Bảo vệ... bọn hắn?"
Diệu Âm ngây ngốc há to miệng.
Cố ý để con trai mình làm không xong việc rồi bị Vân Lệ trị tội, như vậy là để bảo vệ bọn hắn ư?
Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy chứ!
"Ngươi vẫn chưa hiểu à?"
Vân Tranh bất đắc dĩ nhìn Diệu Âm một chút, "Bọn hắn bị trị tội, không được tham gia nghị luận triều chính, Lão Tam sẽ không có lý do gì để đối phó bọn hắn nữa! Nhưng mà, bọn hắn bị Lão Tam trị tội, người mà họ hận chính là Lão Tam, tất cả việc xấu, đều do một mình Lão Tam làm..."
Lão Nhị bọn họ không thể tham gia triều chính, dần dần sẽ rời khỏi trung tâm quyền lực.
Như vậy, bọn họ sẽ không còn uy h·iếp gì đến ngôi vị tân đế tương lai, tân đế tự nhiên cũng sẽ không vì diệt trừ mấy kẻ không có uy h·iếp gì đến hoàng vị mà phải mang tiếng là t·à·n s·á·t huynh đệ.
Như vậy không phải là bảo toàn tính mạng cho mấy người bọn hắn hay sao?
Nếu như tân đế lại ban ân cho Lão Nhị bọn họ, thì Lão Nhị bọn họ sẽ phải cảm kích tân đế.
Lão Tam chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt.
Còn phụ hoàng thì nhìn đến chuyện sau khi tân đế đăng cơ!
Nghe Vân Tranh giải thích, Diệu Âm không khỏi trợn to hai mắt.
Còn có thể như vậy sao?
Văn Đế đã nhìn thấy chuyện sau khi tân đế đăng cơ rồi ư?
"Vậy thì, phụ hoàng của ngươi đang muốn Vân Lệ làm kẻ ác, còn tương lai ngươi sẽ làm người tốt?"
Diệu Âm không rảnh đẩy bàn tay đang làm loạn của Vân Tranh ra, ngước đôi mắt to xinh đẹp lên hỏi Vân Tranh.
"Không khác biệt lắm!"
Vân Tranh nhún nhún vai, "Phụ hoàng ngược lại là một tấm lòng vàng, cũng không biết Lão Nhị bọn họ có cảm kích hay không! Không chừng, bọn họ sẽ còn oán cả ta và phụ hoàng nữa đấy!"
"Dù sao thì bọn họ chắc chắn sẽ hận Vân Lệ!"
Diệu Âm cười giả dối.
"Ừm... cũng đúng."
Vân Tranh hơi suy tư, chợt lộ ra một tia cười xấu xa, "Vốn dĩ ta còn không nghĩ sẽ giày vò họ, nhưng nếu đã là yêu cầu của phụ hoàng, vậy thì ta chỉ có thể làm theo! Tiện đường còn có thể nghĩ cách hố Lão Tam một vố, để Lão Tam nếm trải cảm giác vừa đau vừa sung sướng!"
"Lại hố Vân Lệ à?"
Diệu Âm sa sầm mặt, "Hắn còn đồ vật gì để ngươi hố sao?"
"Ngươi quá coi thường Lão Tam rồi!"
Vân Tranh cười ha ha một tiếng, "Lần này không phải ta muốn hố Lão Tam, ta đây là phụng chỉ làm việc!"
Lão Tam cũng thật là, đã làm Thái tử giám quốc rồi, đã loại bỏ vây cánh của Lão Nhị bọn họ gần hết rồi, vậy mà vẫn không dung nổi bọn họ.
Phụ hoàng không muốn thấy cảnh huynh đệ tương tàn nhất, hắn hết lần này tới lần khác lại muốn động vào vảy ngược của phụ hoàng.
Hắn không gặp xui xẻo, thì ai gặp xui xẻo đây?
Diệu Âm lườm hắn một cái, lại cười nói: "Vậy ngươi định làm gì?"
"Bây giờ còn chưa biết."
Vân Tranh cười nhạt một tiếng, "Chờ ba huynh đệ kia của ta đến các nơi rồi nói sau!"
Nói đến, chuyện này cũng có chút khó xử lý.
Vừa phải gây phiền phức cho Lão Nhị bọn họ, để bọn họ không làm được việc, lại vừa phải tránh cho bọn họ trút quá nhiều oán khí lên mình và phụ hoàng.
Vừa phải làm người xấu, lại không thể khiến người ta quá hận mình.
Cũng là chuyện phiền phức a!
Lão Tứ bên kia thì dễ làm, nhưng Lão Nhị và lão Ngũ bên kia, lại không dễ xử lý.
Thôi được rồi!
Dù sao vẫn còn thời gian, từ từ suy nghĩ vậy!
Trước mắt, vẫn là nên luyện công trước đã!
Vân Tranh cười hắc hắc, bế ngang Diệu Âm lên.
"Giữa ban ngày, đừng làm loạn!"
Diệu Âm xấu hổ giận dữ, đấm nhẹ vào ngực Vân Tranh.
"Giữa ban ngày thì sao?"
Vân Tranh lý trực khí tráng nói: "Bản vương giữa ban ngày còn không thể luyện công à?"
"Phi!"
Diệu Âm khẽ mắng một tiếng, "Ngươi mà là muốn luyện công sao? Ta còn không thèm vạch trần ngươi!"
"Đều như nhau cả!"
Vân Tranh cười ha ha một tiếng, ôm Diệu Âm đi về phía hậu đường.
"Mau thả ta xuống!"
Diệu Âm xấu hổ không chịu nổi, "Bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?"
Cái tên lưu manh không biết xấu hổ này.
Hắn không thèm quan tâm đến hình tượng của mình một chút nào sao?
Coi như muốn "luyện công" thì cũng đừng ôm mình đi về phía hậu đường chứ!
Trong Phủ Nha này có nhiều người như vậy mà!
Vân Tranh không thèm để ý, "Bản vương ôm ái phi của mình, sao lại không được?"
Diệu Âm nghe vậy, càng thêm xấu hổ.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng hiếm thấy của yêu tinh Diệu Âm, Vân Tranh không khỏi cười to ha hả, đột nhiên cúi đầu ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng của Diệu Âm.
Diệu Âm càng thêm xấu hổ, yếu ớt đấm vào lồng ngực Vân Tranh.
Đúng lúc này, Thẩm Khoan đột nhiên bước nhanh tới.
Nhìn thấy bộ dạng của hai người, Thẩm Khoan lập tức dừng bước, nhanh chóng quay đầu đi, "Khởi bẩm Vương Gia, tám động trấn truyền đến mật tín! Mạt tướng để thư ở đây, mạt tướng... cái gì cũng không thấy..."
Nói xong, Thẩm Khoan vội vàng đặt thư xuống, nhanh chóng chuồn đi.
"Đều là ngươi làm chuyện tốt!"
Diệu Âm xấu hổ đẩy Vân Tranh ra, mặt mày đỏ ửng hờn dỗi: "Còn không mau thả ta xuống?"
Vân Tranh cười khan một tiếng, chậm rãi thả Diệu Âm xuống.
Diệu Âm khẽ nhéo Vân Tranh một cái, nhanh chóng chạy đi, lấy lá thư mà Thẩm Khoan để lại.
Vân Tranh như không có chuyện gì xảy ra nhận lấy thư rồi mở ra.
"Hửm?"
Xem nội dung trong thư, Vân Tranh không khỏi hơi kinh ngạc.
"Thế nào?"
Diệu Âm tò mò lại gần.
"Đây là mật tín mà Chu Đạo Cung gửi tới."
Vân Tranh đưa thư cho Diệu Âm, "Chúng ta không đoán sai, chuyện đám đạo phỉ trước đó, đúng là do Lão Tam sai khiến, nhưng bây giờ chuyện đạo phỉ sẽ dừng lại..."
Chu Đạo Cung còn đem cả hình phạt mà triều đình dành cho Viên Tông báo cáo trong thư.
Viên Tông vì không làm tròn trách nhiệm, bị giáng liền 3 cấp, từ Chính tứ phẩm tướng quân giáng xuống Từ Ngũ Phẩm Hành quân Tư Mã.
Nhưng Vân Lệ lại lấy thân phận Thái tử giám quốc thưởng cho Viên Tông một đôi Linh Lung ngọc bích, đồng thời p·h·ái Thái Y tới Cử Châu, chữa trị cho cha con Viên Tông.
Đây là vừa có thưởng vừa có phạt.
Phạt là Binh Bộ phạt, thưởng là Vân Lệ thưởng riêng.
Ân uy tịnh thi!
Đúng là một thủ đoạn thu mua lòng người cao tay!
Cuối thư, Chu Đạo Cung nói thẳng binh mã của Lư Lâm đại doanh tạm thời do hắn quản lý, khẩn cầu Vân Tranh giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó hắn.
"Vân Lệ cũng học thông minh rồi a!"
Diệu Âm xem xong thư, cười duyên nói: "Vừa lập uy, vừa thu mua lòng người!"
"Đó là đương nhiên! Lão Tam dù sao cũng là Thái tử giám quốc, sao có thể không tiến bộ chứ?"
Vân Tranh cười ha ha, "Đáng tiếc, hắn chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu khó chịu thôi..."
Lão Tam lúc này chắc hẳn còn đang vui mừng vì đã thành công đuổi Lão Nhị bọn họ ra khỏi triều đình!
Bất quá, mình cũng không thể để Lão Tam vui mừng quá lâu!
Nếu không, phụ hoàng quay đầu lại sẽ trách mình làm việc không hiệu quả mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận