Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1330: Bình thản

Chương 1330: Bình thản
Một đám trẻ con chơi đến xế chiều, Vân Tranh bọn họ mới bắt đầu trở về nội thành.
Lúc trở về, Vân Tranh bọn họ lại thuận đường đi học đường đón Thẩm Niệm Từ cùng Khất Nhan.
Vừa vặn, Vân Tranh cũng đi xem xem Sóc Phương kiểu mới học đường hiện tại biến thành bộ dáng gì.
Chờ bọn họ đi vào học đường, học đường vẫn còn chưa tan học.
Vân Tranh đi vào học đường, đưa mắt nhìn quanh.
Học đường không tính là quá lớn, chỉ là một cái Tứ Hợp Viện lớn hơn một chút.
Toàn bộ học đường trước mắt có ba lớp cấp.
Những lớp này không phải căn cứ vào tuổi tác lớn nhỏ của trẻ con để phân chia, mà là căn cứ vào trình độ giáo dục mà những đứa trẻ này được thụ hưởng để tiến hành phân chia.
Phu tử trong học đường cũng không phải rất nhiều, nghe Diệp Tử nói, cũng chỉ có sáu vị phu tử.
Mà Lan Họa là nữ phu tử duy nhất trong số đó.
Bởi vì Lan Họa có tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, cũng là phu tử được các học sinh này yêu thích nhất.
Ngô Thanh Dương cùng một phu tử khác chủ yếu phụ trách giảng dạy Toán học, còn lại bốn vị phu tử đều giảng dạy quốc học, Lan Họa thỉnh thoảng còn dạy những học sinh này âm luật và vẽ tranh.
Trong học đường có cả nam học sinh và nữ học sinh, nhưng nam học sinh vẫn chiếm đa số.
Bây giờ, học đường không còn là nơi chỉ dành cho con cháu của những người có công, mà còn có một số con em bách tính trước kia từng theo học ở các tư thục.
Bất quá, kiểu mới học đường này không tuyển nhận những đứa trẻ không biết chữ.
Chủ yếu là do quy mô của học đường vốn có hạn, thực sự không thể tiếp thu được nhiều trẻ con như vậy.
Vân Tranh đi vào bên ngoài phòng học Cao Cấp Ban mà Diệp Tử nhắc tới.
Trong phòng học, Ngô Thanh Dương đang dạy những đứa trẻ này tính bằng bàn tính, trong phòng học vang lên một loạt âm thanh "lốp bốp".
Vân Tranh khẽ hé mắt, liền có thể nhìn thấy Thẩm Niệm Từ cùng Khất Nhan qua cửa sổ.
Hai người đang vùi đầu gảy bàn tính, hoàn toàn không chú ý tới Vân Tranh ở bên ngoài phòng học.
Vân Tranh cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ đơn giản nhìn thoáng qua rồi đi xem các phòng học khác.
Trình độ của học sinh trung cấp thì khá hơn, nhưng học sinh sơ cấp có vẻ không quá nghiêm túc.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc một bộ phận học sinh sơ cấp còn nhỏ tuổi.
Vân Tranh thậm chí còn nhìn thấy hai đứa trẻ trông còn không lớn hơn Đạo Thương là bao.
Lặng lẽ quan sát một hồi, Vân Tranh liền lui về một bên, nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán, có nên tìm thời gian đem những kiến thức hóa học và vật lý trong bụng hắn chỉnh sửa lại hay không.
Hai môn kiến thức này, mới thực sự là nấc thang của tiến bộ.
Toán học, ngược lại chỉ là phụ trợ.
Đang lúc Vân Tranh âm thầm tính toán, Lan Họa giẫm lên tuyết đọng mà tới.
"Gặp qua Vương Gia, gặp qua Tử phu nhân, Diệu Âm phu nhân..."
Lan Họa tiến lên, hạ thấp người hành lễ.
Gương mặt Lan Họa có chút ửng đỏ, không biết là do thẹn thùng, hay là bị cóng.
"Không cần đa lễ."
Vân Tranh mỉm cười với Lan Họa, "Ngươi không đi học cũng ở lại học đường à?"
Lan Họa khẽ cười một tiếng, "Ta đợi cùng biểu ca trở về."
"Hóa ra là như vậy!" Vân Tranh cười cười, "Ta nghe Tử Nhi nói, cha mẹ ngươi tháng tư liền đến Sóc Bắc bên này, bọn họ ở Sóc Bắc đã quen chưa?"
"Mới đầu có chút không quen, hiện tại đã quen rồi." Lan Họa trả lời: "Nói đến còn phải cảm tạ Tử phu nhân, cha mẹ ta vừa tới bên này, Tử phu nhân liền an bài chỗ ở cho bọn họ."
"Chuyện này có gì đâu."
Diệp Tử mỉm cười, "Cha ngươi hiện tại cũng là người của Quan Phủ, an bài chỗ ở cho bọn họ cũng là việc nên làm."
Cha của Lan Họa trước kia cũng là Huyện thừa của một huyện ở Mộ Châu.
Nhưng phụ thân nàng không hiểu nhiều về đạo sinh tồn chốn quan trường, đã gần bốn mươi tuổi mà vẫn là Huyện thừa.
Về sau, phụ thân nàng liền từ quan đi buôn.
Bất quá, đầu óc buôn bán của cha nàng cũng không tệ, mấy năm qua, có lúc thua lỗ, có lúc kiếm lời, tuy không tích lũy được gia nghiệp quá lớn, nhưng đối với gia đình bách tính bình thường mà nói, cũng coi là giàu có.
Sau khi hiểu rõ tình hình của cha nàng, Diệp Tử liền để Trần Bố hàn huyên với cha nàng một phen.
Trần Bố cảm thấy cha nàng vẫn có thực học.
Cuối cùng, Diệp Tử để cha nàng đảm nhiệm chức Sóc Phương Thông phán, trở thành quan viên chính lục phẩm.
Kể từ khi cha nàng nhậm chức Thông phán, các hạng sự vụ đều được xử lý rất tốt.
Diệp Tử đánh giá, trong tình hình quan viên Sóc Bắc còn thiếu, cha nàng chỉ cần thông qua được kỳ khảo hạch quan viên cuối năm của Nội Các, sang năm hẳn là có thể thăng chức.
Lan Họa cảm kích nhìn Diệp Tử một cái, rồi nói: "Nhắc đến chuyện cha ta làm quan, ông ấy còn thường xuyên cảm khái!"
"Cảm khái chuyện gì?"
Vân Tranh có chút hứng thú hỏi thăm.
Lan Họa: "Cha ta nói, ông ấy hai mươi tám tuổi trúng cử, làm quan tầm mười năm, cũng chỉ làm đến chức quan Bát Phẩm, không ngờ mới đến Sóc Bắc, liền thành quan Lục Phẩm, sớm biết như vậy, ông ấy nên đến Sóc Bắc sớm hơn mấy năm."
Nhắc đến chuyện này, Lan Họa cũng rất cảm khái.
Nếu như đến Sóc Bắc sớm hơn mấy năm, có lẽ, nàng đã quen biết Vân Tranh sớm hơn mấy năm.
Đáng tiếc, trên đời này không có nhiều "nếu như" đến vậy.
"Bây giờ đến cũng không muộn." Vân Tranh cười ha ha: "Chỉ cần ông ấy có thực học, còn sợ không thăng quan được sao? Nếu ai dám vì ông ấy không hiểu đạo sinh tồn chốn quan trường mà cố tình chèn ép ông ấy, ngươi dẫn ông ấy đến Vương Phủ tìm bản vương cáo trạng!"
"Được!"
Lan Họa cười duyên một tiếng, "Nếu Vương Gia ngày khác rảnh rỗi, cũng có thể đến nhà chúng ta ngồi chơi, cha ta thực ra vẫn luôn rất muốn gặp Vương Gia."
Vân Tranh gật đầu mỉm cười, "Sau này có rất nhiều cơ hội gặp mặt."
"Keng keng keng..."
Đang lúc bọn họ nói chuyện, trong học đường vang lên âm thanh đ·á·n·h sắt.
Điều này báo hiệu giờ tan học đã đến.
Khi âm thanh đ·á·n·h sắt kết thúc, tất cả đám trẻ lớn nhỏ cũng nhao nhao ùa ra.
Vân Tranh bọn họ rất dễ thấy, Thẩm Niệm Từ cùng Khất Nhan vừa ra khỏi phòng học liền thấy bọn họ.
"Dượng..."
"Cô mẫu..."
Hai đứa trẻ vừa hô hoán, vừa chạy về phía Vân Tranh bọn họ.
Ngô Thanh Dương cũng nhìn thấy bọn họ, vội vàng nhanh chóng đi tới hành lễ chào hỏi.
Sau khi hàn huyên vài câu với bọn họ, Vân Tranh bọn họ liền dẫn hai đứa trẻ rời đi học đường.
Thẩm Niệm Từ còn khoe khoang với bạn học của mình về người dượng Vương Gia, lại bị Diệp Tử gõ nhẹ lên đầu.
Thẩm Niệm Từ rụt cổ lại, không dám khoe khoang nữa.
Đưa mắt nhìn Vân Tranh bọn họ rời đi, Ngô Thanh Dương lại hiếu kỳ hỏi Lan Họa: "Ngươi vừa rồi nói chuyện gì với Vương Gia?"
"Cũng không nói chuyện gì, chỉ là tùy tiện tâm sự."
Lan Họa cười khẽ, chợt lại ảo não vỗ đầu một cái, "Ta mải nói chuyện mà quên mất, quên không thỉnh giáo Vương Gia về bài toán khó của biểu ca."
"Ngươi còn thỉnh giáo Vương Gia về bài toán đó?" Ngô Thanh Dương cười nhìn Lan Họa, "Coi như Vương Gia có giải thích cho ngươi, ngươi có thể hiểu được không?"
Thỉnh giáo bài toán gì chứ.
Học vấn của nàng cũng không tệ, chỉ là không phải là người học Toán.
Bình thường, khi hắn giảng giải bài toán cho nàng, nàng đều mơ màng muốn ngủ.
Nàng nha, chỉ là muốn ở lại lâu hơn với Vương Gia!
Bị Ngô Thanh Dương vạch trần không thương tiếc, Lan Họa lập tức đỏ mặt, lại không kìm được mà liếc nhìn về phía cổng học đường.
Chỉ là, Vân Tranh bọn họ đã lên xe ngựa rời đi.
Cổng học đường, nào còn bóng dáng của Vân Tranh bọn họ.
Nhìn ánh mắt của Lan Họa, Ngô Thanh Dương trong lòng không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
Hắn đã muốn khuyên Lan Họa đừng đem tâm tư đặt vào Vân Tranh, tìm người thích hợp mà gả đi.
Đáng tiếc, trong lòng hắn hiểu rõ, biểu muội của hắn chắc chắn sẽ không nghe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận