Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 137: Lại bị lão Lục âm

**Chương 137: Lại bị lão Lục chơi xỏ**
Vân Đình bọn họ đang đuổi theo Vân Tranh, một kỵ binh phóng ngựa như bay lại vọt tới.
"Mau, ngăn hắn lại!"
Vân Đình xem xét là người của Vân Tranh, lập tức kêu to lên.
"Tránh ra, tránh ra!"
Cao Cáp giục ngựa lao nhanh, từ xa đã lớn tiếng kêu.
Nhưng mà, có mệnh lệnh của Vân Đình, những người này làm sao có thể nhường đường!
Bọn hắn không những không tránh, còn nhanh chóng điều động một đội kỵ binh xông ra, bao vây Cao Cáp.
"Tránh ra!"
Cao Cáp trừng mắt, nổi giận đùng đùng rống to: "Lục điện hạ rơi vào hôn mê, ta phải đi bẩm báo với thánh thượng, làm trễ nãi sự tình, coi chừng đầu của các ngươi!"
Nghe Cao Cáp nói, đám kỵ binh vốn định bắt giữ Cao Cáp nào còn dám động thủ.
Trong lòng ba người Vân Đình nhảy dựng, lập tức giục ngựa tiến lên.
"Ngươi nói cái gì? Lão Lục ngã ngựa?!"
Vân Đình mặt mày tái mét hỏi, nhưng trong lòng lại cười to không thôi.
Ngã tốt lắm!
Báo ứng, đây đều là báo ứng!
Tốt nhất là ngã chết cái tên hỗn đản này đi!
Ai bảo hắn thắng bọn họ nhiều bạc như vậy!
Ông trời đều không nhìn nổi!
Cao Cáp vội vàng xuống ngựa, mặt mày tràn đầy cầu khẩn nói: "Ba vị điện hạ, cầu các ngài mau thả tiểu nhân đi qua đi! Lục điện hạ tình thế nguy cấp, tiểu nhân phải mau chóng bẩm báo với thánh thượng..."
"Lão Lục làm sao ngã ngựa?"
Nhị hoàng tử chau mày hỏi.
Cao Cáp mặt mày tràn đầy hoảng hốt trả lời: "Chúng ta một đường chạy về phía nam, mọi người chạy quá nhanh, không lo lắng cho Lục điện hạ, Lục điện hạ sơ ý một chút liền ngã từ trên ngựa xuống..."
Thấy vẻ mặt Cao Cáp không giống giả, Nhị hoàng tử vội vàng ra lệnh cho đám người tránh ra.
"Đa tạ ba vị điện hạ!"
Cao Cáp vội vội vàng vàng hành lễ với ba người, hoảng hốt trèo lên lưng ngựa, thẳng hướng vị trí liễn của Văn Đế mà đi.
Nhìn Cao Cáp hoảng hốt bỏ chạy, ba người không khỏi yên lặng nhìn nhau.
Tốt!
Lão Lục rơi vào hôn mê!
Trận diễn võ hôm nay chắc chắn không thể tiếp tục được nữa!
Mặc dù trước đó bọn họ bị người của lão Lục dùng gian kế cướp đoạt ngựa, nhưng chỉ cần lão Lục không chiến thắng, bọn họ không coi là thua!
Hơn nữa, lão Lục bây giờ sống chết không rõ, phụ hoàng chắc chắn sẽ dồn hết tâm tư lên người lão Lục!
Như thế, phụ hoàng nào còn có tâm tư truy cứu chuyện bọn hắn khinh thường trước đó!
Tốt!
Quá tốt rồi!
Trong lòng ba người kích động đến kêu gào.
Nếu không phải cân nhắc đến còn có nhiều người đi theo, bọn hắn đã sớm hoan hô.
"Nhanh! Đi xem lão Lục thế nào!"
Vân Đình quát to một tiếng, vội vàng giục ngựa chạy như điên về phía trước.
Coi như làm bộ dáng, hắn cũng phải giả ý lo lắng một chút!
Dù sao, nhiều người nhìn như vậy mà!
"Lão Lục, ngươi có thể tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!"
Nhị hoàng tử giả tình giả ý kêu rên một tiếng, cũng theo đó giục ngựa lao nhanh.
"Lão Lục!!!"
Ngũ hoàng tử mặt mày tràn đầy bi thống kêu to, đuổi sát bước chân hai vị huynh trưởng.
Bọn hắn đều đã chạy ra ngoài, kỵ binh thuộc bộ đội của bọn hắn tự nhiên không dám thất lễ.
Khoảng cách của hai bên vốn không xa, rất nhanh, ba người liền dẫn người tìm được Vân Tranh.
Bây giờ, Vân Tranh đang bị đám người vây quanh.
Thấy bọn họ đến, người của Vân Tranh hoàn toàn giống như không nhìn thấy.
Tất cả mọi người đều mặt mày hoảng hốt vây quanh Vân Tranh.
"Điện hạ, người tỉnh rồi, điện hạ..."
"Đỡ điện hạ dậy, đưa đến Thái Y Thự..."
"Điện hạ thương thế không rõ, không thể tùy tiện di chuyển, chúng ta phải chờ ý chỉ của thánh thượng..."
"Làm sao bây giờ, lần này phải làm sao bây giờ?"
"Nếu điện hạ có bất trắc, tất cả chúng ta đều phải rơi đầu..."
Một đám luống cuống tay chân vây quanh Vân Tranh.
Không ít người cũng là một bộ mất hồn mất vía.
Vân Đình ba người thấy thế, càng không chút nghi ngờ.
"Lão Lục!"
"Lục đệ..."
"Tránh ra, tránh hết ra!"
Ba người mặt mày tràn đầy bi thống chạy lên phía trước, cái kia kỹ năng diễn xuất thấy Thẩm Lạc Nhạn đều bội phục không thôi.
"Lục đệ, ngươi tỉnh rồi, ta là tứ ca của ngươi đây!"
"Lục đệ, Lục đệ..."
Ba người giả tình giả ý chạy đến bên cạnh Vân Tranh, không ngừng kêu rên.
Không biết, còn tưởng rằng bọn họ thực sự là huynh đệ tình thâm!
Khi bọn hắn giả tình giả ý biểu diễn, người của Vân Tranh nhao nhao lui ra.
Không tự chủ, liền lui đến bên cạnh những người mà ba người kia mang tới.
Đối với tình huống sau lưng, ba người hoàn toàn không biết, còn đắm chìm trong "bi thương".
Cũng là ba người thực sự không thể thương tâm nổi.
Bằng không, ba người kiểu gì cũng phải nặn ra hai giọt nước mắt.
Đỗ Quy Nguyên bọn người liền lẳng lặng nhìn ba người biểu diễn, âm thầm lưu ý động tĩnh của những sĩ tốt kia.
Chờ những sĩ tốt kia đến gần mục tiêu của mình, trong mắt Đỗ Quy Nguyên lóe lên hàn quang, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Động thủ!"
Theo mệnh lệnh của Đỗ Quy Nguyên, những người vây quanh Vân Tranh cấp tốc bắt giữ ba vị hoàng tử còn chưa hoàn hồn.
Những sĩ tốt sớm đã chuẩn bị từ lâu cũng riêng phần mình phát động tấn công mục tiêu.
Sĩ tốt Vân Đình bọn hắn mang tới căn bản không có bất kỳ phòng bị nào, đối mặt với đánh lén bất ngờ, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng liền bị bắt giữ.
Cho dù có một số ít người phản ứng nhanh tránh thoát đòn đánh lén của người Vân Tranh, lập tức cũng bị càng nhiều người vây lại.
Chừng năm trăm người, cơ hồ một chút bọt nước đều không nổi lên liền toàn bộ bị chế phục.
"Trói lại!"
Thẩm Lạc Nhạn hưng phấn quát to một tiếng.
Mà Vân Tranh cũng đúng lúc đứng lên, cười híp mắt nhìn lão tứ bọn hắn bị chế phục.
"Các ngươi... Giở trò lừa bịp?"
Vân Đình phản ứng lại, mặt mày tràn đầy tức giận rống to: "Thả ta ra! Thả ra!"
"Lão Lục!"
Nhị hoàng tử gầm thét, "Chúng ta hảo tâm tới xem xét thương thế của ngươi, ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy?"
Ngũ hoàng tử hai mắt bốc hỏa, "Lão Lục! Lập tức bảo người của ngươi thả chúng ta ra!"
Trong lòng ba người tức giận! Hận không thể chém Vân Tranh thành muôn mảnh!
Bọn hắn vạn vạn không ngờ tới, đây hết thảy vậy mà đều là cạm bẫy!
Đáng chết lão Lục! Lừa bọn hắn thật là khổ!
Bây giờ, trong lòng ba người vừa tức giận lại vừa bối rối.
Bọn hắn dùng lực lượng ưu thế tuyệt đối truy bắt Vân Tranh, không những bị Vân Tranh bọn hắn cướp hết ngựa, bây giờ ngay cả ba người bọn hắn đều bị bắt!
Không cần nghĩ cũng biết, phụ hoàng tuyệt đối sẽ hung hăng giáo huấn bọn hắn.
"Ba vị huynh trưởng, thật xin lỗi."
Vân Tranh cười ha hả nhìn Vân Đình, "Chúng ta cũng là vì diễn võ, trước hết ủy khuất ba vị huynh trưởng một hồi, chờ diễn võ kết thúc, tiểu đệ lại tạ tội với ba vị huynh trưởng."
"Ngươi..."
Vân Đình tức giận đến đau gan, vốn định quát lớn Vân Tranh, nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt, lời nói lại đột nhiên mềm nhũn, "Lão Lục, ngươi trước tiên bảo người của ngươi thả chúng ta ra rồi nói! Chúng ta vạn sự dễ thương lượng, các ngươi hôm nay đã phô trương thanh thế, dù sao cũng phải chừa cho chúng ta chút mặt mũi chứ?"
Nghe Vân Đình nói, lão nhị cùng lão Ngũ cũng gật đầu liên tục.
"Đúng vậy, lão Lục, huynh đệ chúng ta, không cần thiết phải làm tuyệt tình như vậy?"
"Nếu ba người chúng ta còn bị ngươi bắt ngược lại, ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Ngươi chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn ba người chúng ta bị phụ hoàng giáo huấn?"
"Lục đệ, tứ ca đối xử với ngươi không tệ mà? Đám cưới của ngươi, tứ ca còn tặng lễ vật quý giá như vậy, ngươi không thể cho tứ ca một chút mặt mũi sao?"
Ba người thay nhau mềm giọng cầu xin.
Bọn hắn bây giờ không lo được mặt mũi, chỉ muốn Vân Tranh buông tha cho bọn hắn.
"Ba vị huynh trưởng, không phải tiểu đệ không thả các ngươi!"
Vân Tranh khổ sở chỉ về phía ngự tiền thị vệ Văn Đế phái tới, "Phụ hoàng phái người nhìn chằm chằm chúng ta! Ta nếu thả các ngươi, phụ hoàng cũng sẽ không buông tha cho ta..."
Nghe Vân Tranh nói, sắc mặt ba người đột nhiên biến đổi, trong lòng cũng đã mắng chửi không ngừng.
Hỗn đản!
Cái tên hỗn đản này!
Phụ hoàng phái người nhìn chằm chằm, vì sao hắn không nói sớm?
Nhất định phải đợi bọn hắn cầu xin tha thứ rồi mới nói?
Phụ hoàng nếu biết bọn hắn còn muốn để cho lão Lục buông tha cho bọn hắn, chỉ sợ sẽ càng thêm phẫn nộ.
Cố ý!
Vân Tranh chắc chắn là cố ý!
Bị hãm hại!
Bọn hắn lại một lần bị lão Lục chơi xỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận