Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1570: Tiểu tổ tông của ta ai!

Chương 1570: Tiểu tổ tông của ta ơi!
Vân Tranh sững sờ nhìn con mãnh hổ đang dần đi tới.
Rất nhanh, hắn xác định, trên lưng con mãnh hổ này quả thực có một đứa bé đang nằm sấp.
Trên lưng đứa bé, còn đeo một cây cung nhỏ tinh xảo.
Vân Tranh đột nhiên giật mình.
Ôi!
Tiểu tổ tông của ta ơi!
Thứ này cũng có thể cưỡi được sao?
Hai mẹ con này tâm thật sự lớn!
Một người thật sự dám cưỡi!
Một người thật sự dám cho đứa bé này cưỡi!
Trong lòng Vân Tranh gào to một tiếng, vội vàng chạy về phía điểm tướng đài.
"Gầm!"
Thấy Vân Tranh có ý đồ không tốt, con mãnh hổ kia lại gầm lên một tiếng, đồng thời nằm phục xuống, làm ra động tác tấn công, còn nhe răng trợn mắt với Vân Tranh, lộ ra những chiếc răng nanh dài.
"Điện hạ cẩn thận!"
Hàn Tẫn và Lâm Quý vội vàng ôm chặt lấy Vân Tranh, sợ Vân Tranh áp sát quá gần bị con mãnh hổ này làm bị thương.
Cùng lúc đó, một đám Thân Vệ Quân cũng nhanh chóng bảo vệ trước người Vân Tranh.
"Đi ra..."
Vân Tranh đẩy mọi người ra, "Con ta còn không sợ con mãnh hổ này, ta là cha nó còn có thể sợ sao?"
Lâm Quý chặt chẽ bảo vệ bên cạnh Vân Tranh, "Điện hạ, con mãnh hổ này nhận tiểu điện hạ, nhưng chưa chắc đã nhận ngài!"
Một đám Thân Vệ Quân gật đầu lia lịa.
Nhìn dáng vẻ con mãnh hổ này, rõ ràng là sợ bọn họ làm hại tiểu điện hạ!
Bọn họ hiểu rõ Vân Tranh là cha đứa nhỏ này, sẽ không làm tổn thương đứa nhỏ này, nhưng con mãnh hổ này không biết!
Nhìn đám Thân Vệ Quân của Vân Tranh như lâm đại địch, Già Diêu và Kỳ Kỳ Cách không nhịn được cười duyên.
Già Diêu cười tủm tỉm tiến lên, vỗ nhẹ đầu con mãnh hổ.
Sau một khắc, một màn thần kỳ xuất hiện.
Chỉ thấy con mãnh hổ vốn đang nằm phục xuống lắc lắc cái đầu lông xù, thân mật liếm liếm bàn tay Già Diêu, sau đó chậm rãi nằm rạp trên mặt đất.
Thấy cảnh này, mọi người không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.
Con mãnh hổ này bị Già Diêu phu nhân thuần hóa rồi sao?
Vân Tranh nhìn Già Diêu đang đứng đó cười duyên với mình bằng ánh mắt sáng rực.
Hắn hiểu rõ Già Diêu đang làm chuyện gì!
Nàng đang thuần hóa hổ!
Móa!
Nàng muốn thuần hóa một con hổ để làm thú cưỡi cho con của bọn họ sao?
Chuyện này có hơi quá rồi!
Hóa ra, nàng muốn tìm một vệ sĩ mạnh mẽ cho con của bọn họ?
Già Diêu cười nhìn Vân Tranh một chút, lại ôm đứa bé vẫn đang nằm sấp trên lưng hổ xuống, ghé vào tai hài tử nói nhỏ vài câu, vừa chỉ chỉ Vân Tranh.
Đứa bé bụ bẫm khỏe mạnh nghiêng đầu, ngây thơ nhìn Già Diêu một chút, lại mân mê môi ôm đầu con mãnh hổ hôn một cái, theo trên đầu mãnh hổ túm xuống một nắm lông, lúc này mới lon ton chạy về phía Vân Tranh.
Thân Vệ Quân của Vân Tranh vội vàng tiến lên, muốn đỡ đứa bé.
Nhưng đứa bé lại chạy vô cùng vững vàng.
Giống như, toàn thân trên dưới đều tràn đầy sức lực.
Trong ánh mắt khẩn trương của bọn họ, đứa bé nắm một nắm lông hổ đi tới trước mặt Vân Tranh, ngẩng đầu nhìn Vân Tranh đang kích động, đưa nắm lông hổ cho Vân Tranh, giọng nói non nớt vang lên: "Cha, cho..."
Một tiếng "Cha" khiến toàn thân Vân Tranh run lên.
Ánh mắt của hắn, dường như có hạt cát bay vào.
Một lát sau, Vân Tranh chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong tay đứa bé, cẩn thận nhận lấy túm lông hổ, giống như nhận một món bảo vật.
Sau đó, hắn lại run rẩy giơ tay, khẽ vuốt đầu đứa bé.
Đứa bé không thể hiểu được tâm trạng của Vân Tranh, quay đầu nhìn thoáng qua con mãnh hổ đang nằm đó, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cũng duỗi ra bàn tay nhỏ bé mập mạp, sờ lên đầu Vân Tranh.
Động tác của hắn, dường như là đang vuốt lông cho một con mãnh hổ.
Vân Tranh lặng lẽ nhìn đứa bé rất giống mình trước mắt.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng miệng há ra mấy lần, đều không thể nói ra lời.
Đứa bé tò mò nhìn Vân Tranh một chút, lại quay người chạy về phía Già Diêu.
Còn cách xa, đứa bé đã dang rộng hai tay về phía Già Diêu.
Già Diêu bước nhanh về phía trước, ôm lấy đứa bé, chậm rãi đi về phía Vân Tranh.
Vân Tranh chậm rãi đứng lên, bước nhanh về phía trước.
Đi tới trước mặt Già Diêu, Vân Tranh không nói lời nào, ôm lấy Già Diêu và hài tử vào lòng, lại nhẹ nhàng hôn lên trán Già Diêu.
Thấy Vân Tranh hôn a mẫu của mình, đứa bé dường như muốn tuyên bố chủ quyền, lập tức cũng hôn lên trán Già Diêu một cái, còn phát ra tiếng cười ngây thơ với Vân Tranh.
Vân Tranh thấy thế, lập tức hôn lên má đứa bé một cái.
"Khanh khách..."
Đứa bé cười vui vẻ, lại ôm đầu Vân Tranh, hôn lên đầu hắn một cái.
Vân Tranh sững sờ, chợt nghĩ tới dáng vẻ đứa bé vừa nãy ôm đầu con mãnh hổ hôn.
Hóa ra, hắn coi mình là hổ!
Nghĩ đến đây, Vân Tranh không khỏi một tay ôm lấy Già Diêu, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hài tử, cất tiếng cười to.
"Ha ha..."
Vân Tranh cười to.
Nhưng cười rồi cười, ánh mắt của hắn lại ướt át.
"Được rồi." Già Diêu vỗ nhẹ bàn tay Vân Tranh, "Nhiều người như vậy đều đang nhìn! Chúng ta muộn giờ lại nói."
"Được!" Vân Tranh gật đầu thật mạnh, lại nhận lấy hài tử từ trong tay Già Diêu, nhanh chóng ôm hài tử, lại lần nữa leo lên điểm tướng đài.
"Trận chiến này, Đại Càn ta, tất thắng!" Vân Tranh nắm lấy tay hài tử, vung tay hô to.
"Đại Càn, tất thắng!"
"Đại Càn, tất thắng!"
"Đại Càn..."
Mọi người hô vang.
Âm thanh kia, dường như muốn chấn vỡ trời xanh.
"Đại Càn, tất thắng..." Đứa bé cũng học theo hô to, đôi mắt ngây thơ nhìn quanh những người phía dưới, cũng không biết đang nhìn cái gì.
"Tất thắng" âm thanh vang vọng tận mây xanh.
Giờ khắc này, bất kể là người Bắc Hoàn, người Lê Tộc, người Vũ Quốc hay là người Đại Càn, dường như cũng chỉ có một thân phận.
Người Đại Càn!
Theo đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân kết thúc, mọi người vây quanh Vân Tranh và Già Diêu.
Luân Đài không nói gì, chỉ là tiến lên ôm Già Diêu một cái đơn giản.
Già Diêu cũng không nói nhiều, chỉ là cười với Luân Đài một tiếng.
Hai huynh muội sau hai năm gặp lại, dường như giống như lúc trước Già Diêu triệu hồi Luân Đài bị lưu vong.
Khác biệt chỉ ở chỗ, Luân Đài đã trưởng thành, chín chắn.
Mà ánh mắt Già Diêu, cũng trở nên dịu dàng, trên người có thêm ánh hào quang của người mẹ.
"Tiểu điện hạ và điện hạ nhìn thật giống nhau, quả thực là đúc ra từ một khuôn."
"Già Diêu phu nhân, tiểu điện hạ tên là gì?"
"Đúng vậy, công chúa, chúng ta còn không biết tên tiểu điện hạ!"
"Tiểu điện hạ chắc chắn sẽ khỏe mạnh."
"Đúng vậy, tiểu điện hạ hẳn là khoảng một tuổi, chạy đã vững vàng như vậy..."
"Ha ha, nếu tiểu điện hạ cưỡi con mãnh hổ này đi dạo một vòng quanh hoàng thành, đoán chừng sẽ dọa ngã không ít người..."
Mọi người xúm lại, líu ríu nói.
Vân Tranh ôm hài tử, cũng đi theo mọi người hỏi tên của hài tử.
"Không phải đang chờ ngươi đặt tên cho hài tử sao?"
Già Diêu cười nhìn Vân Tranh, "Ta chỉ cho hài tử một cái tên trên thảo nguyên, A Đô Thấm..."
A Đô Thấm?
Nghe tên của hài tử, Hột A Tô và Luân Đài không khỏi lặng lẽ nhìn nhau.
A Đô Thấm, trên thảo nguyên có nghĩa là, người cưỡi ngựa.
Một cái tên, dường như đã thể hiện kỳ vọng của Già Diêu đối với đứa bé này.
Có lẽ, đối với đứa bé này mà nói, làm một người cưỡi ngựa, mới là kết cục tốt nhất.
Nhưng cha mẹ của hắn là Vân Tranh và Già Diêu.
Có lẽ, hắn nhất định không thể làm một người cưỡi ngựa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận