Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 289: Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm ngủ trên gối mỹ nhân!

Chương 289: Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm ngủ trên gối mỹ nhân!
Sau một hồi triền miên, Diệu Âm rời đi trước. Nàng tuy nóng bỏng lớn mật, nhưng cũng không tiện cùng Vân Tranh đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người. Nếu không, cho dù Thẩm Lạc Nhạn ngại ngùng nói ra, người khác cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Vân Tranh ngâm mình trong suối nước nóng, hồi tưởng tư vị tươi đẹp vừa rồi, vẻ mặt thỏa mãn.
Cái này mẹ nó mới gọi là cuộc sống!
Nếu không có Bắc Hoàn gây sự, còn bị lão tam người chim kia nhớ, ai mẹ nó muốn xen vào những chuyện xấu này chứ! Mỗi ngày mang theo nữ nhân của mình du sơn ngoạn thủy chẳng lẽ không được sao? Mau đem những chuyện xấu này giải quyết đi! Xuyên qua một hồi, không hưởng hết phồn hoa nhân gian này, vậy thì rất đáng tiếc.
Chờ Vân Tranh mặc quần áo tử tế tìm được Thẩm Lạc Nhạn bọn hắn, hắn còn chưa đi tới, Thẩm Lạc Nhạn liền dữ dằn trừng mắt nhìn sang, miệng nhỏ còn chu ra mím lại. Tuy rằng nàng không phát ra âm thanh, nhưng Vân Tranh cũng từ khẩu hình của nàng đoán được nàng đang nói gì.
Vô sỉ!
Được thôi! Hắn thừa nhận, chuyện hôm nay quả thật có một chút vô sỉ.
Nhưng thật sự rất sảng khoái!
Về sau có cơ hội, nhất định phải mang theo Thẩm Lạc Nhạn cô nàng này cũng tới vô sỉ một lần! Ân, tốt nhất đem toàn bộ nữ nhân của mình đều mang tới.
Một con rồng hí kịch nhiều phượng!
Hắc hắc!
Ta quả nhiên rất gian ác!
Vân Tranh một mặt cười đểu đi tới, "Chúng ta cùng đi đem rau quả hạt giống ta mang tới gieo xuống đi!"
"Không đi!" Thẩm Lạc Nhạn không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Vân Tranh nháy mắt mấy cái, "Ngươi chẳng lẽ không muốn có một ngày ăn được rau quả đích thân gieo trồng sao?"
"Không có hứng thú!" Thẩm Lạc Nhạn tức giận ngoảnh đầu sang một bên, không thèm nhìn Vân Tranh.
Vân Tranh vốn muốn hỏi cô nàng này có “tình thú” hay không nhưng suy nghĩ một chút rồi thôi. Cô nàng này mặt mỏng, nhưng không có được không bị cản trở như Diệu Âm.
"Vậy tẩu tử muốn cùng đi không?" Vân Tranh lại hỏi Diệp Tử.
Diệp Tử nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu nói: "Ta ngược lại thật muốn thử xem, xem có thể trồng ra rau quả từ cái này được không."
Vân Tranh mỉm cười, "Vậy chúng ta kêu thêm Diệu Âm cùng Chương Hư bọn hắn cùng một chỗ đi!"
"Được!" Diệp Tử gật đầu đáp ứng.
Rất nhanh, bọn hắn liền tìm được Diệu Âm cùng Chương Hư mấy người bọn hắn.
Chương Hư nghe xong muốn trồng đồ ăn, trực tiếp cự tuyệt. Hắn bị Minh Nguyệt đuổi chạy khắp nơi, đã sớm mệt đến ngất ngư, bây giờ chỉ muốn nằm nghỉ ngơi.
Diệu Âm mới cùng Vân Tranh triền miên một hồi, cơ thể cũng có chút nhũn ra, cũng tìm một lý do lấp liếm cho qua.
Vân Tranh bất đắc dĩ, đành phải mang theo Diệp Tử đi trồng đồ ăn.
Hai người tìm người cầm chút công cụ, liền đi thẳng đến suối nước nóng.
"Ngươi cùng Lạc Nhạn thì thế nào?" Diệp Tử tò mò hỏi: "Phía trước ta để Lạc Nhạn đi xem một chút ngươi pha đến như thế nào, nha đầu này trở về liền một bộ dáng tức giận, ngươi không phải là lại khi dễ nàng chứ?"
"Nhìn ngươi nói kìa!" Vân Tranh cười ha hả nói: "Ta lúc nào khi dễ qua nàng! Cũng là nàng khi dễ ta mới đúng?"
"Mới là lạ!" Diệp Tử liếc hắn một cái, thấy hắn không nói, cũng lười hỏi lại.
Có câu nói là đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa. Tùy bọn hắn hai cái làm ầm ĩ đi! Chỉ cần đừng ảnh hưởng tình cảm của bọn hắn là tốt rồi.
Đi tới cạnh suối nước nóng, hai người cấp tốc phân công hợp tác.
Vân Tranh phụ trách xới đất, Diệp Tử phụ trách gieo hạt.
Diện tích xung quanh suối nước nóng cũng không tính lớn, tính ra ước chừng vẫn chưa tới hai phần đất.
Nhìn xem Vân Tranh vùi đầu xới đất, Diệp Tử không kiềm hãm được lộ ra nụ cười.
Cảnh tượng trước mắt, rất giống trong miệng người khác, nam canh nữ chức, phu xướng phụ tùy.
Bình thản, và ấm áp.
Nếu như có thể một mực tiếp tục như vậy, tốt biết bao nhiêu!
Nhìn một chút, Diệp Tử vậy mà không khỏi có chút ngây dại. Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một bức tranh nam canh nữ chức, nhi nữ thành đàn vui đùa ầm ĩ.
Khi Vân Tranh quay đầu lại, Diệp Tử si ngốc nhìn hắn, giống như là nhập định.
Thẳng đến Vân Tranh đi tới trước mặt hắn, đưa tay ở trước mặt nàng lung lay, nàng mới bừng tỉnh.
Nghĩ đến những thứ mình vừa nghĩ, gương mặt xinh đẹp của Diệp Tử lập tức đỏ bừng như quả táo.
Gặp Diệp Tử khuôn mặt đỏ bừng, Vân Tranh nhanh chóng đưa tay đặt lên trán nàng, "Thế nào, có phải là khó chịu chỗ nào hay không?"
Trán Diệp Tử rất nóng.
Trong lòng Vân Tranh không khỏi âm thầm nói thầm, nàng sẽ không phải là một lạnh một nóng bị cảm rồi chứ?
Cảm thụ được nhiệt độ bàn tay Vân Tranh, khuôn mặt Diệp Tử càng thêm nóng bỏng.
Đối mặt với cử động thân mật như vậy của Vân Tranh, nàng theo bản năng muốn đẩy tay Vân Tranh ra.
Nhưng mà, tại nháy mắt giơ tay lên, nàng lại đột nhiên dừng lại.
"Rốt cuộc ngươi khó chịu ở đâu?" Nhìn xem Diệp Tử khác thường, trong lòng Vân Tranh càng thêm lo lắng, lập tức bỏ lại cái cuốc trong tay, "Thôi, trước tiên không trồng nữa, ta dẫn ngươi đi tìm Diệu Âm, để nàng giúp ngươi nhìn một chút."
Nói xong, Vân Tranh liền muốn lôi kéo Diệp Tử rời đi.
Nhưng mà, Diệp Tử lại không có động, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa.
Ngay tại lúc Vân Tranh lo lắng không thôi, Diệp Tử tựa hồ hạ quyết tâm, đột nhiên đem gương mặt của mình tiến lên trước, đôi môi đỏ mềm mại trùm lên môi Vân Tranh.
Bất thình lình hôn khiến Vân Tranh đột nhiên sửng sốt.
Vân Tranh ngốc ngốc mở to hai mắt, cơ hồ không dám tin tưởng hết thảy trước mắt.
Đây chính là Diệp Tử!
Không phải Diệu Âm!
Dù là cho dù Thẩm Lạc Nhạn chủ động hôn hắn, hắn đều sẽ không khiếp sợ như vậy.
Ngay tại lúc Vân Tranh thất thần, Diệp Tử lại mắc cỡ đỏ mặt thu hồi môi của mình.
Vân Tranh phản ứng lại, lập tức bắt lấy nàng, kéo nàng vào trong ngực của mình, hung hăng hôn xuống.
Diệp Tử chỉ là giãy dụa tượng trưng một phen, liền đắm chìm trong nhu tình của Vân Tranh.
Hai người ôm hôn đầy tình cảm, phảng phất quên đi hết thảy.
Vân Tranh biết, chính mình triệt để có được trái tim của Diệp Tử.
Trong khi kịch liệt hôn, móng vuốt của Vân Tranh một cách tự nhiên loạn động.
Ngay tại lúc Vân Tranh lột quần áo Diệp Tử, hai người đồng thời giật mình, sửng sốt nhìn lẫn nhau một mắt, đột nhiên tách ra.
Nhìn xem Diệp Tử nửa hở áo tơ Vân Tranh không khỏi thầm mắng mình một tiếng tay thiếu.
Diệp Tử là Diệp Tử!
Diệu Âm là Diệu Âm.
Sao có thể ở cái địa phương này muốn Diệp Tử?
Đón ánh mắt xấu hổ của Diệp Tử, Vân Tranh không khỏi mặt mũi tràn đầy lúng túng giảng giải, "Ta cái này... quen thuộc, ta... Ta thật không có ý kia, chính là kìm lòng không được, không hiểu thấu cứ như vậy..."
"Đi! Chớ giải thích!" Diệp Tử xấu hổ nguýt hắn một cái, "Ta bây giờ hoài nghi, ngươi mới vừa rồi có phải cũng như thế đối với Lạc Nhạn."
"Không có, tuyệt đối không có!" Vân Tranh lắc đầu, trong lòng lại tà ác cười.
Hắn vừa rồi cùng Diệu Âm làm chuyện, còn kích động hơn cái này nhiều.
"Tin ngươi mới là lạ!" Diệp Tử hờn dỗi nguýt hắn một cái, "Trong đầu ngươi, cả ngày ngoại trừ chuyện đánh giặc, liền còn lại điểm này chuyện!"
"Cái này đánh thắng trận nắm quyền thiên hạ, say nằm ngủ trên gối mỹ nhân!" Vân Tranh cười hắc hắc, lại kéo Diệp Tử vào trong ngực của mình, một mặt cười đểu hỏi: "Ngươi hôm nay đây là thế nào? Như thế nào đột nhiên chủ động như vậy?"
"Ngươi quản!" Diệp Tử xấu hổ giận vỗ vỗ lồng ngực của hắn, "Mau buông ta ra, đừng để người nhìn thấy!"
"Sợ cái gì! Ngược lại ngươi sớm muộn đều là người của ta! A, không, ngươi đã là người của ta!" Vân Tranh cười hắc hắc, ôm chặt Diệp Tử, ôn nhu nhìn chằm chằm ánh mắt Diệp Tử, "Về sau, không trốn tránh nữa, được không?"
Diệp Tử khẽ cắn môi mỏng, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là khẽ gật đầu một cái.
Đang lúc Vân Tranh thất vọng, Diệp Tử lại đột nhiên khẽ hé môi son, tiếng như muỗi nột nói: "Nhiều nhất lúc không có người nhường ngươi giở trò xấu..."
Vân Tranh hơi sửng sốt, lập tức lại hướng về phía môi đỏ của Diệp Tử hôn xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận