Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 288: Coi chừng đem da cọ sát !

Chương 288: Coi chừng tróc da bây giờ!
Sau khi Thẩm Lạc Nhạn và những người khác tắm suối nước nóng xong, Vân Tranh và Chương Hư mới vào trong đó ngâm mình. Bên ngoài trời đông giá rét, vậy mà bên trong lại nóng đến mức người đổ mồ hôi. Cảm giác này, quả thực không thể thoải mái hơn.
Tuy nhiên, Chương Hư còn chưa kịp hưởng thụ thì bên ngoài đã vang lên tiếng của Minh Nguyệt. Chương Hư vội vàng mặc quần áo, ba chân bốn cẳng chạy ra.
"Cái đồ chim người này!" Vân Tranh bất đắc dĩ cười.
Chương Hư, tay chơi chốn phong trần lão luyện, lại bị Minh Nguyệt ăn đến gắt gao. Đúng là hiếm thấy! Có thể thấy, Chương Hư đối với Minh Nguyệt là thật lòng. Mặc dù Minh Nguyệt ngoài miệng rất hung dữ, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn có Chương Hư.
Trong lúc Vân Tranh đang suy nghĩ lung tung, một bóng người vượt tường mà vào.
Thích khách?
Trong lòng Vân Tranh run lên, theo bản năng muốn gọi người, nhưng xuyên qua hơi nước lại nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp.
Diệu Âm?
Vân Tranh lập tức nuốt lời đến khóe miệng trở về, ngược lại hướng Diệu Âm lộ ra một nụ cười tà ác, "Nàng là đến bồi bản vương cùng tắm sao?"
Diệu Âm mặt mày ửng đỏ, giận trách: "Ta vừa rồi không có ngâm thoải mái, muốn quay lại ngâm, không được sao?"
"Được, được!" Vân Tranh cười hắc hắc, nhìn chằm chằm Diệu Âm.
Diệu Âm xấu hổ giận nhìn hắn một cái, đi qua tấm ván gỗ kia đem cửa chống đỡ, lúc này mới khẽ cắn môi đỏ, ngay trước mặt Vân Tranh bắt đầu cởi áo nới dây lưng.
Mặc dù Vân Tranh và Diệu Âm sớm đã có quan hệ vợ chồng, nhưng nhìn thân thể mềm mại này của Diệu Âm, vẫn là nhiệt huyết dâng trào.
Diệu Âm vừa xuống suối nước nóng, Vân Tranh liền ôm chặt lấy nàng, ghé vào bên tai nàng cười xấu xa: "Nàng đây là muốn khao ta sao?"
"Nếu không phải nhìn những ngày này ngươi vì hố Bắc Hoàn mà lo lắng hết lòng, ta đã không tới!" Diệu Âm xấu hổ giận, lại chủ động xoay người lại, vươn tay ngọc ôm cổ Vân Tranh, mị nhãn như tơ nói: "Vương Gia, cảnh này, chẳng lẽ người không muốn làm chút chuyện có ý nghĩa sao?"
Nói xong, Diệu Âm còn liếm đôi môi đỏ động lòng người của mình, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt ngực Vân Tranh.
Bán bánh ngọt! Hồng Hoang chi lực của bản vương sắp không áp chế được rồi!
Cái yêu tinh câu hồn đoạt phách này, thật là biết chơi!
Loại yêu tinh này, cứ để lão nạp đến thu phục!
Trong lòng Vân Tranh phát ra một tiếng gào thét như dã thú, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ của Diệu Âm...
Bên ngoài, Thẩm Lạc Nhạn đang cùng Diệp Tử ở nơi đóng quân đi dạo, lại nhìn thấy Chương Hư bị Minh Nguyệt đuổi cho chạy khắp nơi.
Thẩm Lạc Nhạn gọi lại Chương Hư, "Vân Tranh ngâm xong chưa?"
"Chắc là chưa?" Chương Hư tùy tiện trả lời một câu, liền lại hướng Minh Nguyệt đang đuổi tới xin tha, "Đừng đuổi theo, ta chạy không nổi rồi! Ta mà mệt c·h·ết, nửa đời sau ngươi phải thủ tiết..."
"Hỗn đản! Còn dám nói bậy bạ?" Minh Nguyệt khẽ kêu một tiếng, lập tức lại bắt đầu đuổi theo đánh Chương Hư.
Bất quá, dưới ánh trăng, tay nàng vẫn có chừng mực.
Nói nàng đang đuổi đánh Chương Hư, không bằng nói hai người đang đùa giỡn.
Nhìn hai người ầm ĩ, Diệp Tử hé miệng cười, lại nói với Thẩm Lạc Nhạn: "Cô đi xem điện hạ đi! Một mình hắn ở đó, đừng xảy ra chuyện gì."
Thẩm Lạc Nhạn mặt mày tối sầm, "Đây đều là người của chúng ta, hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đi xem một chút vẫn tốt hơn, nhỡ hắn nóng choáng ở bên trong thì sao?" Diệp Tử liếc nàng một cái, "Phu quân của cô, cô không hề lo lắng chút nào sao!"
Thẩm Lạc Nhạn nhếch miệng lên, trêu chọc nói: "Cô lo lắng cho phu quân của cô thì cứ nói đi! Kéo ta vào làm gì?"
"Con nhóc c·h·ết tiệt, muốn ăn đòn phải không?" Diệp Tử mặt mày đỏ lên, đưa tay muốn đánh.
Thẩm Lạc Nhạn cười duyên một tiếng, chạy vội đi.
Diệp Tử nhìn bóng lưng Thẩm Lạc Nhạn, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Mối quan hệ giữa bọn họ, nếu truyền ra ngoài, cũng không biết có thể hay không bị người chê cười.
Nàng vốn tưởng, sau khi tới Sóc Bắc, nàng sẽ thường xuyên nhớ tới vong phu đã táng thân tại đây.
Nhưng mà sự thật là, nàng đã rất ít khi nhớ tới vong phu, phần lớn thời gian đều là đang lo lắng cho Vân Tranh.
Chỉ có ngẫu nhiên áy náy, mới có thể nhớ tới vong phu.
Chính mình, cuối cùng vẫn là không có thuốc chữa thích tên hỗn đản kia!
Dù cho phải chịu ngàn người chỉ trỏ, dù cho phải nhận lấy những chỉ trích nặng nề...
Lúc Diệp Tử đang miên man suy nghĩ, Thẩm Lạc Nhạn cũng tới gần suối nước nóng.
Nhìn thấy tường đất vây quanh suối nước nóng, trong đầu Thẩm Lạc Nhạn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ táo bạo.
Tên hỗn đản này không phải luôn muốn cùng mình tắm uyên ương sao?
Ở nơi này, hai người ân ân ái ái cùng tắm, hình như có thể trở thành một chuyện đáng để kỷ niệm sau này.
Ngược lại, thân thể của mình Vân Tranh cũng không phải chưa từng xem.
Bình thường, tên hỗn đản kia cũng không ít chiếm tiện nghi của mình.
Giữa mình và tên hỗn đản kia, chỉ còn cách bước cuối cùng kia!
Chỉ là, mình chạy vào cùng hắn tắm, có thể hay không quá ngớ ngẩn?
Nghĩ thôi cũng đã thấy khó xử!
Thẩm Lạc Nhạn do dự bất định, chậm chạp không quyết định được.
"Ân..."
Ngay khi Thẩm Lạc Nhạn do dự, bên tai nàng đột nhiên truyền đến một tiếng động lạ.
Âm thanh kia... Giống như là tiếng của nữ nhân!
Thẩm Lạc Nhạn đột nhiên gạt bỏ những tạp niệm trong đầu, rón rén tới gần tường đất, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Rất nhanh, tiếng nước bắn tung tóe truyền vào tai nàng.
Trong lúc mơ hồ, hình như còn có tiếng thở gấp đè nén của nữ nhân.
Ai ở bên trong?
Thẩm Lạc Nhạn nhíu mày suy tư.
Rất nhanh, Thẩm Lạc Nhạn liền nghĩ tới.
Diệu Âm!
Phía trước Diệu Âm có nói đi vệ sinh, sau đó vẫn không thấy người.
Con hồ ly tinh lẳng lơ này, hóa ra là chạy đến đây!
Dù cho Thẩm Lạc Nhạn chưa trải qua chuyện nam nữ, cũng đoán được bên trong đang phát sinh chuyện gì!
Nghe tiếng nước không ngừng truyền ra, tai Thẩm Lạc Nhạn đỏ bừng, trong lòng lại không hiểu sao ghen ghét.
Hai cái đồ vật không biết xấu hổ!
Ban ngày, lại còn giữa thanh thiên bạch nhật làm loại chuyện này!
Không biết xấu hổ!
Tẩu tử còn lo lắng tên hỗn đản này nóng choáng ở trong?
Nàng còn không bằng lo lắng hắn bị "thượng mã phong"!
Chắc chắn là Diệu Âm hồ ly tinh này chạy vào câu dẫn Vân Tranh!
Chính mình còn cảm thấy cùng Vân Tranh tắm đã là xấu hổ, vậy mà nàng lại trực tiếp chạy vào cùng Vân Tranh làm chuyện xấu!
Thẩm Lạc Nhạn càng nghĩ càng bực bội, quay người muốn rời đi.
Nhưng mà, vừa đi được mấy bước, nàng lại đột nhiên dừng lại.
Không thể để cho hai cái người không biết xấu hổ này sung sướng như vậy!
Trong lòng Thẩm Lạc Nhạn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ trêu đùa, lập tức nhặt mấy cục đá to bằng quả trứng gà dưới đất, ném qua tường vào.
"Mẹ kiếp! Ai thất đức vậy?"
Đá rơi vào suối nước nóng, cắt đứt sự triền miên của Vân Tranh và Diệu Âm.
Diệu Âm quay đầu, vẻ mặt ý cười nhìn Vân Tranh, "Chẳng phải chàng rất thông minh sao? Chuyện này mà cũng không đoán ra? Chàng nghĩ xem, biết chàng ở trong, còn ai có gan lớn như vậy chứ?"
Nghe Diệu Âm nói, Vân Tranh trong nháy mắt phản ứng lại.
Thẩm Lạc Nhạn!
Ngoài nàng ra, cũng chỉ có Diệp Tử dám làm vậy.
Bất quá, Diệp Tử chắc chắn sẽ không làm chuyện này!
Diệu Âm nhếch miệng cười, lập tức hướng ra ngoài hô: "Đừng ăn dấm nữa, mau vào đi! Ta đang giúp hắn chà lưng!"
Chà lưng?
Khóe miệng Thẩm Lạc Nhạn bên ngoài giật giật.
Khi nàng ngốc chắc!
Chà lưng mà có thể có động tĩnh này sao!
"Xoa cho kỹ vào, coi chừng tróc da bây giờ!" Thẩm Lạc Nhạn lại ném mấy cục đá vào, xấu hổ chạy đi.
Sau lưng, lại truyền đến tiếng cười duyên càn rỡ của Diệu Âm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận