Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 195: Đánh một cái tát cho một cái táo ngọt

Chương 195: Vừa đấm vừa xoa
Vân Tranh là muốn bọn họ chém gãy vũ khí của đám thuộc cấp này sao? Nếu hắn thật sự có ý này, sao không nói rõ sớm hơn?
Rất nhanh, Cao Cáp và Chu Mật liền phản ứng lại. Lục hoàng tử đây là cố ý để người ta hiểu lầm! Hoặc là muốn dọa đám thuộc cấp chạy đi tìm Hoắc Cố tố cáo này, hoặc chính là muốn giết uy phong của Hoắc Cố! Hoặc là, cả hai đều có.
"Còn đứng ngây đó làm gì?" Vân Tranh trừng Cao Cáp và Chu Mật, "Nhanh, đem vũ khí của bọn hắn chặt cho bản vương!"
Trảm đao thôi! Này thì có gì ghê gớm!
Hai người thoáng sững sờ, cấp tốc cầm lấy vũ khí của mấy tên thuộc cấp kia, không nói lời nào rút chiến đao của mình ra, "Keng keng" mấy tiếng, đem vũ khí của mấy người chém làm hai khúc.
Nhìn đao gãy trên đất, Hoắc Cố không khỏi biến sắc. Mấy tên thuộc cấp còn chưa hoàn hồn cũng đầy vẻ khiếp sợ nhìn những vũ khí bị chém đứt trên mặt đất.
Cái này...... Liền chặt đứt? Đây là thần binh lợi khí gì? Vậy mà dễ dàng chặt đứt vũ khí của bọn hắn như vậy?
Không đợi mấy người hoàn hồn, Vân Tranh lại từ trong tay Cao Cáp nhận lấy đao của hắn ném cho Hoắc Cố.
Vân Tranh nhàn nhạt nhìn về phía Hoắc Cố, "Hoắc tướng quân, ngươi xem đao này thế nào?"
Hoắc Cố lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy bội đao của Cao Cáp kiểm tra.
Vừa nhìn qua, Hoắc Cố lập tức cực kỳ hoảng sợ. Đao này liên trảm hai thanh đao, mà cũng chỉ có chút ít sứt mẻ?
Này...... Đây chính là chém sắt như chém bùn thật sự a!
Hơn nữa, còn có hoa văn tuyệt đẹp như vậy? Nếu ở trên chiến trường, có thần binh lợi khí này, tuyệt đối là đánh đâu thắng đó!
Hoắc Cố yêu thích không buông tay nhìn bảo đao trong tay, trọng trọng gật đầu nói: "Bảo đao, đây tuyệt đối có thể xưng là bảo đao chém sắt như chém bùn!"
Vân Tranh thản nhiên nói: "Phủ binh cùng cận vệ của bản vương, đều được trang bị loại bảo đao này."
Ân?
Nghe Vân Tranh nói, trong lòng Hoắc Cố đột nhiên nhảy dựng.
Hắn đây là đang uy hiếp mình sao?
Hắn là muốn nói cho mình biết, phủ binh cùng cận vệ của hắn, đủ để đối phó tinh binh dưới tay mình? Cảnh cáo mình đừng làm càn trước mặt hắn?
"Vậy mạt tướng xin chúc mừng vương gia." Hoắc Cố cố nén hâm mộ trong lòng, nhàn nhạt đáp lại một câu.
Hoắc Cố tâm tình vô cùng không tốt. Hắn cũng hiểu rồi, Vân Tranh cố ý để người ta hiểu lầm hắn muốn chém đám thuộc cấp kia, chính là muốn giết uy phong của mình! Là muốn làm bẽ mặt hắn!
"Có gì đáng chúc mừng?" Vân Tranh khẽ gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Bản vương vốn định trước hết để ngươi mở mang kiến thức uy lực của bảo đao này, rồi cùng ngươi nói chuyện làm ăn, nhưng hiện tại xem ra, không cần thiết nữa! Tiễn khách!"
Nói xong, Vân Tranh lập tức phất tay với Cao Cáp và Chu Mật.
Sinh ý?
Hoắc Cố hơi sững sờ.
Vân Tranh muốn cùng mình nói chuyện làm ăn? Còn trước để cho mình kiến thức uy lực của bảo đao này? Hắn chẳng lẽ muốn dùng loại bảo đao này làm ăn với mình?
Bảo đao a!
Người chinh chiến sa trường, ai không muốn có?
Ngay tại lúc Hoắc Cố thất thần, Cao Cáp và Chu Mật đã tiến lên: "Hoắc tướng quân, mời!"
"Không vội, không vội!" Hoắc Cố vội vàng khoát tay, nóng mắt nhìn về phía Vân Tranh, "Vương gia, ngươi vừa nói chuyện làm ăn là gì? Chúng ta...... Chúng ta có thể nói chuyện tiếp!"
Bây giờ, Hoắc Cố hoàn toàn quên mục đích mình tới tìm Vân Tranh. Vừa rồi khó chịu cũng bị hắn bỏ qua không thèm để ý.
"Đàm luận cái rắm!" Vân Tranh tức giận trừng mắt về phía Hoắc Cố, "Ngươi cũng dám rút đao trước mặt bản vương, bản vương chịu bỏ qua tội của ngươi thế là tốt rồi! Còn không công dâng những bảo đao này cho các ngươi? Ngươi coi bản vương là kẻ ngu sao?"
Thật là muốn tặng những bảo đao này cho mình!
Trong lòng Hoắc Cố trong nháy mắt kích động lên, vội vàng mặt mày áy náy nói: "Vương gia bớt giận, mạt tướng vừa rồi cũng là hiểu lầm ý của vương gia, có mạt tướng ở đây nhận tội với ngài!"
Nói xong, Hoắc Cố nhanh chóng cúi người xin lỗi Vân Tranh.
Nhìn bộ dáng của Hoắc Cố, Thẩm Lạc Nhạn nhanh chóng quay đầu đi, liều mạng nín cười.
Vân Tranh tên hỗn đản này, thật là đáng ghét! Hoắc Cố tới tìm hắn muốn thuyết phục, chẳng những bị hắn dọa cho một trận, bây giờ còn phải ngược lại cầu xin hắn?
Thật không biết trong đầu hỗn đản này tại sao có thể có nhiều chiêu trò tổn hại như vậy. Hắn ở Bích Ba Viện ngây người nhiều năm như vậy, có phải hay không cả ngày chỉ suy xét những chuyện bẫy người này?
Thấy hỏa hầu cũng không xê xích gì nhiều, Vân Tranh cũng sẽ không giữ kẽ, tức giận nói: "Bản vương vốn là muốn dùng một ngàn thanh bảo đao này đổi lấy một ngàn bộ giáp trụ của ngươi, chờ triều đình cho bản vương bộ đội bổ sung giáp trụ, bản vương liền đem giáp trụ trả cho ngươi, thế nhưng số đao kia vẫn tặng cho ngươi! Ngươi ngược lại hay, còn dám uy hiếp bản vương?"
Nghe Vân Tranh nói, trong lòng Hoắc Cố càng thêm kích động.
Một ngàn bộ giáp trụ đổi lấy một ngàn thanh chiến đao?
Mấu chốt là, giáp trụ đến lúc đó vẫn sẽ trả cho hắn!
Tính ra, thì tương đương với hắn có được không một ngàn thanh bảo đao loại này! Đây chính là buôn bán có lời a!
"Mạt tướng đây không phải hiểu lầm vương gia sao?" Hoắc Cố nhanh chóng cười xòa nói: "Vương gia bớt giận, mạt tướng đêm nay sẽ thiết yến ở phủ, bồi tội với vương gia!"
"Bồi tội thì không cần!" Vân Tranh tức giận nói: "Xét thấy thái độ của ngươi đối với bản vương, bản vương bây giờ chỉ có thể cho ngươi năm trăm thanh bảo đao! Ngươi nếu đáp ứng, liền cho người đưa giáp trụ tới, nếu không đáp ứng, thì có thể đi!"
Cái này...... Thoáng một cái đã giảm đi nhiều một nửa?
Hoắc Cố trong lòng không cam lòng, lập tức lại nhận tội với Vân Tranh.
"Liền năm trăm thanh!" Vân Tranh thái độ rất kiên quyết, "Ngươi nếu không đáp ứng, bản vương liền đi Định Bắc tìm Ngụy đại tướng quân! Biết đâu, Ngụy đại tướng quân trực tiếp phát một ngàn bộ giáp trụ cho bản vương, cũng không cần bản vương trả lại!"
Cái này......
Mí mắt Hoắc Cố đột nhiên nhảy dựng.
Vân Tranh nói hoàn toàn có khả năng! Ngụy Văn Trưng chắc chắn cũng muốn thân binh của hắn trang bị loại bảo đao này!
Một ngàn bộ giáp trụ, cho ai không phải là phát? Huống chi, Vân Tranh còn là vương gia!
Hoắc Cố càng nghĩ càng lo lắng, lập tức đáp ứng nói: "Hảo! Mạt tướng đáp ứng!"
"Được! Vậy ngươi mau chóng đưa giáp trụ tới." Vân Tranh thản nhiên nói: "Bản vương bắt đầu từ hôm nay sẽ sai người dành thời gian chế tạo bảo đao."
"A?" Hoắc Cố hơi sững sờ.
"A cái gì?" Vân Tranh vẻ mặt khó chịu nhìn về phía Hoắc Cố, "Ngươi còn nghĩ để bản vương đem vũ khí của phủ binh tặng cho ngươi?"
"Không...... Không phải." Hoắc Cố xua tay lia lịa, "Mạt tướng chỉ là không nghĩ tới vương gia sẽ rèn đúc loại bảo đao này."
Hắn vốn tưởng rằng Vân Tranh muốn cho hắn năm trăm thanh bảo đao có sẵn. Nhưng hiện tại xem ra, là hắn suy nghĩ nhiều.
"Có gì lạ?" Cao Cáp tiếp lời, "Phương pháp rèn đúc loại bảo đao này chính là vương gia dâng tặng cho thánh thượng! Bây giờ đám thợ rèn đao của Công Bộ Tượng Tác Ti, đều xem như đồ đệ của vương gia!"
Như vậy sao?
Hoắc Cố hơi kinh ngạc, chợt lại hỏi: "Năm trăm thanh bảo đao, đại khái bao lâu có thể chế tạo xong?"
Nghe Hoắc Cố hỏi, trong lòng Vân Tranh không khỏi cười thầm.
Ta chờ chính là câu nói này của ngươi!
"Đao này tuy chém sắt như chém bùn, nhưng độ khó rèn đúc cực cao, một công tượng thành thục, phải mất nửa tháng mới có thể rèn ra một thanh bảo đao như vậy!" Vân Tranh giương mắt nhìn về phía Hoắc Cố, "Trong doanh trại này thợ rèn không nhiều, ngươi muốn nhanh, có thể điều động thêm thợ rèn tới, về phương diện tài liệu rèn đúc, bản vương quay đầu làm một danh sách cho ngươi."
"Cái này......" Mặt Hoắc Cố cứng lại, "Vương gia sẽ không cần mạt tướng tự mình lo liệu tài liệu chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận