Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 1314: Đâm lưng

Chương 1314: Đâm Lưng
Mùng tám tháng mười, Chương Hư nạp thiếp.
Chương Hư không tổ chức lớn, cũng không thể tổ chức lớn.
Một mặt là bởi vì nạp thiếp với cưới chính thê vẫn phải phân chia rõ ràng.
Một phương diện khác, cũng bởi vì cha mẹ Chương Hư đều không có ở Sóc Bắc. Cha mẹ hắn còn chưa lộ diện, dựa theo cách gọi của Đại Càn, đây gọi là lễ không đầy đủ.
Loại tình huống này, tổ chức lớn, ngược lại không tốt.
Hơn nữa, Chương Hư cũng sợ nếu quá long trọng sẽ ảnh hưởng đến người nhà ở Hoàng Thành, vậy nên hắn từ ban đầu đã nói với Bàng Lục Sơn, chỉ đơn giản xử lý một phen, mời chút người quen dự tiệc là được.
Bàng Lục Sơn hiểu rõ nỗi khó xử của Chương Hư, không có ý kiến gì.
Đến xem lễ và dự tiệc xác thực không nhiều người.
Tất cả mọi người cộng lại, cũng không gom đủ mười bàn.
Bất quá, có thể tới xem lễ và dự tiệc, đều là nhân vật hết sức quan trọng ở Sóc Bắc.
Chương Hư ở Sóc Bắc không có trưởng bối, bèn nhờ Thẩm phu nhân lấy thân phận bá mẫu nhận Chương Hư và Đại Nhu kính trà.
Lễ nạp thiếp so với lễ cưới chính thê xác thực ít nghi thức hơn nhiều.
Thậm chí, thiếp thất sau khi vào cửa đều đi từ cửa hông.
Lúc Vân Tranh theo mọi người xem lễ, Lâm Quý bước nhanh tới bên cạnh Vân Tranh, ghé vào tai Vân Tranh nói nhỏ, đưa một phần tấu chương cho Vân Tranh.
Vân Tranh mở tấu chương, xem qua loa một lượt, liền ra hiệu Lâm Quý lui ra.
Nhìn sắc mặt Vân Tranh, Diệp Tử, Thẩm Lạc Nhạn bọn họ nhao nhao ném tới ánh mắt hỏi thăm.
Vân Tranh khẽ lắc đầu, trở lại vẻ mỉm cười, ra hiệu các nàng đừng lo lắng.
Tới tận khi Chương Hư và Đại Nhu kết thúc buổi lễ, mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí, Thẩm Lạc Nhạn mới thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Vân Tranh trả lời: "Du Thế Trụng bên kia nếm mùi thất bại..."
Độc Cô Sách phái người từ Tây Bắc Đô Hộ Phủ truyền về tin khẩn cấp.
Tây Cừ muốn trước khi chính thức vào đông đánh tan triệt để quân đội Sakya, mười một ngày trước, lấy mười vạn đại quân đối với hơn hai vạn đại quân do Du Thế Trụng chỉ huy triển khai tấn công mãnh liệt.
Hai bên giao chiến kịch liệt, Tất Ba bộ đột nhiên phản bội minh ước, lấy một vạn đại quân đánh lén đội quân của Du Thế Trụng.
Du Thế Trụng khổ chiến ba ngày, dẫn không đến bốn ngàn tàn quân phá vây.
Độc Cô Sách nhận được tin tức, hạ lệnh khẩn cấp cho Phó Thiêm Diễn và Hoắc Cố dẫn một vạn binh mã gấp rút tiếp viện Du Thế Trụng.
Thêm sáu ngàn sĩ tốt trước đây bí mật huấn luyện ở hậu phương Sakya, bây giờ Sakya cũng chỉ có khoảng hai vạn nhân mã.
Độc Cô Sách phán đoán, Tố Tán và Tất Ba bộ chắc chắn còn tiến công quy mô lớn vào Sakya, rất có thể muốn nhất cử tiêu diệt Sakya, sau đó ép đại quân tới Cứ Xỉ Lĩnh, hình thành thế đối lập với bọn họ.
Như vậy, Tây Cừ mới có tinh lực đối phó phản quân Hồn Cốc bộ.
Thế là, Độc Cô Sách lại ra lệnh Tả Nhâm khẩn cấp điều động mười lăm ngàn nhân mã tới Cứ Xỉ Lĩnh, đề phòng bất trắc.
Độc Cô Sách đã phái người truyền tin cho Du Thế Trụng, thắng bại là chuyện thường của binh gia.
Thực sự không được, cứ dẫn quân rút về Cứ Xỉ Lĩnh cố thủ.
Trước mắt, lấy bảo tồn sinh lực làm đầu.
"Du Thế Trụng có sao không?" Thẩm Lạc Nhạn lo lắng hỏi.
Du Thế Trụng là ái tướng của Vân Tranh.
Nếu Du Thế Trụng xảy ra chuyện, Vân Tranh ắt sẽ rơi vào bi thống.
"Độc Cô Sách không nói." Vân Tranh khẽ lắc đầu, "Hắn đã không cố ý nói, vậy chứng tỏ Du Thế Trụng không có gì đáng ngại."
"Vậy thì tốt." Thẩm Lạc Nhạn yên lòng, vừa oán hận mắng: "Đáng chết Tất Ba bộ, dám bội ước! Sớm muộn chúng ta cũng bắt bọn chúng phải trả giá đắt!"
Tuy nàng không biết tường tận trận chiến này, nhưng không cần đoán cũng biết, Du Thế Trụng bọn họ bại lui có quan hệ mật thiết không thể tách rời với việc Tất Ba bộ phản bội.
Du Thế Trụng đi theo Vân Tranh chinh chiến, trước giờ chưa từng bị đánh bại.
Năng lực lĩnh quân của Du Thế Trụng không cần phải nghi ngờ.
Nếu không phải Tất Ba bộ phản bội, Du Thế Trụng cho dù không địch lại mười vạn đại quân của Tố Tán, cũng không đến mức thảm bại như vậy.
"Món nợ này, chúng ta chắc chắn phải tính toán với Tất Ba bộ!" Vân Tranh khẽ gật đầu, trong mắt lóe hàn quang.
Thẩm Lạc Nhạn hơi trầm ngâm, lại hỏi: "Ngươi có định viết thư cho Du Thế Trụng không?"
"Không cần." Vân Tranh khẽ lắc đầu, "Độc Cô Sách an bài rất tốt! Cho dù ta có viết thư cho Du Thế Trụng, cũng chỉ an ủi hắn một phen, cũng giống Độc Cô Sách, bảo hắn nếu không được thì lui về Cứ Xỉ Lĩnh..."
Hắn hiện tại viết thư cho Du Thế Trụng, xác thực không có nhiều ý nghĩa.
Tình hình chiến đấu cụ thể ở phía trước, bố trí binh lực địch, phối trí binh lực, hắn đều không rõ.
Mình hai mắt mờ mịt mà chỉ huy loạn, chẳng những không giúp được Du Thế Trụng, không chừng còn hại hắn.
Vào lúc này, bao gồm cả Độc Cô Sách cũng không thể chỉ huy lung tung.
Du Thế Trụng là đại tướng chinh chiến sa trường, chịu thiệt cũng chỉ là tạm thời.
Chỉ cần Độc Cô Sách cung cấp trợ giúp tương ứng, tin rằng Du Thế Trụng sẽ nhanh chóng ổn định cục diện.
Hơn nữa, chính diện bị vây công bởi binh mã gấp bốn lần, còn bị minh hữu đâm lưng, Du Thế Trụng còn có thể dẫn mấy ngàn tàn quân phá vây, đã nói lên năng lực của hắn.
Đổi thành người khác, không chừng toàn quân bị diệt rồi.
Lúc bọn hắn đang nói chuyện, Chương Hư bước nhanh tới, thấp giọng nói: "Điện hạ nếu có việc gấp thì cứ đi làm việc chính sự đi! Dù sao chúng ta ở gần, tùy thời đều có thể..."
"Ngươi đuổi ta đi phải không?" Vân Tranh cười nhìn Chương Hư.
"Không có, không có..." Chương Hư xua tay liên tục, "Ta đây không phải sợ làm lỡ chính sự của điện hạ sao?"
"Không sao." Vân Tranh cười thờ ơ, "Chỉ là chút tình huống nhỏ, không ảnh hưởng gì."
"Vậy thì tốt!" Chương Hư cười ha hả, "Vậy hôm nay điện hạ nhất định phải ăn ngon uống tốt!"
"Yên tâm, ta còn khách khí với ngươi à?" Vân Tranh cười cười, "Được rồi, không cần để ý đến chúng ta, đi chào hỏi khách khứa khác của ngươi đi."
Chương Hư gật gật đầu, lúc này mới đi chào hỏi khách khứa.
Đợi Chương Hư rời đi, Vân Tranh lại trầm tư suy nghĩ.
"Có lẽ ta nên viết một bức thư..." Vân Tranh đột nhiên lên tiếng, "Các ngươi cứ ăn trước đi, ta qua thư phòng Chương Hư!"
Nói xong, Vân Tranh đứng dậy rời tiệc.
"Ta đi mài mực cho ngươi!" Diệu Âm cũng đứng lên theo.
"Được!" Vân Tranh rất quen thuộc phủ đệ của Chương Hư, đi vào thư phòng của Chương Hư.
Vân Tranh trầm tư một lát, đợi Diệu Âm mài mực xong, hắn bắt đầu viết.
Hắn không cần viết thư cho Du Thế Trụng, nhưng cần phải nhắc nhở Độc Cô Sách một chút.
Đề phòng Xích Diên bên kia!
Bất kể thế nào, Toa Bộ Thành bên kia nhất định phải có đầy đủ binh lực trấn thủ.
Nếu không, Xích Diên mà cấu kết với Tây Cừ, rất có thể thừa dịp Toa Bộ Thành binh lực trống rỗng mà tập kích thẳng vào Toa Bộ, mở toang cửa ngõ phía bắc của Tây Bắc Đô Hộ Phủ.
Đóng ấn tín của mình, Vân Tranh cho thư vào phong bì.
"Ngươi thấy Xích Diên có gan đó không?" Diệu Âm nhíu mày hỏi.
"Không biết." Vân Tranh lắc đầu, "Tây Cừ đã nghĩ đến cả Lâu Dực, không thể không phái người liên hệ với Xích Diên! Mặc kệ Xích Diên có gan hay không, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, vẫn tốt hơn."
Lòng người khó dò.
Xích Diên nghĩ thế nào, chỉ có Xích Diên mới biết.
Việc bọn họ phải làm, chính là phòng ngừa những rắc rối có thể xảy ra.
Ra bên ngoài, Vân Tranh giao thư cho Lâm Quý.
"Lập tức phái người dùng tốc độ tám trăm dặm khẩn cấp đưa bức thư này đến tay Độc Cô Sách!"
"Rõ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận