Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 524: Liệu Có Tu Thành Chính Quả (1)


Bị con gái đánh trước mặt công chúng, Cao Cường giận không chịu nổi, nhưng mà nhìn Ngôn Thiếu Dục ôn tồn lễ độ vậy, sức lực lại không yếu, tay anh ta bị túm chặt hoàn toàn không thể động đậy, trơ mặt ăn vài cú đ.ấ.m từ La Thắng Nam.
Cuối cùng vẫn là Tô Nhuyễn bước đến can ngăn: “Chị Thắng Nam, đừng chấp nhặt với loại người này.”
Vì cứu vãn tôn nghiêm, miệng Cao Cường hùng hùng hổ hổ, cứ như nếu được thả ra sẽ xông lên. Nhưng mà cô gái La Thắng Nam này chính là kiểu người ác không nói nhiều, hành động vĩnh viễn nhanh hơn mồm mép, Cao Cường vừa giơ tay lên, cô ấy đã vung chân đá một cái.
Cứ như vậy Cao Cường lại ăn thêm một cú đá.
Ngôn Thiếu Dục còn đánh đòn phủ đầu, tức giận mắng: “Cao Cường, đủ rồi đấy, khiêu khích một cô gái, có mất mặt không?”
Cao Cường xoa bụng vừa bị đá, tức muốn hộc máu, rốt cuộc ai khiêu khích ai?
Chuyện giữa anh ta với Tống Tiểu Trân, liên quan gì đến cô ả như đàn ông này?
Cao Cường càng nghĩ càng giận, nhưng mà qua trận đòn vừa rồi, anh ta biết mình không có cách nào đòi lại trên người La Thắng Nam, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dừng một chỗ, cả giận mắng: “Tống Tiểu Trân, cô cút ra đây cho tôi.”
Tống Tiểu Trân sợ tới mức lập tức lẩn trốn sau đám người, lắc đầu vừa thống khổ vừa đáng thương, chắp tay cầu xin mọi người giúp đỡ: “Cứu tôi với, tôi không muốn về, không thể quay về, quay về sẽ bị anh ta đánh chết.”
Thấy Cao Cường như vậy, mọi người cảm thấy Tống Tiểu Trân nói không sai, nhưng mà lại không biết nên khuyên Cao Cường thế nào, nếu những lời khuyên xáo rỗng ấy có tác dụng, Tống Tiểu Trân sẽ không bị thương mỗi ngày.
Cuối cùng Tống Tiểu Trân vẫn không nhịn được nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, mắt lộ vẻ cầu cứu, Cao Cường nhận ra, giống như tìm thấy lý do, chỉ vào cô ta mắng: “Thấy chưa, thấy chưa? Đừng chỉ nói tôi đánh cô ta.”
“Nhiều người như vậy, cô không nhìn ai, chỉ nhìn cậu ta. Tống Tiểu Trân, trước mặt bao nhiêu người cô còn dám trắng trợn quyến rũ người khác, mọi người phân xử xem, tôi đánh cô ta vô cớ sao?”
Tống Tiểu Trân ấm ức gạt lệ: “Không phải thế, do anh cả ngày suy nghĩ lung tung, nghi ngờ tôi.”
Cao Cường đang định nói gì đó, La Thắng Nam đã mất kiên nhẫn, nói trước: “Chính anh là rác, nên nhìn ai cũng là rác nhỉ.”
Cô ấy chỉ vào khuôn mặt xanh tím của Tống Tiểu Trân: “Ai lại mang khuôn mặt này đi quyến rũ người khác? Là cô ta ngu ngốc hay anh nghĩ người ta mù?”
Tống Tiểu Trân đang khóc lóc lập tức nghẹn lời.
Nhất thời không phân biệt được cô gái này đang bảo vệ mình hay đang nhục nhã mình.
Ngôn Thiếu Dục đã không nhịn được cười thành tiếng. Tống Tiểu Trân không tin nổi nhìn qua, anh ấy thật sự không thương xót chút nào sao?
Chuyện đó tất nhiên là không rồi. Ngôn Thiếu Dục trực tiếp rút điện thoại trong túi ra, bấm bấm vài cái: “… Đồng công an khu tập thể Bình An phải không? Vâng, nơi này có người cố ý gây thương tích…”
Mọi người nhìn anh, đều không hiểu ra sao. Có bà cụ hỏi: “Tiểu Ngôn, cháu báo cảnh sát làm gì?”
Ngôn Thiếu Dục nói: “Tống Tiểu Trân sắp bị đánh chết, chuyện này chúng ta đều không quản được, chỉ có thể giao cho cảnh sát.”
Sau khi phản ứng lại anh ấy có ý gì, Cao Cường vừa kinh vừa giận: “Ngôn Thiếu Dục, mày làm gì thế?”
Ngôn Thiếu Dục thản nhiên nói: “Còn làm gì nữa, báo cảnh sát. Nếu hai người không tự giải quyết được, để tôi giải quyết giúp hai người.”
Nói xong anh chỉ vào Tống Tiểu Trân: “Cậu không tin vợ mình là việc của cậu, nhưng mà cậu làm ảnh hưởng tới danh dự và cuộc sống của tôi.” Anh duỗi tay ôm lấy La Thắng Nam: “Tôi không muốn thấy chuyện rác rưởi nhà cậu ảnh hưởng tới tình cảm của tôi và Thắng Nam.”
Dứt lời anh lại nhìn về phía Tống Tiểu Trân: “Lát nữa cảnh sát sẽ tới, vết thương trên người cô đều là chứng cứ.” Sau đó nhìn về phía Cao Cường: “Anh ta là người có tiền án, chắc sẽ bị phán nặng.”
Nói tới đây, anh cười trào phúng: “Tốt xấu gì cô cũng từng học đại học, quốc gia từng bồi dưỡng cô, không phải ngay cả kiến thức pháp luật cơ bản này cô cũng không hiểu chứ?”
“Sau này Cao Cường ra ngoài cả đêm không về, cô có thể báo cảnh sát bắt anh ta tội chơi gái, từng là sinh viên, biện pháp có rất nhiều.”
“Có điều nếu cô tình nguyện sống cuộc sống như vậy, coi như tôi chưa nói gì, nhưng mong cô sau này đừng kéo tôi vào.”
“Cô có thể chịu đựng Cao Cường nghi ngờ cô, nhưng tôi thì không.” Ngôn Thiếu Dục không nói ra lời quá khó nghe, nhưng thái độ lạnh nhạt và biểu cảm chán ghét đã chứng minh tất cả.
Sắc mặt Tống Tiểu Trân trắng bệch, há miệng thở dốc, rất muốn hỏi một câu, trong lòng đối phương mình thật sự không xong như vậy sao? Nhưng mà bản thân lại vô cùng rõ ràng, hỏi ra chẳng qua chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Nghe thấy Ngôn Thiếu Dục dạy Tống Tiểu Trân, Cao Cường nổi giận: “Ngôn Thiếu Dục, đây là việc nhà tao, mày bớt xen vào!”
Ngôn Thiếu Dục khinh bỉ: “Nếu mày không kéo tao vào, mày cho là tao muốn xen vào à?”
Chỉ một lát sau tiếng còi cảnh sát đã vang lên, Cao Cường ban nãy còn kiêu ngạo vài người can ngăn vẫn không can nổi, bây giờ lại nhát gan như rùa.
Đột nhiên anh ta kêu lên: “La Thắng Nam cũng đánh tôi, tôi muốn kiện cô ta!”
“Cậu không biết thế nào là phòng vệ chính đáng à?” Ngôn Thiếu Dục ỷ vào Cao Cường thiếu hiểu biết, lừa dối: “Cũng được, để lát nữa đồng chí cảnh sát hỏi vì sao Thắng Nam đánh cậu, cậu cứ nói thẳng với bọn họ lý do, là vì cậu đánh Tống Tiểu Trân.”
“Không cần Tống Tiểu Trân đứng ra làm chứng nữa, khẩu cung của cậu chính là chứng cứ rồi.”
Cao Cường nghe xong không dám nói tiếp.
Rất nhanh xe cảnh sát đã lái vào khu tập thể, Ngôn Thiếu Dục là người báo cảnh sát, nói đại khái chuyện đã xảy ra, còn chứng cứ khác, có rất nhiều bác gái trong khu tập thể cung cấp rồi.
Sau đó Cao Cường và Tống Tiểu Trân cùng bị lôi đi.
Đợi buổi chiều về đến nhà mới biết, nghe nói mẹ Tôn và mẹ Cao đến đồn công an náo loạn, cuối cùng vì con cái Tống Tiểu Trân xin tha cho Cao Cường.
Khi nghe được tin tức, Tô Nhuyễn không biết nên nói gì, có lẽ đây chính là người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Có điều sau chuyện này, không ai nói chuyện Ngôn Thiếu Dục thích Tống Tiểu Trân nữa, nhà họ Cao cũng không dám kéo Ngôn Thiếu Dục vào, cuối cùng cái gai chắn ngang cổ họng Ngôn Thiếu Dục cũng biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận