Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 478: Đưa Tiền Là Vũ Nhục Nhân Cách Cao Quý Của Bọn Họ


Lộc Minh Sâm nói đòi lại thay cô lập tức đòi lại.
Chưa tới hai ngày sau, khi bọn họ lại đến thăm Nhan Diệu, Hứa Tử Yến và Tô Thanh Thanh đều có mặt, Tô Thanh Thanh đang ra sức đẩy mạnh tiêu thụ bản thân: “Tôi vừa sinh con xong, vô cùng có kinh nghiệm, chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho bà Hứa.”
Cô ta nhìn Nhan Diệu cười nói: “Thật sự vừa gặp bà Hứa, tôi đã cảm thấy như quen biết từ lâu, giống chị em ruột vậy.”
Trên mặt Nhan Diệu treo nụ cười giả tạo, hiển nhiên không tình nguyện lắm, nhưng lại không tiện phản bác ân nhân cứu mạng mình.
Hiệp ân báo đáp, là quan điểm sống của Tô Thanh Thanh.
Tô Nhuyễn cười khinh bỉ, gõ cửa bước vào: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Tử Yến liếc mắt nhìn Nhan Diệu một cái, nói: “Tôi có việc, phải tạm thời quay về Cảng Thành một chuyến, vợ tôi ở lại chỗ này, để cô ấy một mình tôi không yên tâm lắm.”
Anh ta nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc, có thể tìm giúp tôi hai người tới bảo vệ cô ấy không? Tôi sợ đám bắt cóc kia sẽ không dễ dàng buông tha.”
“Yên tâm, tôi sẽ chi trả thù lao thỏa đáng.”
Lộc Minh Sâm nói: “Chuyện này thuộc phạm vi quản lý của đồn công an, cần thì xin với công an, chúng tôi thuộc quân đội, không tiện lắm.”
Tô Nhuyễn nghĩ tới điều gì đó, nhiệm vụ kiểu này quân nhân tại ngũ không làm được, có thể dùng chiến hữu xuất ngũ của anh ấy, trong số chiến hữu đã xuất ngũ của Lộc Minh Sâm có không ít người tài giỏi, không phải đời trước còn làm vệ sĩ cho người ta sao?
Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, trước khi cô mở miệng, Lộc Minh Sâm đã lén lút nhéo bả vai cô ra hiệu.
Tô Nhuyễn nuốt lại lời định nói, nghe Lộc Minh Sâm tiếp tục mở miệng: “Có điều, tôi có biện pháp khác.”
Hứa Tử Yến khách sáo hỏi: “Mời nói.”
“Để tôi bảo lãnh, vợ ngài chỉ cần trình lên một chút tài liệu, xin một tờ giấy thông hành ra vào khu tập thể gia đình quân nhân, để vợ ngài ở lại nhà tôi. Chỗ đó người bình thường không vào được.”
Mặt Tô Thanh Thanh đổi sắc, người bình thường không vào được, vậy đương nhiên cô ta cũng không vào được!
Cuối cùng Tô Nhuyễn cũng hiểu được ý của Lộc Minh Sâm. Không phải Tô Thanh Thanh cảm thấy bản thân có ưu thế hơn cô sao?
Gặp không gặp được, dù có ưu thế lớn cũng không thể lấy ra!
Còn cách trả thù nào tốt hơn phá hủy hy vọng của cô ta chứ? Hì hì. Quả nhiên Lộc Minh Sâm rất thông minh.
Tất nhiên Hứa Tử Yến cũng biết khu tập thể gia đình quân nhân an toàn đến mức nào, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hình như u sầu trong đáy mắt đã tan biến, thậm chí anh ta còn không kịp khách sáo, đã trực tiếp quyết định: “Vậy thì cảm ơn hai người nhiều lắm!”
“Đừng khách sáo.” Lộc Minh Sâm cười nói: “Dù sao Tô Nhuyễn và bà Hứu đây cũng vừa gặp đã quen, thân nhau như chị em ruột, chúng tôi cũng hy vọng cô ấy có thể yên tâm dưỡng thai.”
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã bật cười thành tiếng, anh ấy sợ người ta không biết mình đang nhằm vào Tô Thanh Thanh à?
Quả nhiên sắc mặt Tô Thanh Thanh xanh mét, cố gắng áp chế cảm xúc, cười nói vưới Nhan Diệu: “Cuộc sống trong quân khu không thoải mái, hơn nữa hai người bọn họ cũng không có kinh nghiệm sinh con, thai phụ cần chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, vẫn lên tìm hai người vệ sĩ…”
Tô Nhuyễn thàn nhiên nói: “Nhà tôi không có trẻ con, nhưng hàng xóm đều có, y tá Mễ đó, hai người đều quen nhỉ? Cô ấy cũng vừa mang thai, ở ngay đối diện nhà tôi, còn về vệ sĩ, chỗ chúng tôi ít nhất mỗi nhà có một người, canh cửa còn có súng.”
Hứa Tử Yến nói: “Tóm lại, làm phiền hai người rồi.”
Thấy Tô Thanh Thanh vẫn muốn nói thêm, Nhan Diệu vội vàng cướp lời: “Bà Hoắc, mấy ngày nay đã đủ phiền hai người rồi, lòng tôi thật sự ngượng ngùng, tôi vẫn nên đến nhà bạn ở thì hơn, tôi ở nơi đó càng thoải mái.”
Tô Nhuyễn cũng cười tủm tỉm nói với Tô Thanh Thanh: “Cô cứ yên tâm, tôi với Diệu Diệu cũng như chị em ruột, chăm sóc cô ấy sẽ không kém cô đâu.”
Tô Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới hai vợ chồng Tô Nhuyễn sẽ ra chiêu này, nếu như Nhan Diệu ở bên ngoài, với thân phận ân nhân cứu mạng, còn thật sự đối xử tốt với Nhan Diệu, chắc chắn đối phương sẽ không cách nào từ chối, thời dai dài dần dần sẽ tạo quan hệ vững chắc.
Vốn dĩ kế hoạch chặt chẽ không một khe hở, cuối cùng đều bị Tô Nhuyễn hủy diệt!
Tô Thanh Thanh tức giận đến mức cả người run lên, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn như muốn băm cô ra làm trăm mảnh mới hả giận.
Lộc Minh Sâm nhìn về phía cô ta, đối mặt với đôi mắt phượng lạnh léo kia, Tô Thanh Thanh khẽ rùng mình.
Sau đó anh lại nói vời Hứa Tử Yến: “Nói ra thì, vợ chồng nhà họ Hoắc đúng là vô cùng tốt bụng, sở thích lớn nhất là nhiệt tình giúp đỡ người khác, thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
“Có phải anh Hứa đang chuẩn bị quà báo đáp gì đó quý trọng, hoặc là lên kế hoạch đầu tư cho bọn họ làm ăn không?”
Hứa Tử Yến gật đầu: “Đây là chuyện nên làm.”
Vốn dĩ Tô Thanh Thanh phải mừng như điên mới đúng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Lộc Minh Sâm, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên dự cảm bất ổn.
Quả nhiên ngay sau đó lại trông thấy anh khẽ mỉm cười, nói: “Tôi kiến nghị anh đừng làm như vậy.”
“Đầu năm nay, hai vợ chồng bọn họ cũng cứu một người thiếu chút nữa bị tội phạm cướp bóc g.i.ế.c c.h.ế.t ở thành phố Thân, người nọ chính là ông chủ của châu báu Thịnh Thế.”
“Nhưng mà cuối cùng ông chủ Cố chỉ tặng bọn họ một bộ cờ thưởng, nghe nói cứng rắn đưa sáu ngàn tệ vẫn là vì ông ấy tuân thủ lời hứa, và khăng khăng muốn thanh toán tiền thuốc men cho anh Hoắc.”
“Chuyện này chỉ cần ra ngoài hỏi thăm là biết ngay, nếu anh cũng đưa tiền, vậy chẳng khác nào vũ nhục nhân cách cao quý của bọn họ.”
Hứa Tử Yến sửng sốt, lập tức nhìn về phía Tô Thanh Thanh.
Đầu Tô Thanh Thanh kêu ong ong, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Không từ chối, vậy chẳng phải chứng minh mục đích của bọn họ không thuần khiết sao? Về sau sẽ không tiện lui tới, nhà họ Hứa chính là hào môn nổi tiếng sau này đó.
Nhưng mà từ chối? Tô Thanh Thanh nghĩ đến Hứa Tử Yến vừa ra tay có lẽ chính là trên trăm vạn, hoặc là giúp nhà họ Hoắc bay lên cành cao hơn, lời này cho dù thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Tô Nhuyễn tại chỗ nhìn Tô Thanh Thanh như bị sét đánh, trong bụng đã cười lăn lộn.
Lộc Minh Sâm còn nói tiếp: “Sao thê? Tiền thuốc men cô cũng không muốn nhận à? Đúng là đạo đức tốt thật!”
Muốn phát đạt sao? Mơ cũng không cho cô ta mơ!
Tô Thanh Thanh siết chặt tay, môi run rẩy, nói: “Ngài Hứa, con tôi sắp tỉnh rồi, tôi phải về đây, chuyện này một mình tôi không quyết định được, để sau rồi nói.”
Tô Nhuyễn tiễn cô ta ra ngoài, cười hì hì nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, bỏ lỡ Hứa Tử Yến, vẫn còn quý nhân khác xuất hiện, cô phải tin Hoắc Hướng Dương, nhất định anh ta sẽ phát đạt.”
Thấy cô ta trừng mắt nhìn mình, Tô Nhuyễn quay đầu về phía Lộc Minh Sâm mách lẻo: “Anh Minh Sâm, hình như bà Hoắc…”
Tô Thanh Thanh lập tức chạy trốn nhanh như bay.
Tô Nhuyễn không nhịn được cười ha ha, cảm giác có chỗ dựa tốt thật đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận