Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 299: Ngăn Chặn Đàn Anh Bụng Dạ Khó Lường (3)


Ở bên này, đám Tô Nhuyễn tìm kiếm, nhìn ngắm trai đẹp khắp nơi. Không ngờ phía bên kia, đám giáo quan cũng đang thảo luận về bọn họ.
Giáo quan Tôn thấy đám nữ sinh duỗi cổ nhìn ngó xung quanh, cười nói: “Chắc chắn đang nhìn Diệp Tri Văn khoa triết học.”
Anh ta cảm thán: “Sinh viên năm nhất có khác, hoạt bát thật đấy.”
Một huấn luyện viên khác lại hâm mộ anh ta: “Đội ngũ cậu dẫn dắt không phải có rất nhiều sinh viên khoa ngoại ngữ sao? Mỹ nữ như mây nhỉ?”
Giáo quan Tôn nói: “Đúng là có mấy nữ sinh rất đẹp, tôi thấy đã có nam sinh theo dõi rồi, nói không chừng sau kỳ quân sự sẽ bắt đầu theo đuổi.”
“Là cô gái vừa rồi Phong Cảnh Diệp đỡ sao?”
Giáo quan Tôn nói: “Cũng đúng, tôi thấy Phong Cảnh Diệp kia có ý tứ với cô bé đó thật, nếu không cậu ta là giáo viên phụ đạo khoa quản lý, sao suốt ngày quan tâm tới khoa ngoại ngữ như vậy.”
“Tôi thấy cậu ta đứng bên này, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía cô gái kia.”
Anh ta quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Trung giáo Lộc, anh có phát hiện ra không?”
Lộc Minh Sâm rũ mắt thờ ơ nói: “Đàn anh năm ba, lợi dụng chức vụ tiếp cận nữ sinh, các cậu nhìn thấy nhớ ngăn cản.”
Giáo quan Tôn chần chừ: “Bọn họ đâu phải quân nhân, hơn nữa cũng là chuyện thường tình mà, ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, huống chi cô gái kia không chỉ xinh, khí chất còn rất đặc biệt…”
“Ngày nào chúng ta còn dạy bọn họ, thì phải phụ trách tới cùng. Tóm lại phải ngăn chặn đám người bụng dạ khó lường tiếp cận nữ sinh.”
Lộc Minh Sâm nói xong, đột nhiên đứng dậy khiến mọi người hoảng sợ. Sau đó chỉ thấy anh lấy cái còi ra đặt bên miệng, thổi: “Tập hợp!”
Các giáo quan không hẹn mà cùng nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn ba phút nữa mà.
Giáo quan Tôn nhìn về phía khoa ngoại ngữ theo bản năng, lập tức nhìn thấy Phong Cảnh Diệp đang đi về phía cô gái kia, trung giáo Lộc làm vậy không phải vì ngăn cản bọn họ nói chuyện chứ?
Khi ấy, Triệu Yến Yến đang kích động lắc lắc cánh tay Tô Nhuyễn: “Đàn anh Phong đang qua đây, cậu mau cảm ơn ghế dựa của người ta, mau nói chuyện với anh ấy đi!!!”
Tô Nhuyễn cạn lời, có điều đúng là phải cảm ơn người ta giúp đỡ, nhưng đối phương chưa kịp đến gần, tiếng còi tập hợp đã vang lên.
Phong Cảnh Diệp sửng sốt, Tô Nhuyễn chỉ có thể vội vàng nói một câu “Cảm ơn đàn anh”, rồi mau chóng chạy về nơi tập hợp.
Không biết có phải ảo giác của Tô Nhuyễn hay không, mà sau khi tập hợp cô luôn cảm thấy, hình như Lộc Minh Sâm không được vui, nhìn ai cũng lạnh lùng, dọa mọi người im như ve sầu mùa đông.
Ngay cả thời gian chạy chỗ mặt đối mặt cũng không dám cười, cả đội ngũ ngoài tiếng hô khẩu lệnh của anh ra, chính là tiếng quần áo mọi người cọ xát khi di chuyển.
Anh ấy cũng không đứng chắn nắng quạt gió giúp cô nữa, ngược lại đứng ở phía bên kia, cách cô rõ xa.
Tô Nhuyễn nhăn mũi lại, cũng không thèm để ý đến anh nữa. Cô đã từ bỏ việc đoán tâm tư của Lộc Minh Sâm rồi, thích làm gì thì làm, không để ý đến cô càng tốt, cô càng dễ điều chỉnh cảm xúc.
Sau khi đội ngũ huấn luyện xong, lại đổi sang bài huấn luyện cá nhân, cuối cùng còn điểm danh đơn độc.
“Thứ tư hàng ba, quay trái, quay trái! Đi về phía sau.”
“Thứ hai hàng đầu, đi về phía sau! Quẹo trái! Quẹo phải.”
……
Điểm danh huấn luyện đơn độc kiểu này khiến người ta vô cùng áp lực, Tô Nhuyễn yên lặng ghi nhớ vị trí của mình. Hiện tại mọi người đều đứng quay mặt về phía đâu, cô chính là người đứng cuối hàng thứ tư…
Lúc cô đang nghĩ không biết khi nào đến phiên mình, thì nghe thấy tiếng Lộc Minh Sâm điểm danh: “Số tám hàng thứ tư, di chuyển về phía sau.”
Tô Nhuyễn đang tập trung tinh thần, vội vàng lui về phía sau theo hiệu lệnh, sau đó đột nhiên chóp mũi va phải một lồng n.g.ự.c rắn chắc…
Cô đang định lui về phía sau theo bản năng, giọng Lộc Minh Sâm đã truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Đứng yên, không được nhúc nhích, trên chiến trường gặp phải tình huống bất ngờ thế nào cũng không được lui về phía sau.”
Nói xong, anh thét to với đám bạn học sau lưng Tô Nhuyễn: “Đều đứng nghiêm cho tôi, không một ai được nhúc nhích.”
Tô Nhuyễn rất muốn nổi điên, lúc này khoảng cách giữa hai người chưa tới mười centimet, gần như cô có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c chấn động khi anh nói chuyện… Cô dám khẳng định, gã này cố ý!
Ngoài đứng gần sát Tô Nhuyễn, sau đó lười biếng hô khẩu lệnh bắt cô đứng yên tại chỗ ra, dường như Lộc Minh Sâm không còn hành động bất thường nào khác.
Không đúng, dựa sát cô như vậy, đã rất khác người rồi!
Khi quay trái quay phải, Tô Nhuyễn có thể cảm nhận được cánh tay cô quét qua quần áo đối phương.
Cô còn không dám lộn xộn, bởi hàng ngũ đang vô cùng chỉnh tề, cô sợ mình vừa lộn xộn sẽ khiến người khác tò mò nhìn qua.
Tô Nhuyễn căng thẳng không chịu nổi, bực mình ngẩng đầu trừng mắt lườm Lộc Minh Sâm một cái, lại thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng hơi cong lên: “Lui về phía sau! Lui!”
Cuối cùng được di chuyển cùng một hướng với mọi người, Tô Nhuyễn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cô chưa thả lỏng được bao lâu, đã cảm nhận được có người sau lưng cúi gần mình, gần như ghé sát bên tai cô, nói: “Không tồi, tiếp tục cố gắng.”
Trái tim mất khống chế đập loạn liên hồi, mãi cho đến khi Lộc Minh Sâm đi khỏi vẫn chưa thể khôi phục lại. Nhìn đối phương thản nhên như không, Tô Nhuyễn không nhịn được nổi điên: A a a! Rốt cuộc người này muốn làm gì hả?
Đến năm giờ chiều, sau khi huấn luyện xong Tô Nhuyễn vẫn chưa nghĩ ra mục đích của lộc Minh Sâm, thậm chí đối phương còn không để lại một câu nào, ví dụ như hẹn gặp mặt nói chuyện, tâm sự vì sao anh ấy lại tới đây huấn luyện quân sự gì đó.
Cứ như anh thật sự chỉ tới vì nhiệm vụ huấn luyện cho sinh viên, nghiêm khắc tuân thủ kỷ luật như hoàn toàn không quen biết cô vậy.
Lúc nghỉ ngơi Tô Nhuyễn cũng không tiện qua tìm anh, cô đâu thể làm thể trước mặt bao nhiêu người thế này, cuộc sống đại học cô mong chờ còn chưa chính thức bắt đầu, cô không muốn nổi danh theo cách này.
Mà sau khi tập xong anh lại dẫn theo đám giáo quan biến mất…
Nơi ở của các giáo quan là ký túc xá nam, có quy chế làm việc nghỉ ngơi nhất định, gần như không giáo tiếp với sinh viên bọn họ.
Ba ngày trôi qua như vậy, ngoại trừ nội dung quân sự, bọn họ chưa từng nói chuyện riêng một câu, nhưng trong lúc tập luyện gã này lại không ngừng sử dụng thủ đoạn nhỏ.
Hôm nay đến giờ học đá chân cao, vì chân đau, khi nhấc chân Tô Nhuyễn không nhịn được nhíu mày, sau đó bị Lộc Minh Sâm buộc chặt cây lau nhà vệ sinh của anh vào chân.
Mặt ngoài xem như sửa đúng động tác cho cô, để chân cô có thể giơ lên cùng độ cao với mọi người, thực tế, cô chỉ cần phụ trách nhấc chân lên là được, cây gậy sẽ thừa nhận toàn bộ trọng lượng chân cô, ngoài cơ bắp nhức mỏi ra, cô không mệt chút nào.
Miệng đối phương còn nghiêm trang, nhìn đám sinh viên nói: “Độ cao như vậy, giữ vững.”
Khi rời đi, ánh mắt đảo qua người cô ẩn chứa ý cười thâm sâu, lại lần nữa khiến Tô Nhuyễn nghi ngờ anh đã bị đánh tráo. Rõ ràng là người rất ngây thơ, sao bây giờ lại biến thành cao thủ tán gái rồi, không cần làm gì nhiều đã khiến đầu óc cô không ngừng nghĩ ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận