Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 251: Báo Ứng (2)


Tranh chấp trong nhà họ Lộc đã bắt đầu từ sớm, động tĩnh trong phòng rất lớn, đám người thích buôn chuyện đã nhòm ngó tìm hiểu ra vấn đề từ lâu. Lúc này nhìn thấy Lộc Trường Hà nằm trên mặt đất, người sơ cứu lại là Lộc Minh Sâm, tất cả đều giật mình, không ít người thuận thế chạy vào, giúp đỡ là thật, hóng chuyện cũng là thật.
Nhưng trong giây phút nguy hiểm đến tính mạng này, người trong phòng ngủ chính nhà họ Lộc vẫn đánh nhau túi bụi như cũ, chìa khóa hòm sắt đã bị tìm ra, trong đó có thể là tài sản trị giá bốn năm chục vạn, không một ai thoái nhượng.
Hàng xóm đều chậc lưỡi khinh thường: “Bọn họ làm cái gì vậy?”
Tô Nhuyễn đang định nói ra lý do mình biên soạn từ trước, lại nghe thấy Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Cháu tới tìm ông nội, muốn lấy lại di vật trước kia của mẹ cháu, kết quả bọn họ tới trước một bước, phá nát giường ngủ của ông nội tìm ra chiếc hòm sắt kia.”
Chiếc giường trong phòng ngủ chính đã bị phá tan tành, trong phòng càng hỗn độn hơn, còn có đám người đang tranh đoạt nhau một chiếc hòm sắt trong đó, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch.
Có người hỏi: “Ông cụ Lộc còn cất giấu gi vật của mẹ cậu à? Là thứ gì thế?”
“Vòng ngọc mỡ dê với đồng bạc, bây giờ khả năng giá trị khoảng bốn năm chục vạn.”
Mọi người hít hà một hơi, tuy rằng nhìn đám con cái nhà họ Lộc mặc kệ cha mình sống chết, thể diện cũng không cần, là biết chắc chắn đồ vật rất đáng giá, nhưng không ngờ lại đáng giá như vậy.
“Nhìn tư thế này của bọn họ, sợ là cậu không lấy lại được đâu nhỉ?”
Lộc Minh Sâm banh mặt không nói lời nào, có người thở dài: “Đây đúng là tạo nghiệt mà……”
Nhìn Lộc Trường Hà nằm hôn mê trên mặt đất, mọi người đều không đồng tình nổi: “Chẳng trách lại tra tấn Minh Sâm như vậy, chắc là quyết tâm chiếm đồ của người ta rồi đây mà.”
“Cả nhà này…”
Có bà cụ nhìn người trong phòng ngủ lắc đầu thở dài: “Cho nên mới nói, không phải đồ của mình thì đừng mơ tưởng, cuối cùng nói không chừng lại là đồ đòi mạng.”
“Cái nhà này, cũng bị hủy rồi.”
Không thể không nói, ánh mắt bà cụ rất chuẩn, đời trước, không phải nhà họ Lộc cũng bị hủy sao?
Cuối cùng xe cứu thương cũng tới, nhân viên cấp cứu dùng cáng đỡ ông cụ Lộc xuống lầu dưới sự giúp đỡ của hàng xóm lại không thấy ai đi cùng xe, liền cao giọng thúc giục: “Người nh đâu, một người đi cùng!”
Lộc Mãn Cát nhân cơ hội ôm hòm sắt chạy ra, chui thẳng vào xe: “Tôi đi.”
Một giây trước còn cãi nhau ầm ĩ như không hề biết gì cả, lúc này lại nói ra được câu như vậy, bảo bọn họ không chú ý, ai tin?”
Bà cụ Lộc cũng chạy sát theo sau, lại bị Lộc Thải Hà túm chặt: “Mẹ, mẹ cầm chìa khóa, sao hai người có thể ở cùng nhau, không phải mẹ định lén lút cho anh trai con hết đồ chứ? Không được, để con đi!”
Bà cụ Lộc lập tức nói: “Mày không được đi.”
Lý Mai cũng vội vàng la lên với Lộc Mãn Ý: “Chúng ta cũng phải đi theo, dù không có chìa khóa, Lộc Thải Hà có thể đập hòm sắt ra đó, anh có tin không?”
Lộc Mãn Ý nghe vậy lập tức nhảy lên xe, Lộc Thải Hà không cam lòng yếu thế, vốn dĩ hai người anh trai này đã chiếm lợi bao năm qua rồi, bà ta không để ý kỹ, chắc chắn sẽ lừa bà ta tham hết tiền.
Bà cụ nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay càng không thể ở lại, cái hòm kia là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta, có thể mang đến cho bà ta cuộc sống an lành, lỡ như bị bà đứa bất hiếu kia đập ra, nửa đời sau của bà ta không cách nào sống thoải mái.
Thùng xe cứu thương phía sau lập tức chen chúc, sắp đè cả lên người Lộc Trường Hà rồi. Nhân viên cứu h tức ộc máu, kéo người xuống: “Cùng lắm là hai người đi cùng, những người khác muốn đi thì tự mình gọi xe, hoặc ngồi xe buýt!”
Nhưng mà người lên xe thế nào, người xuống xe cũng vậy, bởi vì bọn họ sẽ không để bất cứ người nào hoặc là hai ba người nào đơn độc ở bên nhau, hoặc là cả nhà đều đi, hoặc là không ai đi hết, cần tất cả ở bên nhau.
Lúc này nhân viên cứu hộ cũng đã nghe được vài tin bát quái, đối với người nhà này đúng là xem thế đã đủ, anh ta cả giận quát: “Bây giờ ông cụ đang rất nguy kịch, là đoạt mệnh với thời gian đó, mọi người mau đưa ra quyết định đi!”
Quyết định đương nhiên là không ai quyết được, cũng không ai chịu nhượng bộ, ngay cả Lý Mai và Lâm Mỹ Hương cũng không muốn rời khỏi tập thể, nếu thật sự phải tranh đoạt, bọn họ cũng là một phần trợ lực đó, không phải sao?
Tới hiện tại, người nhà họ Lộc đã hoàn toàn không giữ thể diện nữa rồi. Dù sao công việc cũng sắp mất, bọn họ cũng sắp rời khỏi nơi này, thanh danh có ích lợi gì? Lúc này tài sản của ông cụ Lộc mới là thứ quan trọng nhất với bọn họ.
Cuối cùng vẫn là Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn lên xe, quá châm chọc.
Có điều trước khi lên xe, Tô Nhuyễn vẫn nhắc nhở: “Mọi người vẫn nên gọi taxi đến bệnh viện đi, tiền thuốc men của ông ta, chúng tôi không quản. Đừng nghĩ ném ông ta tới bệnh viện.”
“Tôi sẽ thông báo cụ thể tin tức bệnh viện cho mọi người, nửa tiếng sau nếu không ai tới, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, không quan tâm cha mẹ già bệnh tật chính là tội vứt bỏ.”
“Hàng xóm ở đây đều có thể làm chứng.” Cô nhìn chằm chằm vào két sắt trong tay bọn họ: “Hơn nữa trong đó còn có đồ của anh Minh Sâm, đến lúc đó tôi đưa hết các người vào nhà giam, đồ vật tự nhiên sẽ thuộc về chúng tôi.”
Nghe tới đây, sắc mặt người nhà họ Lộc đều thay đổi.
Tô Nhuyễn lười để ý đến bọn họ, đợi đi theo xe cứu thương đưa Lộc Trường Hà vào bệnh viện, nhìn ông ta vào phòng cấp cứu xong, cũng nhìn thấy người nhà họ Lộc vội vàng theo tới xong, cô trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm ra về.
Nếu người nhà họ Lộc không muốn bị kiện, phải quan tâm chăm sóc Lộc Trường Hà, còn quan tâm chăm sóc thế nào, thì do chính bọn họ.
Tô Nhuyễn nhớ tới đời trước, qua tiếng cảm thán về tử trạng thê thảm của Lộc Trường Hà của người trong thôn, cũng có thể đoán được đại khái, đừng nói nằm viện điều trị, ở nhà cũng không được chăm sóc tử tế, nghe nói khi chết, toàn bộ thịt sau lưng đều rữa nát, còn có cả giòi bọ.
Bây giờ nghĩ đến đúng là khiến người ta sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận